Nhóc Con Hôm Nay Lại Nổi Thú Tính Rồi!

Chương 11: Công việc mới




“ Người mẫu gì? ”
" Công ty chúng tôi làm về mảng quản lý người mẫu. Vừa nãy chủ tịch trông thấy anh từ xa đã ưng, muốn hỏi xem anh có muốn về làm người mẫu cho công ty chúng tôi không đấy ạ.”
Cậu nhận lấy tờ giấy giới thiệu, xong lại nhìn sang phía người phụ nữ đang đứng cách cậu không xa, thoạt nhìn thì có vẻ đó chính là vị chủ tịch mà cậu bạn kia nói rồi đây.
Nhìn thì có vẻ tuổi của người đó bằng với tên chủ tịch Nhất Dương kia, chà, dạo gần đây tuổi của mấy chủ tịch đang có xu hướng giảm dần à? Liệu lúc cậu bằng tuổi những người đó, cậu có thể có chỗ đứng cao trong xã hội như bọn bọ bây giờ không nhỉ?
“ Tôi cần thời gian suy nghĩ ”
“ Được rồi, cậu cứ suy nghĩ bao lâu cũng được, chúng tôi luôn chào mừng cậu đến công ty ” Cậu bạn vui vẻ vội vả chào tạm biệt Doãn Khiêm xong liền chạy đến báo tin cho vị chủ tịch.
" Nguời mẫu hả? Có hợp với mình không ta? ”
Doãn Khiêm vốn không hề thích công việc cũ, nhưng vì muốn noi theo hắn, theo con người đã từng bước thành công, cậu đã để mặc việc bản thân muốn làm hay thích làm, cứ thế mà đi theo con đường mà hắn đã vạch sẳn.
Tuy nhiên, so với việc làm nhân viên văn phòng tẻ nhạt, cậu lại muốn bản thân có thể làm những công việc mang tính nghệ thuật, có thể đi đây đi đó chứ không phải cắm mặt vào màn hình máy tính mỗi ngày.
Việc làm người mẫu ư? vốn cũng chẳng phải công việc xấu, đã thế lại còn vừa hay đúng với sở thích của cậu. Nhưng vấn đề là…liệu cậu có thể lo cho hắn bằng công việc này hay không đây?
….
Bước vào nhà, bầu không khí ảm đạm và tĩnh mịch khiến cậu đến cả thở thôi cũng không nổi. Lê bước vào phòng khách, cậu cố không tạo ra tiếng động hết mức có thể, cứ thế mà bước đi thập thò không khác gì dáng vẻ của một tên trộm cả.
" Đi đâu mới về? ”
Giật hết cả mình, quay sang đập vào mắt cậu chính là hình ảnh Hạ Lâm đang ngồi chễm chệ trên ghế sô pha, tay trái hắn còn đang cầm thứ gì đó rất quen thuộc, vừa nhìn vào liền có thể nhận ra là cây chổi_ món “đồ long đao” được truyền tay từ thời bà Hạ đến giờ.
“ Anh…bé Khiêm xin lỗi mà…Đừng tét vào mông nhé…”
" Gì vậy? Anh tính phạt cậu quét nhà trừ tội mà, tét mông cái gì? “
Hạ Lâm chợt ngơ ra, tên nhóc trước mặt sắp đến tuổi lấy vợ luôn rồi, có còn nhỏ nữa đâu mà đòi tét mông? Thật chả hiểu nổi…
“ À anh, anh không giận em nữa hả? ” Doãn Khiêm vừa ngoan ngoãn quét nhà vừa không quên buôn dưa lê với hắn.
" Anh đây không rảnh chấp con nít, dụ gì qua rồi thì thôi, còn mà muốn đi làm thì sang công ty anh mà làm này, ông đây bảo kê, cho cậu chức to luôn! ”
Hay cho tên giám đốc cũng làm công ăn lương như bao người, nay lại có ý định bảo kê nâng đỡ để lôi kéo nhân viên từ công ty khác sang làm. Thế này có được coi là lạm quyền không nhỉ?
“ Thôi em xin, em vốn từ đầu có thích làm văn phòng đâu…”
" Chứ giờ muốn làm gì? ”
“ Người mẫu ạ ”
Doãn Khiêm chạy lon ton đến đưa hắn tấm danh thiếp ban nãy cậu bạn kia đưa, xong liền trưng bộ mặt cún con muốn được hắn phê chuẩn cho đi làm.
" Muốn thì làm thôi, công việc của cậu mà. Cơ mà…cái công ty này sao nghe tên quen quen ấy nhỉ? ”
Hạ Lâm mơ hồ nhìn vào tấm danh thiếp ghi rõ công ty H&L, rõ ràng là hắn đã từng nghe tên công ty này lâu rồi, nhưng lại chẳng nhớ được gì.
“ Chủ tịch của công ty đó là người phụ nữ chạc tuổi ông chú chủ tịch biến thái ở công ty anh đó, công nhận giờ nhiều người còn trẻ mà - ”
" Đệt, công ty vợ cũ của thằng Lục Hải, hèn gì thấy quen quen…” Hạ Lâm chợt nhớ tới ánh mắt như muốn giết người của người phụ nữ đó mà điếng người, trên đời này ngoài bà Hạ ra thì hắn sợ nhất cô ta đấy. Chỉ một ánh mắt mà làm hắn ám ảnh cả đời…
" Thì có sao hả anh? ” Trái với gương mặt đơ cứng của hắn, Doãn Khiêm lại lấy làm tò mò không ngờ ông chú Lục Hải đó lại quen được cả một CEO, đúng là không thể nhìn bề ngoài gay gay của anh mà khinh thường được.
" Cô ta là bà điên đấy, nghe này, nếu sau này em làm trong đó, tuyệt đối đừng quá thân với cô ta, nhớ chưa? ”
Hạ Lâm vẫn không thể nào quên được hình ảnh cậu bạn thân Lục Hải vì ly dị mà bị vợ cũ đến thẳng công ty lôi đầu ra trước sảnh cạo đầu. Chưa kể, anh còn bị cô nàng đó đánh đến mức nhập viện tận 1 tháng trời. Người phụ nữ này tuy hắn không tiếp xúc, chỉ ra cản thôi mà đã bị liếc đến mức tê cóng cả người.
Doãn Khiêm của hắn lỡ không may mà bị cô ta nhìn trúng, số phận nhất định sẽ rất đen đủi.
“ Rồi rồi em biết rồi mà, em không thèm thân với bà già đó đâu, em chỉ thân với anh thôi ~”
Cậu nhóc Doãn Khiêm thế mà lại hiểu nhầm ý, tưởng hắn đây là đang ghen nên không khỏi hào hứng, tức thì chạy lại ôm hắn vào lòng không khác gì cảnh chú gấu đen đang tấn công con người vậy…
" T- thằng điên! ”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.