Nhiên Nhiên Ngốc, Tôi Thương Em

Chương 96:




Nhiên Nhiên nhìn thấy ánh mắt Thẩm Mặc vô tình mình mình mà bất giác giật mình, cô như nhớ ra được gì đó rồi lại thôi. Cảm giác dung động đến khó tả nhưng cũng làm cho con người ta lưu luyến.
Tối hôm nay ngoài trời mưa phùn hạt nhỏ, đến khi những giọt nước trên hiên nhà rơi xuống thì mọi người mới nhận ra, nhìn xa xa qua khung cửa sổ nhỏ là một thành phố lấp thánh ánh đèn nhưng cũng bị mờ nhạt đi vì nước mưa.
Gió thổi thoang thoảng qua khung cửa sổ nhỏ làm bay chiếc rèm của cửa sổ đến nơi vị trí mà mấy cô cậu học trò đang ngồi. Một bàn ăn thịnh soạn tươm tất mà hai cậu đã làm chuẩn bị cho hai cô gái của mình.
Đột nhiên cô vô tình nhìn ra ngoài màn mưa với những thứ ánh sáng lấp lánh bao phủ, một dòng kí ức nhỏ ùa về trong đầu cô. Cũng là hôm trời mưa vào mùa hè nhưng tiếc là mưa lúc ấy nặng hạt hơn rất nhiều, hình ảnh một cô gái nhỏ đứng trú mưa dưới nhà xe mà vô tình làm nước mưa ướt hết cơ thể nhìn lúc đó thân hình như trong suốt, chỉ thoắt ẩn thoắt hiện ra cái bra màu hồng.
Ngay lúc đó có một chàng trai đến khoác áo cho cô mà người đó chính là Thẩm Mặc lúc hiện tại, hồi đó cô rất thích cậu chỉ cần một hành động nhỏ của cậu là làm cho tâm trí cô lưu luyến đến ngây ngốc.
"Nhiên Nhiên"
Giọng nói của Lệ Hoa khiến cô thức tỉnh trong lúc đang chăm trú suy nghĩ. Cô giật mình làm rơi đũa trên tay xuống đất, thức ăn cô gắp trên bát đã nguội ngắt từ lâu.
"Cậu làm gì mà ngồi im như người mất hồn vậy, thấy chỗ nào không khoẻ sao?" Lệ Hoa nói.
Khuôn mặt Thẩm Mặc cũng có chút lo lắng nhìn cô, cô vẫn im không nói gì sau đó nhàn nhạt trả lời "Không có, chỉ là..."
"Đũa bẩn rồi, để tớ đi lấy chiếc khác cho cậu" Lệ Hoa nói hết câu còn chưa kịp để cô gật đầu một cái đã chạy vụt vào bếp.
Cả buổi ăn hôm đó không ai nói với ai lấy một câu nào, cứ thế ăn cho đến khi no mới nhận thức mà đứng lên dọn dẹp.
Ngoài trời mưa đã ngưng từ lâu, nhìn xa xa là hình ảnh những vũng nước mưa còn đọng lại mặt đường trũng. Nhiên Nhiên xoã mái tóc dài ngồi lấy tay chống cằm mình nhìn cảnh vật qua khung cửa sổ nhỏ. Lệ Hoa thấy vậy liền đi đến bên cạnh.
"Cũng muộn rồi sao cậu không đi ngủ đi?"
Im lặng một hồi Lệ Hoa liền nói tiếp " Vừa mới mưa xong, không khí về đêm có hơi lạnh đấy...vào nghỉ ngơi cho đỡ bệnh. Hôm nay tớ ở lại ngủ với cậu"
Nhiên Nhiên mỉm cười nhẹ nhìn người đối diện "Ừm, mình biết rồi"
Lệ Hoa dẫn cô vào phòng ngủ, buổi tối nhanh toả khắp không gian thành phố, những bóng đèn điện lần lượt tắt hết. Trong phòng hai cô lúc này chỉ có mình ánh sáng mờ mờ ảo ảo của bóng đèn ngủ. Chiếc giường sang trọng mà to lớn ở góc cửa sổ phòng ngủ, Lệ Hoa thì nằm trong còn cô thì nằm phía ngoài dần dần chìm trong giấc mơ.
Nhắc đến Thẩm Mặc và Lâm Hạo, hai cậu nằm ngủ phòng kế bên. Hai cậu để một cái gối ở giữa giường mỗi người nằm một bên để tránh tình trạng xâm phạm lãnh thổ. Đêm đó Thẩm Mặc nằm xoay đi xoay lại vẫn không thể ngủ được vì tiếng ngáy ngủ của Lâm Hạo cũng đã đủ nhức óc rồi.
Cậu lấy tay bịt tai lại nhưng tiếng ngáy phát ra ngay bên cạnh ngày càng dồn dập, cậu bước xuống giường lấy cục bông nhét hết vào tai nhưng cũng không có tác dụng gì.
"Cậu có ngậm cái mồm lại cho người khác ngủ không hả, lợn hay gì vậy trời" Thẩm Mặc nói không lớn lắm những cũng đủ nghe.
Lâm Hạo chép chép miệng rồi quay mặt lại góc khác. Thế giới trở nên im lặng, lúc này cậu mới có thể gối đầu chợp mắt được một chút.
"Khò khò khò khò"
Tiếng ngáy ngủ lại bắt đầu cất lên bên tai cậu khiến cậu giật mình tỉnh dậy, cậu lấy tay của mình bịt miệng Lâm Hạo lại nhưng vẫn không có kết quả...cậu ta còn phát tiếng động ra bằng đường mũi. Thẩm Mặc hết cách đành để yên vậy, suốt đêm không thể ngủ được mắt cậu bắt đầu hiện lên một quầng thâm nhẹ.
Cậu bước chân xuống giường đi vệ sinh, khi đi qua phòng cô thì thấy cánh cửa chưa khoá mà chỉ khép hờ. Cậu lấy cánh tay định khép lại cho hai người nhưng không hiểu sao chân của cậu cứ từng bước tiến vào trong phòng, đến khi đứng trước mặt cô cậu mới choàng ý thức lại.
Thế là cậu ngồi xuống chông cô ngủ ngon lành, trông hình dáng cô lúc này ngủ rất dễ thương vẻ đẹp thoắt ẩn thoắt hiện vì ánh sáng đèn ngủ đẹp như tạt tượng. Cứ thế cậu trống tay vào cằm ngắm nhìn cô say sưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.