- Cô là ai?
Câu nói lạnh lùng đó vừa lọt vào tai Tiểu Bạch làm cả người nó sững sờ đi. Tiểu Bạch vội buông Vĩ Đình ra bần thần nhìn chăm chăm cô. Vĩ Đình chỉ ngây ngốc nhìn Tiểu Bạch gương mặt không chút biểu cảm.Cô xem Tiểu Bạch như người xa lạ chưa 1 lần quen biết.
- Đình...Đình Đình.Em đang giỡn thôi đúng không? tôi biết mà. em đang giận tôi đến trễ phải không? Được rồi...tôi sai..tôi sai.đừng giận nữa nha.
Tiểu Bạch không tin vào tai mình nên lại cười cười ngây ra đi lại ôm chầm lấy Vĩ Đình mà vỗ về.Tiểu Bạch không tin bao nhiêu năm bên nhau rồi vậy mà cuối cùng cô cũng quên nó. Vĩ Đình bị nó ôm liền dâng lên 1 cảm giác khó chịu cô dùng hết sức yếu ớt sau những ngày nằm dài trên giường mà xô Tiểu Bạch ra.
- BUÔNG RA....cô là ai? tôi không quen biết cô. Cô đi ra đi.
Vĩ Đình vẻ mặt lạnh lùng la to tránh xa Tiểu Bạch ra mà có chút khó chịu.Cảnh tượng này chưa bao giờ hết đau thương. Tiểu Bạch nhìn Vĩ Đình đang giương mặt khó chịu với mình mà tim đau thắt lại.
- (không quen...em ấy không quen mình. Em ấy đang sợ gần mình? Mình là ai?)
Tiểu Bạch bần thần từng bước từng bước lùi ra phía sau ánh mắt đẫm lệ nhìn người con gái mình yêu đang đẩy mình ra xa. Chân Tiểu Bạch như nhũng ra, không còn sức lực nữa cô loạn choạng lùi bước.
- Tiểu Bạch....em không sao chứ?..
Tiểu Bạch ngã ra sau không một chút sức lực ra sàn. Trương Thức đứng phía sau thấy Tiểu Bạch sỉu liền hoảng hồn đở lấy cô. Anh ngồi lên sàn để Tiểu Bạch nằm trong lòng mình. Nhưng một cảm giác nóng khó tả truyền từ thân thể của cô truyền tới da anh. Anh vội đưa tay sờ lên trán Tiểu Bạch mà hoảng hồn vì trán cô nóng hỏi.
- sao nóng thế này?
Trương Thức hoảng hồn không suy nghĩ nhiều liền bế Tiểu Bạch lên tay ẫm sang 1 phòng khác tìm bác sĩ xem cho cô.
- Vĩ Đình....em quên rồi sao? Đó là Tiểu Bạch, người yêu của em mà.
Hạ Vi cũng xót xa cho Tiểu Bạch nên liền đi lại nói với em gái.
- Chị...chị nói gì vậy? Sao em có thể yêu 1 cô gái chứ? Không thể nào.
Vĩ Đình nghe chị hai mình nói mà không khỏi khó chịu. Cô quay ngược lại phản bác liền. Cũng dễ hiểu thôi, sau khi tỉnh lại bác sĩ chuẩn đoán Vĩ Đình chỉ còn nhớ những kí ức khi cô còn ở Mĩ thôi. Những chuyện của những năm gần đây cô hoàn toàn không nhớ gì hết. Cũng như chuyện quen biết Tiểu Bạch cô cũng không còn nhớ.
- Đó là sự thật đó con. Con và Tiểu Bạch yêu nhau được 4 năm rồi đó. Chúng con còn...
Ba Hạ Vi nhìn con gái mình không nhớ gì chối bỏ hoàn toàn tình cảm mấy năm nay mà cũng không nhịn được mà lên tiếng nói vào.Nhưng ông chưa kịp nói tiếp thì đã bị Vĩ Đình cắt ngang.
- MỌI NGƯỜI ĐỪNG NÓI NỮA. CON KHÔNG MUỐN NGHE.KHÔNG NGHE.
Mặc những người trong nhà mình nói thế nào cô cũng không tin. Vĩ Đình nằm xuống trùm kính chăn che đầu lại để không nghe ai nói gì hết. Mọi người thấy vậy cũng không nói thêm gì hết.
Bên kia Tiểu Bạch cũng nhanh chống được bác sĩ khám và tiêm thuốc hạ sốt và vô nước biển cho cô. Bác sĩ nói cô lao tâm qua mức khiến cơ thể suy nhược thêm việc bị sốt nên càng suy nhược cần chăm sóc kĩ hơn. Thế là Trương Thức chẳng màn gì mà ở lại phòng bệnh chăm sóc cho Tiểu Bạch.
- ( Một cô gái xinh đẹp như thế này tại sao lại gặp nhiều đau khổ như thế chứ?)
Trương Thức tay cầm khăn lông nhẹ nhàng ôn nhu chấm chấm lên mặt Tiểu Bạch chăm sóc cô. Anh là người chứng kiến hết khoảng thời gian Tiểu Bạch và Vĩ Đình bên nhau cùng nhau yêu thương như thế nào. Nên bây giờ khi nhìn cô bị em gái mình hất hủi người yêu như vậy cũng xót lòng.
Trương Thức bỏ hết công việc ở lại túc trực bên giường Tiểu Bạch. Đến chiều Tiểu Bạch cũng tỉnh lại. Tiểu Bạch mệt mỏi ngồi dậy nhìn ra bên ngoài những tòa nhà cao ốc cũng đã lên đèn tự bao giờ rồi.
BUÔNG RA....cô là ai? tôi không quen biết cô. Cô đi ra đi.
- ( Chẳng phải đã chuẩn bị tinh thần rồi sao? Vậy sao vẫn đau thế này?)
Tiểu Bạch nhớ lại cảnh tượng Vĩ Đình sáng nay mà tim đau lên từng cơn, nước mắt vì thế cũng tự rơi. Nhưng chợt có 1 bàn tay ấm đưa lên má cô lau đi những giọt nước mắt ấm nóng của cô.Tiểu Bạch bất ngờ liền giựt mình xoay sang nhìn xem người đó là ai. Nhưng cô cũng khá bất ngờ vì người đó là Trương Thức.
- Anh có mua ít cháo cho em nè. Bác sĩ nói, em bị suy nhược nên cần bồi bổ nhiều hơn mới được.
Trương Thức ôn nhu mở hủ cháo mới mua ra, rồi kéo ghế ngồi xuống cạnh giường Tiểu Bạch.Nhưng ngay khi anh vừa ngồi xuống thì Tiểu Bạch đã vội lên tiếng.
- Vĩ Đình....
- Con bé không sao cả. Ba mẹ anh đang ở đó chăm sóc nó. Em đừng lo nha.Giờ em ăn một chút đi.
Trương Thức vừa thổi muỗng cháo nóng vừa chậm rải trả lời Tiểu Bạch. Anh dịu dàng đến mức nếu người ngoài không biết sẽ nghỉ hai người họ đang yêu nhau mất.
- Em không đói.
Tiểu Bạch nhìn muỗng cháo ngon được đưa tới trước mặt mình mà cũng không có hứng ăn. Trong lòng nó thật sự rất mệt, rất mệt chẳng thể nuốt trôi cái gì cả.
- haizzz. Tiểu Bạch!!! Anh biết em đang rất đau lòng. Người yêu mình đột nhiên xem mình như người xa lạ. Cảm giác thât không dễ chịu chút nào. Nhưng anh tin Đình Đình sẽ sớm nhớ ra mọi chuyện thôi. Em hãy cho con bé thời gian nhé. Điều quan trọng bây giờ là em phải tịnh dưỡng cho thật tốt để có sức giúp Đình Đình vượt qua ải này nữa. Nghe anh, ăn một chút đi.
Trương thức cũng hiểu chuyện nên lại lên tiếng khuyên nó. Anh biết rõ sức khỏe của Tiểu Bạch, nếu cô cứ không quan tâm sức khỏe mình thì cô sẽ suy sụp mất. Nên anh lựa lời an ủi cô, và lại một lần nữa đưa muỗng cháo lên miệng cô.
Tiểu Bạch nhìn muỗng cháo trước mặt, rồi nhìn vẻ mặt dịu dàng của Trương Thức không hiểu sao lại ngoan ngoãn há miệng ăn muỗng cháo. Thế là muỗng cháo đầu rồi lại 1 muỗng cháo kế tiếp cứ thế cho tới khi hết hủ cháo mới thôi.
***
3 ngày sau Vĩ Đình cũng xuất viện về nhà, 3 ngày qua Tiểu bạch cứ như bốc hơi chẳng thấy tâm hơi đâu. Nó chẳng xuất hiện trước mặt Vĩ Đình. Vĩ Đình vừa về nhà ngồi ì ra sofa ăn trái cây vui vẻ. Vì cuối cùng cô gái đáng ghét bám lấy mình cũng không xuất hiện nưa rồi.
- Con chào cả nhà.
Tiểu Bạch từ bên ngoài đi vào nhìn cả nhà liền cúi chào lịch sự.
- Sao lại là cô? Cô còn muốn gì nữa? Tôi nói tôi không quen biết cô mà. Sao cứ bám lấy tôi thế hả?
Vĩ Đình vừa nghe tiếng nói liền giựt mình quay sang, nhìn thấy gương mặt đáng ghét kia cô lại bực mình. Cô chẳng kiên dè là khách tới nhà mà thẳng thắng mắng Tiểu bạch. Tiểu Bạch muối mặt nhưng vẫn cắn chặc môi im lặng đứng một bên.
- Đình Đình...ai cho em nói chuyện cái kiểu đó vậy hả?
Hạ Vi nghe em gái nói liền nổi sùng lên tiếng lạnh lùng dạy dỗ.
- Em...
Vĩ Đình bị chị hai la liền uất ức, càng ghét Tiểu Bạch hơn. Cô vùng vằn bỏ miếng táo ăn dỡ đùng đùng bỏ về phòng mình. Cả nhà ngồi ở lại ai nấy vẻ mặt khó xử nhìn bóng lưng Vĩ Đình rồi nhìn Tiểu Bạch.
- Con xin phép lên lầu nói chuyện với cô ấy một chút ạ.
Tiểu Bạch từ lâu đã như con cháu trong nhà rồi, nên cũng không câu nệ gì nhiều. Nó nhanh xin phép gia đình rồi chạy theo sau lên phòng Vĩ Đình.
- Còn muốn mắng con nữa sao?
Vĩ Đình ngồi xoay lưng lại với cửa mặt chù ụ nhìn ra ngoài cửa sổ. Nghe tiếng bước chân đi vào cứ tưởng là người nhà lại chạy theo lên la mắng cô.
Tiểu Bạch nhìn bóng lưng người con gái mình yêu thương mà không cầm lòng nổi sự nhớ nhung. Nó nhanh đi lại leo lên giường từ phía sau ôm lấy Vĩ Đình vào lòng.
- Ai?....
Vĩ Đình bị một vòng tay ôm liền hốt hoảng vì trong nhà nhất định sẽ không ai làm vậy với cô. Cô liền la toán lên gỡ vòng tay người phía sau ra. Cô càng gỡ tay người kia càng siết chặc hơn, cô không còn cách liền cầm tay người kia lên và dùng răng cắn thật mạnh vào tay Tiểu Bạch.
- A...
Tiểu Bạch bị cắn đau đớn liền buông tay ra, Vĩ Đình thừa cơ hội thoát khỏi vòng tay nó.
- (Em ấy ghét mình đến vậy sao?)
Tiểu Bạch ngồi nhìn vết cắn của Vĩ Đình để lại trên tay mình đang chảy máu ra mà rơi nước mắt. Nước mắt nó rơi khôn phải vì nổi đau da thịt mà Vĩ Đình gây ra mà là nổi đau trong tim khi bây giờ người mà mình yêu bao năm nay bây giờ lại muốn tránh xa mình đến mức dùng đến cách cắn thế này.
- Một lần nữa tôi nói cho cô biết. Tôi không cần biết trước đây tôi và cô có mối quan hệ gì, thân thiết thế nào. Nhưng bây giờ thật sự tôi không còn nhớ gì cả và cũng không muốn nhớ lại nữa. Cô làm ơn đừng tìm tôi nữa, được không?
Vĩ Đình bực bội khi một cô gái cứ bám lấy mình bây giờ còn đột ngột xuất hiện trong phòng mình nữa. Nên ngay khi thoát khỏi vòng tay người kia thì cô phùng mang trợn mắt bắn ra một tràng những câu tức tối. MÀ không suy nghĩ đến cảm giác của người kia đang nghe.
- ( không muốn nhớ...Không muốn nhớ sao?......Được. Không nhớ...tôi bắt em phải nhớ.)...
Tiểu Bạch nghe rõ từng chữ mà lòng không thể đau hơn. Nhưng một lúc nó lại biến đổi sắc mặt, ánh mắt trở nên nghiêm nghị hơn bao giờ. Nó mặc kệ máu tay đang chảy mà đứng phắt dậy đi thẳng tới trước mắt Vĩ Đình bình tĩnh buông lời:
- Tôi cũng nói cho em biết. Trên đời này, tôi có thể mất bất cứ ai nhưng riêng em thì không thể. Cuộc đời này, em chỉ được là của tôi thôi.
Tiểu Bạch bình tỉnh vịnh hai tay Vĩ Đình mà nghiêm túc buông lời.Nhưng có vẻ như Tiểu Bạch không kiềm chế được bản thân sau bao nhiêu chuyện này. Nên vừa nói dứt câu Tiểu Bạch liền chòm tới hôn Vĩ Đình 1 cách bạo lực.
[Bốp]
Vĩ Đình bất ngờ liền xô nó ra tán cho một cái trời giáng.
- TRÁNH XA TÔI RA.TÔI KINH TỞM CÔ.
Vĩ Đình bị hôn bất ngờ liền không suy nghĩ mà hét to lên. Tiểu Bạch bị cô tán một cái đau đớn nhưng câu KINH TỞM của Vĩ Đình càng làm nó đau hơn. Tiểu Bạch siếc chặc tay mình thành nấm đấm, đưa mắt ngấn nước đỏ ngầu nhìn cô.
- kinh tởm sao? Em kinh tởm...một..một người em từng yêu?.😢thì ra với em...với em bây giờ tôi là thứ dơ bẩn như thế.HAHAHA...dơ bẩn...tôi dơ bẩn.
Tiểu Bạch như điên lên không ngờ có 1 ngày chính người nó yêu lại xem nó là thứ gì đó dơ nhuốt mà xa lánh. Tiểu Bạch khóc không thành tiếng, cười to lên như điên mà loạng choạn xoay lưng đi.
- Tiểu Bạch...em sao thế này? Tiểu Bạch...tay em bị thương rồi.
Trương Thức nhìn Tiểu Bạch bần thần đi từ trên lầu đi xuống mà không khỏi lo lắng. Anh chạy ngay lại chặn cô lại hỏi chuyện. Nhìn tới tay cô đang chảy máu Trương Thức càng hốt hoảng hơn. Nhưng Tiểu Bạch vẫn không trả lời gì cứ lẩm bẩm " Kinh tởm" rồi lê thân đi ra ngoài.Anh lo lắng cho Tiểu Bạch liền chạy theo sau cô.
Vĩ Đình bên kia đấu tranh một màn với Tiểu Bạch cũng mệt mỏi ngã lưng ra giường mình.Nhưng ngay lúc này cô mới phát hiện ga giường mình có những vết đỏ. Cô đưa tay sờ thử rồi đưa lên ngửi.
- Máu sao? Là khi nãy mình cắn cô ta. cô ta bị thương sao? Cô ta bị thương, sao mình khó chịu thế này?
Vĩ Đình mở to mắt hốt hoảng khi những vệt đỏ kia chính là máu. Cô ngồi trấn tỉnh lại nhớ lại cảnh tượng khi nảy mà chợt giựt mình mới phát dát ra là mình khi nảy mình cắn người kia đến chảy máu mà không hay. Nhưng biết rồi thì tim cô không hiểu sao lại chợt thắt lại. Một nổi khó chịu mà bản thân Vĩ Đình cũng không biết tại sao.