Nhóc Con Hôm Nay Lại Nổi Thú Tính Rồi!

Chương 1: Quá khứ huy hoàng của Hạ Lâm




“ Ba à~cho con nghỉ học một buổi nha~”Doãn Khiêm hệt như cái đuôi nhỏ của hắn, lủi thủi theo sau lưng suốt cả buổi sáng khiến hắn chẳng có tâm trạng làm việc gì.
“ Lí do?”
“ Tại hôm qua con lỡ làm bể cửa kính phòng học nên sợ…nay giáo viên thấy rồi hỏi tội…”
“ Hả?”Hạ Lâm vừa nghe xong, cơ mặt liền co lại, tên tiểu tử này càng ngày càng lớn gan rồi đây!
Tên nhóc tì Doãn Khiêm này mới ngày nào còn gọi dạ bảo vâng, thoáng một cái đã trở thành cậu thiếu niên bên ngoài ưa nhìn, bên trong đầy tội!!!
“ Không được, phải đi học. Có gì…giáo viên mà biết thì kêu họ gọi điện cho ba rồi ba giải quyết cho” Hạ Lâm xoa xoa hai bên thái dương, rốt cuộc là kiếp trước hắn đã gây ra tội tình gì mà rước ngay cái của nợ này vậy chứ?
“ Dạ…thôi con chuẩn bị đi học đây~” Doãn Khiêm bước đi với chút sức lực cuối cùng, gương mặt gượng ép tỏ thái độ rõ ra mặt.
“ CÒN RỀ RÀ KHÔNG MAU ĐI? "
Vừa dứt lời cậu nhóc ban nãy còn đứng trước mặt giờ đã thoáng chốc biến mất khỏi tầm nhìn của hắn.
“ Haiz, cũng đã mười sáu năm rồi nhỉ? biết thế ngày trước không bắt nó gọi bằng ba là được rồi!”
Năm nay hắn_ Hạ Lâm vừa sang tuổi 25, ấy thế mà thằng con trai hắn đã 16 tuổi rồi. Chà, vừa nghe đã thấy vô lí rồi nhỉ? mà cũng phải thôi, có phải là con ruột đâu mà hợp lí cho được!
16 năm trước…
“ Tiểu Lâm, trời, thằng này lại vừa đi đâu chơi về nữa à? "
Bà Hạ vừa nhìn thấy thằng con trai với vẻ ngoài lấm lem liền nổi cơn thịnh nộ, ngay lập tức vớ lấy món “đồ long đao” hay còn được gọi là cái chổi chà quất vào mông hắn liên tục.
“ Ui chị Hạ tha mạng~ ”
Hắn vừa ôm mông vừa chạy vòng vòng khắp nhà, khung cảnh ngôi nhà ảm đạm thoáng chốc đã bị lấp đầy bởi những tiếng vụt từ mẹ và tiếng la thất thanh của người con.
“ Lo mà chuẩn bị sang thăm cô Doãn đi kìa, người ta mới sinh ra được thằng nhóc nhìn vừa dễ thương lại còn ngoan, haiz, chả bù cho bà đây lại không may đẻ ra cái thằng trời đánh như mày! ”
“ Cái bọn không răng đó, đợi nào nó lớn nó cướp sổ đỏ đem bán có ngày! ” Hạ Lâm uất ức nhìn người mẹ hiền từ trước mặt, giây trước đã đánh hắn rồi, giây sau lại còn mỉa mai hắn nữa chứ!
“ Mày liệu hồn cái mồm mày đấy, lo mà chuẩn bị sang nhà cô Doãn hỏi thăm kìa! ”
Vừa dứt lời, Hạ Lâm đã chạy vụt vào phòng chuẩn bị.
Áo quần tươm tất, mái tóc vuốt keo hất ngược ra sau, lại còn xịt tí nước hoa chôm chỉa từ mẹ. Hạ Lâm hiện tại tự tin bản thân là nam vương đẹp trai nhất xóm.
“ Đi thôi, còn không mau là- "
“ CÓ CHÁY!!! ”
Tiếng hét thất thanh vọng ra từ ngôi nhà cuối xóm, cũng tức là ngôi nhà của cô Doãn_ gia đình mà hắn chuẩn bị đi thăm.
Ngôi nhà bỗng chốc chìm vào biển lửa, hàng xóm người người mang nước, mang khăn sang cố gắng dập tắt nhưng chỉ khiến ngọn lửa ngày càng bùng lên dữ dội.
Chỉ đến khi đội cứu hoả tới, ngọn lửa mới được dập tắt hoàn toàn.
Ngôi nhà ban sáng vang vọng tiếng cười nói, giờ thoáng chốc chỉ còn tro tàn vụn nát.
Mọi người tiến vào bên trong căn nhà, càng vào dần, tiếng khóc càng ngày càng lớn thêm.
Đứa bé vẫn còn sống, hoá ra là cha mẹ đã lấy thân chắn cho cậu nhóc này khi ngọn lửa đang thiêu rụi từng ngóc ngách bên trong căn nhà. Thi thể của hai người họ dần ngã xuống, chỉ còn lại là cái xác khô khốc và đen ngòm.
….
Sau khi khám nghiệm hiện trường, nguyên nhân của vụ cháy chính là chiếc bếp ga cũ kỹ mà cô Doãn vì tiếc tiền nên vẫn sử dụng cho đến thời điểm hiện tại, song đó cũng là do phần mới có con nên khá bận rộn, lơ là quên mất bản thân đang nấu ăn.
“ Xui gì xui dữ vậy không biết, thằng chồng thì hôm đó chân còn đang bó bột khó đi, con vợ thì vừa sinh xong di chuyển khó khăn. Cuối cùng không ai thoát được trận hoả hoạn… ”
Bác trưởng xóm đến viếng thăm gia đình, lòng thương xót khôn nguôi.
Tang lễ của đôi vợ chồng trẻ đó được diễn ra rất nhanh gọn, cũng chỉ quanh quẫn là gương mặt quen thuộc của những người hàng xóm, đến cả người chủ trì tổ chức cũng là nhà họ Hạ và vài người quen, còn người nhà của họ, nghe bảo cũng đã mất từ rất lâu rồi….
“ Mẹ ơi, rồi ai sẽ chăm thằng cu này đây? "
Câu hỏi ngây ngô của Hạ Lâm ấy thế mà đã khiến bầu không khí chốc lại trở nên trầm xuống thập phần.
Cũng phải nhỉ, vừa mới sinh ra, chưa đến ngày thôi nôi nữa đã trở thành trẻ mồ côi rồi. Tên nhóc này, nên bảo là cậu may mắn vì thoát chết, hay thật xui rủi vì phải xa cha mẹ đây?
“ Hay là con…nhận nuôi nó nha! ”
“ Thằng quỷ, không tới phiên con nói chuyện ở đây đâu ” Bà Hạ cũng bất lực với thằng con trời đánh này, toàn đưa ra ý tưởng khiến người khác hết sức cạn lời.
“ Em à, hay mình nhận nuôi thằng bé đi ”
“ Đúng đúng, chứ giờ chị Hạ nhìn đi, vừa sinh ra cô chú Doãn đã mất, họ hàng thân cận cũng chết từ lâu. Giờ chả lẽ, cả đống người ở đây không ai chịu nuôi nó? "
Hạ Lâm vừa nghe người cha kính yêu nói liền tiếp lời chen vào thuyết phục chị mẹ khó tính.
“…Rồi rồi nuôi thì nuôi, à mà, mọi người thấy sao? "
“ Được đó chị Hạ, dù gì hai bên nhà hai người cũng thân mà, giao thằng bé cho chị, nhà họ Doãn đó chắc sẽ vui lắm."
“ Tôi còn đang lo nếu không ai nuôi phải đem vào trại mồ côi đây này, may có gia đình chị. Vậy thôi cứ quyết định thế nhá, có gì cả xóm hùng tiền lại phụ trợ tiền nuôi thằng nhỏ cho, anh chị khỏi lo ”
Ai nấy đều đồng lòng muốn nhà họ Hạ nuôi thằng nhóc, bà Hạ cũng vì thế nên đành phải chiều lòng.
Ấy thế mà....
“ Gọi ba đi con ”
Từ ngày nhận nuôi thằng nhỏ về, gia đình quyết định giữ lại tên cũ là Doãn Khiêm cho nó, cơ mà tên quý tử nhà họ Hạ lại quyết tâm muốn thêm họ của hắn vào tên cậu nữa cơ.
Tính cho đến hiện tại cũng đã tới thời điểm Doãn Khiêm tập nói, Hạ Lâm cũng vì thế mà tận dụng thời cơ chiếm vị trí cha của tên nhóc này.
“ Gọi ba đi con, bờ a ba… ”
“ B…ba "
Thôi xong…
Câu đầu tiên Doãn Khiêm nói là “ba’, nhưng mà, lại dành cho tên nhóc tì miệng còn hôi sửa này rồi!!
“ Mẹ ơi, từ giờ thằng này sẽ là con trai của con đó nha!! ”
(……)
“ Gì mà tự nhiên ba cười vậy? ” cậu nhóc vừa chỉnh trang đồng phục vừa không quên đưa ánh mắt kì thị nhìn tên cha đang cười kì quặc trước mặt mình.
“ Quen gọi ba rồi nhỉ?, nhắc cho chú đây nhớ là ông đây mới có 25 nồi bánh chưng thôi đấy nha! bắt ông đây nuôi rồi giờ còn gọi ba nữa, riết chắc khỏi lấy vợ luôn quá! ”
“ Ai bảo hồi trước đòi làm cha tôi chi, giờ cho anh khỏi có đường tẩy trắng luôn! ”
" Ba à~ chở bé đi học đi nè ~ ”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.