Nhiếp Chính Vương Cứ Muốn Quấy Rối Trẫm

Chương 3:




QC: Sên
*
7.
Vất vả lắm mới kết thúc một ngày vừa đấu trí vừa đấu dũng với Kỷ Chinh.
Ta vội chạy tới Hộc Thanh Cung để đắm mình trong suối nước.
Ánh trăng dịu dàng rọi xuống, dường như dòng nước ấm có thể gạt đi hết những phiền não của con người.
Vương triều hưng suy thay đổi, các thế lực cũng thay phiên nhau mạnh yếu.
Chỉ cần còn sống trong vòng xoáy quyền lực triều đình thì không ai có thể chỉ lo cho bản thân mình.
Ta chỉ mong có thể bảo vệ được thiên hạ này.
Xứng đáng với lê dân bách tính, xứng đáng với công sức gầy dựng giang sơn của tổ tiên.
Ta đúng là một vị vua anh minh!
Lúc ta đang thoả thích suy nghĩ thì bỗng nhiên vang lên một tiếng cười khẽ.
Sau đó, một tên đàn ông mặc quần áo dạ hành giáng từ trên trời xuống, để lộ ra gương mặt quen thuộc.
8.
“Hôm nay thần thấy bệ hạ ở yến hội, thèm vô cùng.”
“Bệ hạ, ngài đoán xem…”
“Nếu thần ở chỗ này làm gì, liệu thị vệ ngoài kia có nghe thấy chăng?”
Ta lạnh lùng nhìn hắn.
Một lát sau, hắn đã nhảy xuống ao bắt ta lại.
Đồng thời, vươn tay chụp lấy cằm của ta, rồi tiến lại gần bên tai ta.
Giọng nói mềm mại, mang theo chút biếng nhác.
“Nghe hay không cũng chẳng quan trọng, bởi vì bọn họ đều là người của ta.”

9.
Mặt mày ta tái mét, vội vàng nghĩ cách đối phó.
Kỷ Chinh không thích phô trương nên chắc chắn lời hắn nói là thật.
Cho nên, hiện tại ta không thể dựa vào ai cả, chỉ có thể tự thân vận động mà thôi.
“Vậy mà trẫm chẳng hay rằng Kỷ khanh lại thích đàn ông.”
Ta ung dung đẩy hắn ra một chút nhưng eo lại bị ôm chặt hơn.
Kỷ Chinh lắc đầu, “Sai, thần chỉ thích người thôi.”
Ta nhíu mày, không hề tin hắn.
“Chẳng qua là thấy sắc nảy lòng tham, sao lại nói như tình sâu nghĩ nặng vậy?”
Kỷ Chinh nhìn ta mà không trả lời, như đang đắm chìm vào chính tình cảm của bản thân.
Bên tai ta vang lên tiếng lòng của hắn…
[Muốn hôn quá.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.