Nhóc Con Hôm Nay Lại Nổi Thú Tính Rồi!

Chương 37: Ba tên ngốc sống cùng nhà




“ Anh… hộc… muốn nói gì vậy ạ? ”
Bộ dáng Doãn Khiêm dần dần mất đi nhân tính, cứ thế mà cầm tay hắn như thể chú cún con muốn được ân sủng, đến mức Hạ Doãn còn suýt ngất khi tưởng tượng cái đuôi đang vẩy vẩy ở sau mông của đối phương nữa kia mà!
“ Dù tôi biết tôi không phải là người cậu tìm, nhưng cậu lại trông rất giống người hay xuất hiện trong trí nhớ của tôi… Vậy… vậy nên…” Hạ Doãn khẽ đỏ mặt, ngập ngừng nửa muốn nói nửa lại thôi.
Trái với trạng thái hỗn loạn của hắn, Doãn Khiêm lại rất từ tốn chờ đợi câu nói tiếp theo của đối phương mà không hối hả khiến hắn cũng có chút nào đó rung động với sự lịch thiệp này.
" Vậy nên…cậu có thể ở đây được không? ”
" Dạ được ” Doãn Khiêm lại không chút tiết tháo mà đồng ý ngay lập tức như thể đã chờ đợi câu nói này rất lâu rồi. Haiz, tên nhóc này liệu có biết thế nào là làm giá không vậy nhỉ?
Hạ Doãn cũng chẳng biết vì sao ban nãy hắn lại hành động như vậy, chỉ là do linh cảm mách bảo rằng người này rất quan trọng khiến hắn không nỡ mà tạm biệt. Và cũng có thể, người này thật sự có liên quan đến quá khứ trước kia của hắn thì sao?
Hai người họ trò chuyện một hồi thì cũng quay bước về lại nhà, con thuyền ban nãy cũng dừng hóng chuyện một lúc rồi cũng rời đi tiếp tục hành trình của mình, bởi họ biết rằng tên nhóc đi ké kia đã có lý do ở lại rồi, không dễ gì mà nhờ họ đưa ra khỏi đó nữa đâu.
" Sao cậu lại về đây nữa? ” Nhược Vân khó chịu nhìn cậu nói.
" Anh ấy bảo tôi ở lại chơi, ganh tị à? ”
Doãn Khiêm tự tin bước vào nhà, còn không quên nói xỉa vài câu với tình địch đang ngơ ngác nữa chứ!
Ra là ban nãy, cậu đã tiện đường hỏi luôn mối quan hệ giữa hắn và Nhược Vân, lại hay nghe được câu trả lời rằng cả hai chỉ là anh em. Khỏi phải nói cũng biết Doãn Khiêm đang đắc ý đến mức muốn thuê trực thăng treo dàn chữ Hạ Doãn Khiêm cho cả thế giới biết đến cặp đôi này luôn đấy.
“ Thằng chó này…” Nhược Vân cũng chỉ biết trút giận vào mấy con cá đang bị cậu cào vảy chứ cũng chả thể tiến đến đấm vào mặt cái tên đang thản nhiên tiến vào cuộc sống của người cậu thương được.
Thế là từ hôm nay gia đình nhà ông bà Tạ lại có thêm một vị khách nữa ở cùng, cũng chỉ là thêm một cái chén và một đôi đũa, ngủ thì cứ nhét cả ba tên đàn ông đó vào chung một phòng là được rồi.
“ Điện thoại này gọi được à? ” Nhược Vân nhìn Doãn Khiêm với đôi mắt ngờ nghệch, ở đây cây cối um tùm làm gì có sóng?
“ Điện thoại xịn nó phải khác ”
Doãn Khiêm vớ đại số của thư ký mà gọi vào, rốt cuộc thì công sức làm lụm kiếm tiền sắm sửa đồ xịn của cậu mấy năm nay, cuối cùng cũng đã có chỗ để ra oai rồi!
“ Alo, nhờ cậu soạn tôi vài bộ đồ thường ngày đem ra ngoài đảo ở biển khu ngoại thành dùm ”
" Chủ tịch bị điên à? ”
Dù là nói chuyện qua chiếc điện thoại nhưng Doãn Khiêm cũng đủ biết đối phương đang tức giận đến mức nào. Chả là đống hồ sơ cần cậu duyệt vẫn còn rất nhiều, nhưng vì công cuộc thoát khỏi tình trạng mồ côi bạn trai nên cậu đành phải làm chuyện thất đức, giao hết mọi việc cho thư ký tội nghiệp chịu trách nhiệm.
Và giờ, cậu lại yêu cầu người kia chuyển đồ ra đảo cho cậu, thế này là muốn một đi không trở lại luôn à?
“ Lẹ đi, chuyến này thành công về tôi tăng lương cho cậu ”
" Cảm ơn chủ tịch, ơ nếu mà không thành công thì sao? Chủ tịch - ”
Bíp bíp
Chưa kịp để đối phương phản bác lại thì Doãn Khiêm đã vội tắt máy cái rụp, xong lại quay sang nhướn mày với Nhược Vân tỏ vẻ gợn đòn rồi trực tiếp lên giường nằm cạnh Hạ Doãn.
Hắn kể từ khi đến đây sinh sống thì liền được cưng như em bé, cả ngày chỉ ăn và ngủ, trời vừa sập tối thì hắn cũng lên giường ngủ ngáy khò khò không thèm để ý đến ai.
“ Cút xuống, chỗ đó của tôi ” Nhược Vân cũng vội trèo lên giường nằm cạnh bên hắn.
Hạ Doãn nếu một mình thì trông rất cao to, nhưng khi nằm trong lòng hai tên nhóc to tướng này thì hắn bỗng chốc cũng hoá thành em bé, nằm gọn vào lòng hai người họ.
“ Xuống mau ”
“ Im, anh ấy tỉnh dậy bây giờ ”
Cả hai cũng vì sợ người ở giữa này sẽ tỉnh giấc nên phải tạm đình chiến, cứ thế mà nhắm mắt ngủ luôn cho rồi.
Cơ mà, với tính ranh ma của Doãn Khiêm thì dễ gì chịu yên phận. Cậu nhóc canh đến nửa đêm khi Nhược Vân ngủ say thì liền trải thêm miếng vải dưới đất, xong liền đá thẳng đối phương xuống nền nhà rồi lên giường ôm hắn ngủ trong lòng ngon giấc mặc cho tên dưới đất kia đang lạnh cóng hết cả người.
————
Ánh nắng mặt trời chiếu rọi qua khung cửa sổ, tiếng gà gáy đằng sau vườn nhà, xen kẽ với đó là âm thanh của chuông báo thức phát ra từ điện thoại Doãn Khiêm - ơ từ đã, sao lại thêm cái chuông báo thức chả liên quan gì đến bầu không khí hiện tại vậy chứ?
Cơ mà nói chung là…
Một ngày mới lại bắt đầu rồi đấy!
" Đệt, sao lại xuống đất nằm rồi? ”
Doãn Khiêm tỉnh dậy nhìn người đang nằm trong lòng, vốn tưởng là gương mặt đáng yêu của người đàn ông mà cậu ngày đêm mong nhớ, ai ngờ đập vào mắt cậu lại là thân ảnh tên đô con vạm vỡ với làn da bánh mật nổi bật, đã thế còn nằm trong lòng cậu nữa chứ, thật là, mù mắt người khác rồi!
" Sao cậu ôm tôi? ” Nhược Vân cũng cùng lúc tỉnh dậy, phát hiện đang nằm trong lòng đối phương liền chợt bật dậy rợn hết cả người.
" Ồn quá, hôm qua Doãn Khiêm chiếm chỗ anh quá nên tôi đẩy cậu ta xuống ngủ cùng với em đó Nhược Vân! ”
Hạ Doãn nằm trên giường nhìn xuống hai tên ngốc đang ngồi dưới sàn gây gỗ, liền nói vài ba câu xong lại nằm ngủ tiếp vì còn quá sớm để thức dậy.
Ông bà Tạ hôm nay được dịp đi chơi cùng với mấy người lớn tuổi trong làng, sẵn có việc cần trao đổi với thương buôn trên bờ nên họ đã xuất phát sớm từ sáng hôm nay, dự định sẽ đi đến cuối tháng này mới về.
Cũng tức là, cuộc sống của ba tên ngốc ấy dưới một mái nhà cũng chính thức bắt đầu từ hôm nay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.