Editor: Diễm Tình
Beta: To be or not to be
Phượng Hoàng nam – Tô Minh An
Hàn mẹ hiển nhiên cũng biết Hiếu Thanh đang nói tốt cho Thiện Thiện, phi thường tự nhiên ăn một miếng, dưới cái nhìn chăm chú của Thiện Thiện, rốt cục mở miệng nói:”Cũng vất vả con, Thiện Thiện.” Cứ việc đây chỉ là một câu nói bình thường không thể bình thường hơn, nhưng với Thiện Thiện mà nói lại là một lời khẳng định vô hình. Ngay lúc này, Thiện Thiện lại một lần nữa cảm thấy biết ơn Bạch Hiếu Thanh, cũng đồng thời phần nào hiểu được vì sao Hàn mẹ lại thích cô ấy như vậy, dù cô không phải con đẻ của bà.
” Chị Hiếu Thanh.” Sau bữa cơm Thiện Thiện đi đến trước mặt Hiếu Thanh.
Hiếu Thanh nhìn về phía cô như thay lời đáp lại, chỉ nghe Thiện Thiện cảm kích nói:”Cám ơn chị.”
“Mọi người đều là người một nhà, hẳn là nên giúp đỡ cho nhau. Bác Hàn là người có tấm lòng lương thiện, chỉ là đôi lúc không giỏi biểu đạt tình cảm mình ra mà thôi. Chờ em sống lâu với bác thì sẽ biết, em phải cho bác thời gian.” Bạch Hiếu Thanh vừa mới bắt đầu đến ngôi nhà này cũng không khác gì Thiện Thiện, cô còn cảm thấy rất sợ hãi nữa. Nhưng dần dà, cô mới hiểu được Hàn mẹ là người phụ nữ rất dịu dàng, tình cảm.
“Vâng, em sẽ cố gắng.” Được đến câu trả lời của Hiếu Thanh, Thiện Thiện như vừa ăn một viên thuốc an thần vậy.
“Đúng rồi, Thiện Thiện, gần nhất em có nhìn đến Vinh Cảnh Dương sao? Chị tìm cậu ta có chút việc.” Từ sau khi Vinh mẹ ra viện, Hiếu Thanh vẫn chưa gặp lại Vinh Cảnh Dương, cho tới hôm nay đã là nửa tháng, đây cũng không phải hiện tượng tốt gì.
Thiện Thiện không rõ Hiếu Thanh tìm Vinh Cảnh Dương có chuyện gì, nhưng vẫn đáp một cách chi tiết:” Chị Hiếu Thanh, chị chẳng lẽ không biết Vinh Cảnh Dương cậu ta đã tốt nghiệp rồi sao? Nghe nói đi công ty của bố cậu ấy thực tập, tình huống cụ thể em cũng không biết, chỉ là nghe nói mà thôi.”
“Cậu ta không phải chuẩn bị khảo nghiên sao? Sao đột nhiên lại trở về thừa kế gia nghiệp?” Hiếu Thanh đã làm tốt thủ tục nhậm chức, nhưng chính thức lên lớp giảng bài còn phải đợi đến khi kì nghỉ kết thúc, nếu thật như lời Thiện Thiện, vậy tất cả những gì cô làm chẳng phải phí công sức sao.
Thiện Thiện lắc đầu tỏ vẻ cũng không hiểu, nói:”Đúng vậy, em cũng không phải rất rõ ràng.” Đối với người thanh niên có cảm tình với mình này, Thiện Thiện vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định, có một đoạn thời gian cô còn nghĩ đi nghĩ lại sao lại có một thanh niên con nhà giàu thích mình? Thiệt không rõ mà, có lẽ là xuất phát từ trò chơi của mấy vị công tử nhà giàu đi!
Nghe được tình trạng hiện tại của Vinh Cảnh Dương, Hiếu Thanh cảm thấy cô nên kế hoạch lại một chút con đường tiếp theo.
“Hiếu Thanh, con lại đây.” Suy nghĩ của Hiếu Thanh bị vừa đi từ trên lầu xuống Hàn mẹ đánh gãy, nhìn vẻ mặt phấn chấn dị thường cùng bức ảnh trên đỉnh đầu bà, Hiếu Thanh liền hiểu được ý của Hàn mẹ. Mấy cái chuyện này ở trong thế giới thật cô mỗi tuần đều phải trải qua một lần, bởi vậy cô mới có thể nhanh vậy đã hiểu ý muốn giới thiệu bạn trai cho cô của Hàn mẹ
Hàn mẹ đợi Hiếu Thanh ngồi lại, không lập tức bước vào đề tài, mà nói:”Hiếu Thanh a, con thành thật nói cho mẹ, con có thích người nào hay không a.”
“Không có.” Hiếu Thanh rất muốn nói cô còn nhỏ, nhưng nghĩ rằng lý do như vậy thật sự là có hơi buồn cười lại thôi, chỉ đành lạnh nhạt trả lời.
“Vậy cuối cùng thì con nghĩ như thế nào? Có từng lo đến mấy chuyện này không a.” Mắt thấy Hiếu Thanh lớn dần, trong lòng Hàn mẹ thật sự nhịn không được sốt ruột a. Bà làm vậy không phải muốn bức cô, mà là hy vọng cô có thể nhanh chóng đi ra khỏi mối tình cũ, tìm một người đàn ông chân chính yêu cô.
Hiếu Thanh có thể nói cô đã tìm được Vinh Cảnh Dương sao? Thứ nhất là mọi chuyện còn chưa ra đâu vào đâu cả, thứ hai nữa là Hàn mẹ khả năng không chịu được tin sốc này. Nhìn đôi mắt đầy chờ mong cùng quan tâm này, Hiếu Thanh đành nhận mệnh mà trả lời:” Bác, việc này phải dựa vào duyên phận, quá vội vàng cũng không được đâu ạ.”
“Hiếu Thanh à, làm mẹ thì luôn hi vọng con gái của mình tìm được tấm chồng tốt, ta cũng không ngoại lệ. Ta có xem xét được mấy đứa bé trai có điều kiện khá tốt, con có muốn nhìn chút không, có lẽ một trong bọn họ lại là người mà con muốn tìm thì sao?” Hàn mẹ cũng không có ý cưỡng cầu Hiếu Thanh, chỉ là trưng cầu ý kiến của Hiếu Thanh mà thôi.
Hiếu Thanh không nói gì, Hàn mẹ nhanh chóng đẩy mạnh tiêu thụ giới thiệu mấy người đứng đầu danh sách.
“Con xem người này, tên là Tô Minh An, năm nay ba mươi hai tuổi, là độ tuổi hoàng kim của một người đàn ông, dáng dấp cao ráo, tướng mạo cũng không kém. Trước mắt làm trong ngành quản lí tại tập đoàn Vinh Hoa, là nhân tài hiếm có đấy con. Quan trọng hơn là mẹ hiểu thằng bé, mẹ và mẹ thằng bé là bạn thân, mẹ cũng từng gặp qua cậu ấy vài lần, là người rất dễ mến, thế nào?” Hàn mẹ giới thiệu đến người thứ ba trong danh sách.
Hiếu Thanh kỳ thật cũng không để mấy tin tức này trong tai, trên cơ bản là nghe thì nghe thôi, cũng chả để ý mấy. Nhưng trong lúc vô tình nghe được Hàn mẹ nói người này đi làm ở tập đoàn Vinh Hoa, cô đột nhiên nảy ra một ý tưởng, ý tưởng đến một cách rất tự nhiên. Có lẽ cô có thể mượn dùng người đàn ông tên là Tô Minh An này để đi vào tập đoàn Vinh Hoa, hơn nữa người này chức vị không thấp, cô tuyệt đối có cơ hội tạo ra tình huống không hẹn mà gặp với Vinh Cảnh Dương.
Tuyệt cú mèo. Thấy Hiếu Thanh lấy ảnh chụp qua, trong lòng Hàn mẹ vô cùng vui vẻ, bà đã nói thôi, nhiều người vĩ đại như vậy, rồi sẽ có một người thích hợp Hiếu Thanh.”Thế nào, Hiếu Thanh, cần mẹ sắp xếp cho hai đứa gặp mặt chứ.”
“Bác, chỉ là hẹn gặp mặt thôi, bác cũng không nên nghĩ nhiều nga.” Hiếu Thanh cảnh báo trước, để tránh cho Hàn mẹ thất vọng.
Hàn mẹ vẫn rất vui, nói:”Đương nhiên, ta sẽ không nghĩ nhiều.” Chỉ cần Hiếu Thanh chịu đi gặp mặt, Hàn mẹ cũng đã thực thỏa mãn, trước đó, bà vẫn nghĩ đến Hiếu Thanh sẽ không thích mà từ chối tất cả, lo đến đổ cả mồ hôi, may thật, con bé đồng ý rồi.
Hàn mẫu là người hấp tập thuộc phái hành động, sau khi Hiếu Thanh đồng ý không đến nửa khắc đã hẹn ra địa điểm cùng thời gian gặp mặt. Đối với tình thế này, Hiếu Thanh cảm thấy rất xấu, quả nhiên các bà mẹ đều rất để tâm đến hôn nhân của con gái.
Ngày x tháng x, tại một nhà ăn.
Vì buổi hẹn hôm nay, Hàn mẹ trước một ngày liền giữ Hiếu Thanh ở trong nhà, rất cẩn thận dạy cho cô làm thế nào để xem hiểu bản chất một nguời. Mà ở một giờ trước khi đến cuộc hẹn bà còn tự mình chọn lựa một bộ quần áo và trang điểm thật đẹp cho Hiếu Thanh, kiểm tra đi kiểm tra lại mới để Tuấn Thiên đưa Hiếu Thanh đến nơi đã hẹn.
Đợi đối phương tầm ba mươi phút, Hiếu Thanh liền hiểu được đối phương không muốn hẹn gặp cô. Lúc này Hiếu Thanh cảm thấy may mắn vì Hàn mẹ không có đến, bằng không Hàn mẹ nhất định rất tức giận, bà ghét nhất người khác đến muộn. Hiếu Thanh thực ra cũng không khác bà. Chẳng qua bởi vì một ít mục đích cho nên mới có kiên nhẫn như vậy thôi, bằng không cô đã sớm chạy lấy người rồi. Nhìn nhìn thời gian, đã bốn mươi phút, Hiếu Thanh quyết định không chờ đợi nữa, lấy ra di động chuẩn bị gọi điện thoại cho Hàn mẹ.
“Bạch tiểu tỷ* đây là chuẩn bị mách chuyện sao?”
- Giữ nguyên, lười!!! Không hiểu inbox hỏi.
Di động đặt bên tai bị người lấy đi, Hiếu Thanh quay đầu nhìn lại — Tô Minh An. Người đàn ông này nhìn rất có thần thái, rất anh tuấn, mà người đàn ông như vậy bình thường hoặc là hoa tâm hoặc thuộc loại si tình, Hiếu Thanh rất muốn biết anh ta là thuộc loại thuộc vào loại nào? “Tô tiên sinh vẫn đối xử như vậy với phụ nữ sao? Cứ việc tôi tin tưởng cho dù là như thế cũng sẽ có mấy bà [người trước ngã xuống, người sau tiến lên] thích anh, nhưng Tô tiên sinh cũng đừng quên mẹ tôi cùng mẹ anh là bạn tốt được không? Mặt tôi không đủ lớn để làm gì tiên sinh, nhưng Tô tiên sinh cũng nên tôn trọng người lớn tuổi chứ!”
Hiếu Thanh cười nhạt nhìn Tô Minh An, nói:”Bằng không tô tiên sinh nghĩ sao?”
“Người tôi đã gặp, hiện tại tôi phải đi, Bạch tiểu tỷ cứ tự nhiên.” Tô Minh An chưa bao giờ nghĩ sẽ có mối quan hệ sâu với cô, anh chỉ tò mò rằng cô là người phụ nữ thế nào mà thôi. Ngoài sức tưởng tượng của anh, nhưng cũng không gợi lên hứng thú của anh.
Hiếu Thanh bất đắc dĩ nói:”Vốn đang muốn cùng Tô tiên sinh hợp tác, hiện tại xem ra không cần thiết.”
“Cô muốn nói gì?” Tô Minh An chậm lại bước chân rồi quay người trở lại, ngồi xuống trước mặt Hiếu Thanh.
Cà phê rất đắng, Hiếu Thanh lại bỏ thêm một viên đường vào, mới nói:”Phải nói là tôi đây định giúp đỡ tiên sinh, miễn cho ngài suốt ngày phải sinh hoạt trong nước sôi lửa bỏng. Đương nhiên, nếu Tô tiên sinh thật hưởng thụ loại ngày bị bức hôn này, vậy coi như tôi đây chưa nói là tốt rồi.”
” Hẳn là tôi phải cảm tạ cô chứ? Bạch tiểu tỷ.” Tô Minh An rất nhanh liền hiểu được chủ ý của Hiếu Thanh.
Hiếu Thanh nói theo:”Không cần khách khí, giúp đỡ người khác là niềm vui thôi.”
“Cô cứ vậy tin tưởng rằng sẽ không yêu phải tôi trong cái trò lừa này sao?” Tô Minh An trong lòng rất tò mò vì cái gì Hiếu Thanh lại tuyển anh, chẳng lẽ là bởi vì bộ dạng anh không sai? Không thể không nói đề nghị của Hiếu Thanh thật khiến người động tâm, nhưng nếu như kết quả hợp tác là cô ta yêu phải anh, vậy rất phiền toái. Anh luôn luôn không quá thích chuyện phiền toái, nhất là khi đối tượng là phụ nữ, với anh mà nói bọn họ chính là nguồn gốc của mọi sự phiền, cũng là bởi vì vậy anh mới chậm chạp vẫn chưa lập gia đình.
Hiếu Thanh thở dài một hơi, nhẹ nhàng mà cười cười, nói:”Người thường nói lời này là người thường sợ mình yêu phải đối phương.”
“Nếu cô ngay từ đầu có cái ý gì như kiểu gần quan được ban lộc vân vân, tôi khuyên cô nên bỏ cái ý này đi.”
“Tô tiên sinh không biết là ngài quá tự tin sao? Nói như vậy với một người phụ nữ vừa gặp là thất lễ. Tô tiên sinh bộ dạng dễ nhìn thật, nhưng ngài không biết là diện mạo như vậy chỉ có thể hấp dẫn mấy bé gái kia thôi sao? Gia thế cùng với công tác cũng là không sai, nhưng y như tính cách Tô tiên sinh, thật không thể đảm bảo có một ngày ngài không bị sa thải. Cho nên phàm là người phụ nữ có chút ánh mắt đều sẽ không chọn một người đàn ông trong bờ nguy hiểm như vậy làm một nửa kia của mình.” Hiếu Thanh đương nhiên biết lời của cô có hơi quá đáng, nhưng đối với kiểu người như Tô Minh An, Hiếu Thanh cảm thấy cô không cần phải dịu dàng hay gì với anh ta.
“Nói đến cùng cô muốn làm cái quỷ gì!” Tô Minh An biết anh ta không thể khiêu khích được Hiếu Thanh, liền dời đi đề tài.
“Ý của ta ngài hẳn là đã hiểu, ngài cần gì phải vờ ngớ ngẩn. Về phần chuyện mà ngài lo lắng ấy, tôi có thể thề với trời, tuyệt sẽ không xảy ra. Chúng ta sẽ chỉ là đồng bọn hợp tác, không hơn.” Hiếu Thanh thực trịnh trọng nói hết lời.
Vẻ mặt chắc chắn như vậy, Tô Minh An không thể từ chối.”Hy vọng như thế.”
“Như vậy, hợp tác vui vẻ.” Hiếu Thanh đứng lên vươn tay ra.
Tô Minh An nắm lấy, nói:”Hợp tác vui vẻ.”
Hai người kế tiếp thương thảo một chút chi tiết nhỏ, mà tại lúc Tô Minh An không kịp nói gì, Hiếu Thanh liền đứng dậy rời đi. Lưu lại Tô Minh An một người ở đằng kia giương mắt nhìn, anh đây là bị bỏ đi sao? Nghĩ đến hành vi dứt khoát của Hiếu Thanh, Tô Minh An không khỏi suy nghĩ, anh có thể làm được như vậy không? Cuộc đời lần đầu tiên bị một nữ nhân bỏ qua tuyệt đối như vậy, thật sự có chút khó có thể nhận, nhưng dù vậy không biết có thể bị bò lên* không?
- Bị bò lên: Tức là thằng này sợ Hiếu Thanh yêu phải nó, xong bám lấy nó ấy. Khiếp cơ, Phượng Hoàng nam. Ghét mấy cái kiểu tự kỷ, tự luyến, tự đại này!!!!!!!!