Nhóc Con Hôm Nay Lại Nổi Thú Tính Rồi!

Chương 17: Vốn không thể buông bỏ




“ Anh lại về trễ nữa à? ”
Doãn Khiêm ngồi bên ngoài chờ hắn từ lúc trời còn tờ mờ tối đến giờ đã là nửa đêm rồi người đàn ông đó mới vác mặt về nhà.
Toàn thân hắn chao đảo, bước vài bước lại ngã một lần, cơ thể lại còn ám đầy mùi rượu nữa chứ. Đã thế trên cổ áo lại còn có…vết hôn?
" Rốt cuộc là anh bị cái chó gì vậy? ”
Cổ áo của hắn bị cậu nhóc trước mặt kéo lại, gương mặt đối phương tức giận đến mức khiến hắn chợt thoát khỏi cơn say mèm.
" Gì đấy? Sao mặt cọc thế? ” Hạ Lâm lầm bầm một hồi thì lại quay bước đi thẳng vào trong phòng mặc kệ cậu nhóc đã đợi hắn đến mức quên ăn quên ngủ nãy giờ.
Chuyện này đã diễn ra suốt mấy ngày liên tiếp, Hạ Lâm như bị ai dựa suốt ngày cứ dí đầu vào trong các quán bar ăn chơi lêu lỏng. Tuy hắn không bỏ bê công việc nhưng tình trạng cứ vừa tan làm đã chạy đến khu ăn chơi nhậu nhẹt đến mức say mèm mới về nhà thế này, cơ thể hắn thế nào cũng sẽ bị hắn phá hoại đến bệnh thôi.
" Má, mày bị gì vậy Hạ Lâm? ”
Cả Lục Hải cũng đến chịu đến thằng bạn thân của anh, mọi lúc có rủ mòn cả miệng hắn cũng không tham gia vào mấy thứ phù phiếm như này. Giờ thì đùng một cái lại trở thành khách quen của quán, cứ hễ đến nơi là ba bốn em bu vào ngồi tiếp rượu. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì khiến hắn trở nên như vậy chứ?
" Má nó, mày bảo xem, sao uống mãi mà không dứt được vậy chứ? ”
" Dứt cái gì? ”
“ Tình cảm…”
Hạ Lâm cởi phăn chiếc cà vạt, tháo vài nút trên áo sơ mi để lộ bộ ngực trần đầy quyến rũ, bên tay phải hắn bận ôm eo một em gái, tay trái thì cầm điếu thuốc hút cho khuây khoả.
Ánh đèn quán bar chớp tắt liên tục, hoà cùng đó là tiếng nhạc xập xình đưa những con người trong cơn say như chìm vào thế giới khác, bao muộn phiền cũng vì thế mà tan biến dần.
Hạ Lâm cũng là vì có quá nhiều tâm tư nên mới muốn giải toả ở nơi này. Ấy thế mà dù có uống bao nhiêu ly rượu, chơi đùa với bao nhiêu cô em, hắn đây là vẫn không thể xoá bỏ được thứ tình cảm kia của mình.
Hắn không dám đối diện với thực tại rằng bản thân đã yêu cậu, chỉ có thể dùng với say và những trò tiêu khiển kia để quên đi. Nhưng dù có làm thế nào đi chăng nữa, tình cảm vốn là thứ không dễ dàng dứt được. Không dám tiến tới, cũng chẳng thể từ bỏ, cứ ở giữa ranh giới ấy mãi khiến hắn không thể nào vơi đi ưu sầu.
" Sao anh buồn thế?…"
Tiểu Uyển là gái điếm ở quán bar này, cũng là người dạo gần đây vẫn hay phục vụ hắn nhất. Nhìn chung thì cô gái này có điểm rất khác với những người còn lại. Đôi mắt cô ta sắc lạnh, rõ là gái điếm nhưng trông lại thanh cao, có giá đến mức mấy gã đàn ông dù mời gọi làm tình rất nhiều nhưng vẫn không được.
Cô ta là dạng nếu thích thì mới làm, cá tính hệt như cậu nhóc ở nhà hắn vậy. Đã thế, cô gái này lại chủ động trò chuyện với hắn, tâm sự và kể cho hắn nghe những câu chuyện giúp hắn thư giản hơn được phần nào.
Người con gái xinh đẹp, hiểu chuyện, thanh cao dù ở nơi quá nhiều cạm bẫy khiến hắn không khỏi nể phục.
" Hôm nay em không bận à? ”
" Anh ghé quán thì sao em có thể bận được chứ? ”Tiểu Uyển giựt lấy điếu thuốc trên tay hắn ngậm vào miệng, gương mặt cô ta câu dẫn đến mức cả nữ nhân cũng khó mà kiềm chế được.
" Anh vẫn không hiểu, sao một cô gái như em lại thích trò chuyện với thằng tẻ nhạt như anh vậy chứ? ”
" Vì đôi mắt anh đấy. Những gã đàn ông khác khi sang đây trò chuyện với em, trong đáy mắt của họ luôn chứa sự thèm thuồng, xen lẫn vào đó là sự khinh bỉ với cái nghề của em. Còn anh thì khác, em nhìn thấy được trong mắt anh là sự dịu dàng, cơ mà, có vẻ là không dành cho em đâu nhỉ? ”
“ Em là cô gái hiểu chuyện, cả tính cách lẫn ngoại hình của em…rất giống một người anh quen biết ” Hạ Lâm xoa đầu cô gái trước mặt.
" Cái người mà anh vẫn hay kể đúng không? ”
“ Ừm”
Tiểu Uyển cười nhạt, trong khi bao nhiêu tên đàn ông khác đến đây để tìm tình yêu, thì hắn lại thuộc dạng trốn tránh ái tình nên mới đến đây khuây khoả. Trường hợp kì lạ này hỏi sao cô lại không để tâm đến chứ.
" Em nghĩ anh nên ngừng tránh mặt người ta đi, thích thì đã sao chứ, đâu ai đánh phí tình yêu. Với cả, anh sắp già rồi đó, còn không mau coi chừng ngày kết hôn người ta mời anh làm chủ hôn đó thì lại mệt! ”
Tiểu Uyển nói xong liền rời đi sang chỗ khác, cô cũng chỉ có thể khuyên hắn được đến đây thôi, còn lại, phải xem xem lá gan của hắn đến đâu rồi!
" Có được không nhỉ? ”
Thế nhưng, mặt khác Hạ Lâm lại không hề biết rằng, đã có một người con trai đã thầm theo dõi hắn từ nãy đến giờ…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.