Nhiếp Chính Vương Cứ Muốn Quấy Rối Trẫm

Chương 2:




4.
Thật tình thì chuyện tuyển phi sẽ do Phủ Nội Vụ đứng ra sắp xếp, còn phải tốn kha khá thời gian.
Ta vội vã muốn kiểm chứng phép tiên và tìm ra bè phái của Nhiếp chính vương, nên đã tổ chức một buổi cung yến.
“Ái khanh thấy vị thiên kim nào tương đối hợp với trẫm ha?”
Mặt Kỷ Chinh bạc bẽo, lạnh nhạt, dường như việc này không khơi dậy nổi hứng thú của hắn.
Chỉ nói: “Miễn Bệ hạ thích là được ạ.”
Xì, trẫm cưới ai, thì sẽ kéo theo thế lực ở phía sau người ấy.
Thế mà Nhiếp chính vương không thèm để ý thật hả?
Ta nâng chung rượu lên, “Nào, ái khanh, hôm nay trẫm rất vui, uống cùng trẫm nào!”
Kỷ Chinh cũng nâng chung lên, “Là vinh hạnh của thần.”
Hai chung rượu cụng vào nhau, đầu ngón tay của cả hai cũng chạm phải.
Thế là, tiếng lòng của vị Nhiếp chính vương lòng dạ hiểm độc này lại vang lên bên tai trẫm.
[Ai cũng được, miễn không phải thiên kim nhà Phương Thượng thư.]
Phương Thượng thư là Lại bộ Thượng thư, quản lý việc bổ và miễn nhiệm các quan văn, song cũng mang theo cái ngông của những kẻ trí thức.
Nếu cố gán ghép, dễ bị thế hệ sau dè bỉu.
Xứng đáng là người khiến Kỷ Chinh nể nang.
Ta lập tức lên tiếng: “Cho gọi thiên kim nhà Phương Thượng thư!”
Kỷ Chinh sửng sốt, ngạc nhiên nhìn về phía ta.
“Từ lâu trẫm đã nghe thiên hạ nói rằng Phương nhị tiểu thư xinh đẹp như hoa, trẫm rất ưng ý.”
Ta vỗ lưng Kỷ Chinh…
[Thật ra vậy cũng tốt, tuy Phương Như Ngọc xinh đẹp nhưng nghe nói cô ấy thích nữ.]
[Thiết nghĩ, bệ hạ chắc sẽ không ép uổng người ta, nếu vậy thì ta vẫn còn cơ hội!]
[Haiz, nghe bảo hai người đàn ông động phòng thì sẽ có vài chỗ đau nhức lắm, sao ta nỡ lòng đây?]
[Có điều, dựa vào năng lực của ta, chắc chắn có thể khiến bệ hạ hạnh phúc.]
Khụ khụ khụ.
Cẩu tặc Kỷ Chinh! Ta khuyên ngươi đừng quá đáng!
5.
“Bệ hạ, thiên kim nhà Phương thượng thư đến rồi.”
Một cô gái bước vào quỳ gối trước điện, tư thế hiên ngang, đôi mắt lạnh lùng.
Biểu cảm kia đúng là chẳng có chút hứng thú gì với đàn ông cả.
Ta vội xua tay.
“Ngươi bảo nàng về đi.”
Tiểu thái giám: …
6.
Kỷ Chinh không hiểu.
Nhưng cũng không ngăn nổi ánh mắt hắn dần trở nên rạo rực.
Hắn cong khoé môi, “Bệ hạ không tính hỏi thần có thích ai không ư?”
Ta đảo mắt nhìn quanh.
Thiên kim nhà Thái phó, học cao hiểu rộng.
Cháu gái lớn của Các lão…
Mấy người này mà trở thành thông gia thì ta còn làm được gì chứ?
Chỉ có thể vội vàng thoái vị thôi.
Ai đến đây hôm nay cũng chẳng hiền lành gì, bao gồm cả đại thiếu thư Binh bộ Thị lang và tiểu thiên kim nhà Hộ bộ Thượng thư.
Nếu trẫm ban hôn, sẽ chỉ càng khiến bản thân khó khống chế quyền lực của Nhiếp chính vương hơn mà thôi.
Vẫn là để dành lần sau chọn cho hắn mấy nhà không quyền không thế, tốt nhất là người có thể làm nội ứng cho trẫm.
Coi như đã tính toán ổn thoả, ta ung dung mở miệng hỏi.
“Ái khanh thích ai?”
Kỷ Chinh nhìn ta, khẽ cười, ánh mắt dần di chuyển xuống dưới, đôi con ngươi sâu thăm thẳm.
“Người thần thích có chiếc cổ trắng nõn, cơ thể trắng trẻo, trắng đến mức khiến người ta điên đảo.”
Tên dê xồm này!
Nói thì lo nói đi! Ánh mắt hắn như muốn lột sạch trẫm vậy!
Ta tức đến phát run, bên tai phiếm hồng.
Nhưng ta vẫn cố vờ bình tĩnh, rồi vẫy tay ra hiệu bảo Xuân Đào ôm chú chó Bắc Kinh màu trắng lại đây đưa cho Kỷ Chinh.
Sau đó, giễu cợt nói: “Thế nó có khiến ái khanh chết mê chết mệt không?”
Kỷ Chinh dính lông chó đầy người, mặt mũi cũng không còn ý cười nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.