Dụ An nghe thấy tiếng Bùi Tư xì xì, lập tức buông tay, ánh mắt nhìn sang.
Bùi Tư nắm tay thành quyền che miệng, che khuất nụ cười trên môi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
"Nào, Dụ An." Anh nói sang chuyện khác, cầm giấy bút viết chữ: "Chúng ta làm một cuộc điều tra nhỏ, như vậy anh mới có thể dẫn em về. Em biết chữ không?"
Dụ An nhìn thấy chữ viết trên giấy, vẻ mặt chần chờ.
Cậu đã giả bộ điếc rồi, bây giờ còn cần giả bộ mù chữ nữa không?
Bùi Tư kiên nhẫn chờ cậu nhìn trong chốc lát, chờ cậu rốt cục gật đầu rồi tiếp tục viết chữ: "Nói một chút quê quán của em, cùng với tại sao đi Mật Thuẫn?"
Đầu óc Dụ An không ngốc.
Cậu biết lai lịch của bản không thể bị phát hiện, cho dù bị phát hiện cũng không sao, cậu còn có mười thằng nhóc biến dị nữa mà.
"Tôi bị bệnh, có nhiều việc không nhớ."
Dụ An chậm rãi giả thích: "Mẹ tôi qua đời lúc tôi bốn tuổi, ba ba đưa tôi đến bệnh viện. Mỗi lần chữa bệnh xong đều sẽ có chút di chứng, chỉ là không nhớ được rất nhiều chuyện."
Cậu không hoàn toàn nói dối.
Trong quá trình trị liệu, mỗi lần tỉnh lại đều phải quên đi một số chuyện, nhưng đều là những chuyện không quan trọng.
Bố mẹ cậu, Selina, lũ Tể Tể..
Cậu đều nhớ kỹ!
Dụ An khai báo thân thế xong, còn lại là nói bậy: "Tôi cùng người khác đến Mật Thuẫn, tôi không biết bọn họ, nhưng bọn họ nói tới nơi này có thể phát tài."
Những người từ bên ngoài đến Mật huẫn quá nhiều, mà cơ bản đều là đi vào một người thì chết một người.
Chết không đối chứng.
Bùi Tư cầm tờ giấy, trong lúc nhất thời lâm vào trầm mặc quỷ dị.
Túi May Mắn nhỏ này, nói mạng cậu tốt, nhưng người thân của cậu đều không còn. Nói mạng không tốt, thì cậu vẫn có thể an toàn đi ra khỏi sở nghiên cứu ma quỷ này, nơi mà ngay cả chiến đội đặc biệt cũng phải bỏ mình.
"Khụ, ba em tên là gì?"
"Cố Ái Nam."
"Còn mẹ đâu?"
"Dụ Nam."
Dụ An theo họ mẹ, ba cậu cũng đổi tên sau khi gặp mẹ.
Có lần, bốn thằng nhóc Tể Tể biết tên ba mẹ mình, nghiêng khuôn mặt tròn, cẩn thận phân tích: "Chú Cố như vậy gọi là yêu đương mù quáng."
Dụ An không có bao nhiêu ấn tượng
về mẹ, cậu chỉ nhớ rõ ba ba rất yêu rất yêu mẹ.
Bùi Tư ghi nhớ tên cha mẹ, sau khi hỏi thêm vài vấn đề, thu hồi giấy bút, trên mặt mang theo chút u sầu.
"Em trả lời câu hỏi này.. cũng không cung cấp cho tôi tin tức quan trọng nào hết."
Tên của ba là nói, nhưng sống ở đâu, công việc gì, hết thảy đều không nhớ rõ.
Bùi Tư nặng nề xoa xoa đầu Dụ An, quyết định mang người về trước. Khu Tây lại xây mấy cái căn cứ sinh hoạt, ở trong căn cứ đợi, dù sao so với lưu lạc ở bên ngoài an toàn hơn.
"Lên xe ăn chút gì đi."
Bùi Tư thiếu tướng thuộc quân đoàn 6, chờ sau khi trở về, không cần phải nói anh lại muốn bắt đầu không ngừng chấp hành nhiệm vụ. Đến lúc đó anh sẽ không có nhiều cơ hội gặp Dụ An.
Dụ An ngoan ngoãn đi theo Bùi Tư đi lấy đồ ăn.
Không bao lâu, điện thoại trên xe vang lên, thanh âm đầu dây bên kia dồn dập không thôi: "Nhiệm vụ khẩn cấp, để Bùi Tư tới nghe điện thoại!"
Điện thoại di động của Bùi Tư đã bị hủy lúc tiến vào phòng thí nghiệm, hiện tại muốn tìm anh chỉ có thể thông qua điện thoại của những người khác trên xe.
Nhận thấy sự thúc giục, Bùi Tư, đang đi tới, bước nhanh tới gần.
"Cách các cậu 2, 9 kilomet, có một nhóm người lúc rút lui phát sinh ngoài ý muốn, trong đó có vợ liệt sĩ! Bùi Tư, tôi muốn cậu lập tức đi cứu bọn họ."
Sắc mặt Bùi Tư trầm xuống.
Anh kính lễ, "Nhận được, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!"
Toàn thể đội viên nhanh chóng lên xe, Dụ An tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Một tấm bản đồ đường đi và vị trí cụ thể được truyền tải tới, tài xế lái xe đạp chân ga, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới mục tiêu.
Bùi Tư tranh thủ thời gian điều chỉnh thể lực, nghiên cứu tuyến đường đi, làm quen với nhiệm vụ kế tiếp.
Dụ An thấy bộ dáng chờ xuất phát của bọn họ, nhịn không được, vươn tay kéo kéo cánh tay áo Bùi Tư.
Bùi Tư ngẩng đầu nhìn qua.
Dụ An nhỏ giọng nói: "Trên người anh có vết thương."
Trong viện nghiên cứu, Bùi Tư bị thương.
Bùi Tư nghe cậu nói, nở nụ cười: "Vết thương không nặng, không có gì đáng ngại."
Lục Triều ngồi bên cạnh Bùi Tư, đúng lúc chen vào nói: "Yên tâm đi, Tạ lão đại của chúng ta năm đó xương cốt gãy vài cái, còn có thể mặt không đổi sắc hoàn thành nhiệm vụ. Bùi ca là anh ấy dẫn dắt, không yếu ớt như vậy đâu."
Lục Triều thổi nửa ngày, thổi thổi mới thổi ra lời thật lòng của mình: "Bùi ca, anh nói xem có khi nào, Tạ lão đại đang trang bức* không?"
*Giả bộ, thể hiện
Bùi Tư nghĩ thầm loại khả năng này tôi đã sớm nghĩ tới.
Nhưng nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng của Tạ Trì Uyên, còn có thủ đoạn giáo huấn của hắn, anh nuốt lời xuống, không trả lời.
Không chậm trễ quá lâu, bọn họ liền chạy tới mục tiêu.
"Dụ An, ngồi yên trên xe! Chúng ta đổi một chiếc xe khác." Bùi Tư mở cửa xe, cầm súng lao xuống.
Ở trong tầm mắt của bọn họ, có thể nhìn thấy mấy chiếc xe lớn bị tang thi triều vây khốn, giống như một chiếc tải xe kéo.
Người trong xe đang tuyệt vọng cầu cứu, bọn họ không có đạn dược, chỉ có thể ngồi trên xe, không ngừng rụt vào trong. Tang thi mang mặt vặn vẹo vươn cánh tay, thở hổn hểnh, một lần lại một lần tóm lấy bọn họ.
Xe chở đầy người dưới sự xô đẩy của tang thi, thân xe cũng bắt đầu lay động.
"Xe còn chưa đi sao? Tang thi sắp bò lên rồi!"
"Cảnh sát Lý đâu? Hắn ta nói muốn đưa chúng ta còn sống ra ngoài! Tôi muốn tìm cảnh sát Lý!"
"Con mẹ nó tên họ Lý có phải bỏ lại chúng ta chạy rồi hay không, hắn ta mang theo súng, chắc chắn là chạy một mình rồi!"
Trong xe không ngừng gọi cảnh sát Lý, cho đến khi đứa trẻ trong góc xa, lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Lý Tô Tô đem ta lên, sau đó bị cắn rồi."
"Tô Tô bị cắn, không đi lên, hắn liền đánh vào đầu, ầm, Tô Tô không cử động nữa."
Người bạn nhỏ nức nở miêu tả chuyện đã xảy ra, vừa rồi còn kêu muốn tìm cảnh sát Lý, nghe vậy cả đám đều trầm mặc.
Ngay khi không khí tuyệt vọng lan tràn trong xe, đột nhiên, xe ngừng lắc lư.
Có người to gan nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy tang thi vốn còn đang xô đẩy thân xe, trán giống như bắn ra một đóa hoa nhỏ màu máu, sau đó, rầm một tiếng ngã xuống đất.
Tiếng súng không ngừng vang lên.
Tang thi triều rốt cục thay đổi phương hướng, dời mục tiêu.
Mấy chiếc xe mới tới ngoại trừ đang hấp dẫn tang thi, còn đang tìm những người lạc đàn trên mặt đất.
Dụ An ngồi trong xe, ngay từ đầu đã an toàn. Nhưng rất nhanh tài xế chở cậu cũng xông về phía nơi tang thi tụ tập.
"Tôi nghe Lục Triều gọi cậu là túi may mắn nhỏ, túi may mắn nhỏ, ngồi vững. Anh đây dẫn nhóc chơi xe đụng!" Quân ca lái xe nói xong, trực tiếp thể hiện kỹ thuật lái xe.
Mấy cái xóc nảy đi tới xóc nảy lại, Dụ An ngồi ở phía sau, chít chít che miệng: "Nôn!"
Cậu sắp nôn rồi.
Dụ An biết Quân ca đang làm chuyện đứng đắn, cho nên cho dù muốn ói ra, cũng chỉ là gắt gao che miệng, cũng không lên tiếng nói cái gì.
Có Bùi Tư dẫn đầu xung phong, hiện trường mắt thường có thể thấy được hòa hoãn.
Dụ An nhìn chiếc xe bị tang công kích, từ từ di chuyển. Cậu nhìn ra ngoài, lại nhìn đỉnh đầu.
Trên đỉnh đầu vẫn không có máy bay nào bay tới.
"Lái xe!" Cậu nghe thấy tiếng Bùi Tư la ở bên ngoài: "Lái nhanh lên, chúng tôi bọc hậu."
Bùi Tư nói xong, nhưng không chịu nổi một mảnh tang thi giống như sủi cảo, không ngừng lao về phía này.
Dụ An ngồi trong xe, mặt dán vào cửa kính, mắt cũng không chớp nhìn bọn họ đánh tang thi.
Cậu phải xem nhiều học nhiều!
Chờ thoát khỏi nơi này, cậu vẫn phải đi. Cậu muốn một mình ra bên ngoài lang bạt, muốn cố gắng trở nên lợi hại, đem đám nhóc con đều tìm trở về.
Xe vất vả lắm mới lái được ra một đoạn.
Bùi Tư trở lại bên cạnh Dụ An, băng bó vết thương lần nữa. Vết thương máu chảy đầm đìa, rắc thuốc bột, kích thích đến mức khiến người ta thiếu chút nữa muốn kêu ra tiếng.
"Đây."
Dụ An chờ hắn băng bó xong, đưa nước: "Miệng anh nổi da rồi."
Bùi Tư nhận lấy nước, uống mấy ngụm.
Bởi vì đạn dược trên xe sung túc, vả lại Bùi Tư có kinh nghiệm đối phó tang thi, bọn họ miễn cưỡng thoát khỏi đám tang thi này, để xe hộ tống mọi người thuận lợi lái đi.
Có rất nhiều người trên xe, Bùi Tư sẽ ưu tiên đưa họ đến nơi an toàn.
Tang thi hai chân chạy không lại bốn bánh, chạy theo càng ngày càng ít.
Dụ An quay đầu nhìn mấy lần, thấy hoàn toàn không còn tang thi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Két két..
Tiếng lốp xe dừng lại đột nhiên vang lên, xe phía trước không biết như thế nào, đột nhiên phanh gấp.
Anh ta phanh gấp, toàn bộ xe phía sau đều phanh gấp.
Dụ An không phòng bị, trán đập thẳng vào cái ghế phía trước.
Bùi Tư căng thẳng, trước tiên gọi xe phía trước: "Sãy ra chuyện gì, tại sao dừng lại?"
"Phía trước đổ một cái cây, chặn đường. Không dời cây đi, chúng ta không qua được." Người lái xe nói, cũng không đi xuống.
Rõ ràng là anh ta đang sợ hãi.
Bùi Tư thấy thế, không chần chừ xuống xe.
Anh chọn vài người, cùng đi di chuyển cây. Dụ An vội vàng nhảy xuống, cũng muốn giúp sức.
"Mang theo tôi đi, tôi có thể di chuyển!" Dụ An được bảo vệ nửa ngày, ngại ngồi làm tiểu phế vật.
Bùi Tư nhìn quanh bốn phía, im lặng, thoạt nhìn không có gì nguy hiểm. Nhưng trái tim anh vẫn treo lơ lửng, không dám dễ dàng thả lỏng.
"Theo sát tôi một chút."
"Ùm!"
Mấy người chạy chậm tới, thấy được cây chắn giữa đường. Cái cây kia rất dài rất thô, rễ của nó nửa lộ ra một nữa chôn ở trong một cái hố, thân cây lại uốn lượn đến trình độ gần như nằm ngang.
Lá cây trên thân cây xanh mơn mởn, tràn đầy sức sống.
"Đi thôi, dọn đi."
Bùi Tư phân phó bọn họ: "Tốc chiến tốc thắng."
Lục Triều cúi đầu nhìn cái cây này, buồn bực: "Bùi ca, nơi này em đã từng tới, em nhớ rõ nơi này chỉ có cây non khô héo, không có cây lớn như vậy nha."
Cây lớn như vậy, ít nhất cũng phải hơn một trăm năm tuổi.
Dụ An đứng ở phía sau cùng, nghe vậy còn theo bản năng nhìn rễ cây một chút, ở trong rễ cây cậu thấy được rất nhiều máu.
Máu và quần áo rách.
Không có xác chết.
Dụ An nhìn chằm chằm rễ cây, rễ cây vốn đang bất động, hoa văn trên vỏ cây khô cứng phảng phất trong nháy mắt sống lại.
Hoa văn màu nâu bắt đầu động, trong hoa văn mơ hồ có huyết quang màu đỏ.
Dụ An dụi dụi mắt, hoa văn vẫn còn động.
Cậu lạnh sống lưng, một cỗ dự cảm xấu xông thẳng vào tim.
"Cây này ăn thịt người!"
Dụ An nói xong, kéo người gần mình nhất sang một bên. Bùi Tư không cần cậu túm, trực tiếp tránh cách thân cây vài mét.
Cơ hồ chính vào khoảnh khắc bọn họ né tránh, cây đại thụ vốn đang nằm, mạnh mẽ vươn cành cây thật dài, sắc bén đâm về phía bọn họ.
Bùi Tư liền bắn mấy phát vào thân cây.
Đại thụ so với người còn thô hơn so, súng căn bản không có tác dụng, cành của nó ở không trung huy động, giống như roi sắt tàn nhẫn.
"Đây là thứ quỷ quái gì vậy?"
Có người da đầu tê dại hỏi: "Con mẹ nó cây cũng sẽ thành tinh à?"
Tang thi bộc phát đến bây giờ, bọn họ là lần đầu tiên nhìn thấy cây sẽ giết người ăn thịt người.
Bùi Tư mặc dù cũng là lần đầu tiên gặp, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Vây chặt nó, bảo người trên xe đổi hướng! Không thể để nó tới gần xe phía sau."
"Vâng!"
Mấy người quấn lấy cây, rõ ràng không chiếm ưu thế.
Lục Triều chật vật trốn chạy, hắn bảo vệ Dụ An ở phía sau, thở hổn hển nói: "Túi may mắn nhỏ, kết thúc rồi. Lần này chúng ta thật sự sẽ chôn ở đây."
Sắc mặt Dụ An căng thẳng, dưới tình huống như vậy, cậu vẫn được bảo vệ rất tốt.
Bùi Tư nhìn về phía Lục Triều, lạnh lùng nói: "Đưa Dụ An về xe!"
Dụ An không muốn cản trở bọn họ, nhưng trong tay cậu cái gì cũng không có, đánh nhau cũng không xông lên được.
Trận ngoài ý muốn này, mắt thấy sắp trở thành tử cục*, Dụ An lỗ tai bỗng nhiên giật giật.
*Đường chết
Cậu ngẩng đầu, ánh mắt màu hổ phách thẳng tắp nhìn trời, lớn tiếng nói: "Trực thăng đến rồi!"
Trực thăng đang đến.
Mấy chữ này, giống như một tấm bùa hộ mệnh. Mấy người sau khi nhìn thấy trực thăng đáp xuống, trên mặt đều phát ra biểu tình vui sướng.
"Tạ ơn chúa!"
Lục Triều kiệt sức, trực tiếp nhận cha tại chỗ! Hắn mừng rỡ kêu: "Chúng ta an toàn rồi!"
Có Tạ Trì Uyên ở đây, không cần bọn họ cản trở!
Tạ Trì Uyên từ trên trực thăng đi xuống, mặc một bộ đồng phục tác chiến bằng kim loại màu đen. Vóc dáng anh cao hơn Bùi Tư một chút, đôi chân dài bọc trong quần dài khiến Dụ An hâm mộ.
Cậu luôn muốn cao thêm một chút.
Tất cả mọi người đều lui xuống, Tạ Trì Uyên ở trên cùng.
Nửa dưới khuôn mặt Tạ Trì Uyên đeo thứ gì đó giống như khẩu trang kim loại, trên khẩu trang còn dính máu không biết là của ai. Anh lộ ra nửa khuôn mặt còn l, sống mũi cao thẳng, một đôi mắt đen trầm tựa hồ tự mang hàn ý.
"Thầy, nơi này giao cho người." Lục Triều chạy tới, còn nói Dụ An.
Thấy Tạ Trì Uyên đang nhìn Dụ An, Lục Triều bận rộn cũng không quên giới thiệu: "Đây là túi may mắn nhỏ, chúng tôi mang về từ sở nghiên cứu, là cậu ấy đã cứu Bùi ca."
Ánh mắt Tạ Trì Uyên dừng lại trên mặt Dụ An vài giây.
Sau đó, anh ném cho Dụ An một hộp cơm hộp: "Cảm ơn."
Trên đường tới đây, Tạ Trì Uyên bị một con hải sản chặn đường. Anh thuận tay làm một đĩa hải sản nhỏ, trên người con hải sản lớn kia.
Dụ An hiển nhiên không nghĩ tới sẽ nhận được quà cảm ơn, cậu ngây người, ôm lấy hộp cơm hộp.
Tạ Trì Uyên ném xong liền đi, đến phía trước xử lý phiền toái.
Lần này Lục Triều không đặt Dụ An lên xe mình, cậu ta đưa Dụ An vào trong xe chung để chuyển đi.
"Túi may mắn nhỏ, em đi trước đi. Xe của chúng tôi sắp dò đường, không an toàn. Em yên tâm, lát nữa anh sẽ tới tìm em."
Lục Triều nói xong, mạnh mẽ nhét Dụ An vào trong xe.
Dụ An là người nghe lời, sau khi ngoan ngoãn lên xe, liền mở hộp cơm ra xem quà gặp mặt vừa nhận được.
Chỉ thấy trong hộp sắt nhỏ, xúc tu bạch tuộc nhỏ bị cắt thành đoạn đặt nửa hộp.
Dụ An: "..."
Mặt Dụ An xoát một cái liền xanh.
Nhất là thời điểm sau khi cậu kiểm tra trong đó có một cái xúc tu nhỏ, cậu vừa quay đầu, dùng sức đẩy cửa kính phía sau xe: "Để cho tôi đi xuống! Cho tôi xuống!"
Dụ An tức giận đến vành mắt đều đỏ, cũng không ai mở cửa cho cậu. Cậu đem mặt dán vào phía sau thủy tinh, nhìn chằm chằm phương hướng Tạ Trì Uyên, tiếp tục phẫn nộ: "Anh trả lại con trai cho tui!"
Bạch tuộc nhỏ tám chân của hắn, bị làm thành hải sản!
Phía sau xe, Bùi Tư nhìn Dụ An vành mắt hồng hồng, không biết đang gọi cái gì, trong lòng chua xót: "Xem ra Dụ An luyến tiếc tách ra với tôi."
Đây mới chỉ là đổi xe, tâm tình đứa nhỏ liền kích động như vậy.
Lục Triều cũng thổn thức không thôi: "Túi may mắn nhỏ nói không chừng cũng không muốn cùng em tách ra đâu, cậu ấy cũng thật ngoan, vừa ngoan lại đẹp mắt, chờ trở về em nhận hắn làm đệ đệ!"
Hai người đối diện Dụ An còn đang đập cửa sổ, cảm động không thôi.
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Tư&Lục Triều: Em ấy không nỡ bỏ chúng ta! (° Δ °`)
Đập cửa sổ An Tể: ┻╰ (Ř□′) ╯ #*#! (mắng người)