Nhóm Nữ Phụ

Chương 7: Nhiệm Vụ 1 (7)




Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía bóng An Tú Hiền, không động đậy. Đáy lòng An Tú Hiền hiện tại thực buồn bực, rõ ràng người nên tức giận là hắn, vậy mà nàng giận cái gì chứ: ” Nơi này cũng không dễ bắt được xe, ngươi xác định là có thể trở về?”
Ninh Tiêu Tiêu nghe vậy liền lên xe, sau khi lên xe cũng không thèm nói gì.
“Người nên tức giận hình như là ta đi!” An Tú Hiền vừa lái xe vừa liếc mắt đánh giá Ninh Tiêu Tiêu. Cô gái này từ lúc nào mà biết ẩn nhẫn a, phải biết rằng trước kia chỉ cần nàng mất hứng liền phát tiết ra, mà đối tượng bị phát tiết thường là Hoa Trinh.
Ninh Tiêu Tiêu nhìn thẳng về phía Tú Hiền, kiên định nói: ” Ta chỉ đang tỉnh ngộ.”
Tỉnh ngộ? Trong từ điển của nàng trước kia không có hai chữ này, An Tú Hiền không khỏi tò mò hỏi: ” Tỉnh ngộ về cái gì?”
” Tỉnh ngộ lại thái độ của ta đối với ngươi, An Tú Hiền, ở trong lòng ta, ngươi vẫn luôn đứng bên Ninh Hoa Trinh, thậm chí từng vì nàng mà cảnh cáo ta. Ta từng nghĩ quên đi, càng muốn lại bắt đầu thêm một lần nữa, thật sự, có đôi khi, ta cũng nghĩ phủi sạch hết thảy đi không còn một mảnh. Ninh Tiêu Tiêu có chút buồn rầu nói.
Tiêu Tiêu mềm mại như vậy làm cho An Tú Hiền vô cùng khiếp sợ, có lẽ nàng đang thật tâm ăn năn! Bằng không thì hắn cũng sẽ không muốn một lần lại một lần tới gần nàng, muốn trở thành bạn bè với nàng. ” Ngươi có nghĩ tới rằng, thực ra chúng ta căn bản không cần phủi sạch đi bất cứ thứ gì không, một lần nữa bắt đầu là tốt rồi. Quá khứ là một phần của cuộc sống, bởi vì có nó tồn tại mới có chúng ta của ngày hôm nay. Hãy cảm kích mà đừng mong muốn phủi sạch đi, bỏ qua nó.” An Tú Hiền nghĩ rằng Ninh Tiêu Tiêu đã bắt đầu lại một cách hiên ngang nhưng hóa ra mọi sự đau khổ đều bị chôn sâu tại đáy lòng nàng.
“Thật xin lỗi vì thái độ vừa rồi với ngươi, An Tú Hiền, thật xin lỗi.” Đôi mắt Tiêu Tiêu lập lòe nước.
||||| Truyện đề cử: Uyên Ương Hiệp Lữ |||||
An Tú Hiền lại chưa bao giờ trách Tiêu Tiêu, nàng ấy làm như vậy chẳng qua vì bảo hộ chính mình mà thôi, hắn làm sao có thể trách nàng đâu?: ” Nếu ngươi thật sự muốn giải thích thì hãy trở thành bạn với ta đi!”
Tiêu Tiêu sợ run một hồi lâu, khó hiểu nói: ” Tại sao lại là ta, ngươi biết rõ là ta không thể chịu nổi mà.” ( Quá mâu thuẫn ==)
” Ninh Tiêu Tiêu, có lẽ ngươi nói đúng, ta nghĩ muốn làm bạn với ngươi bởi vì chúng ta đều giống nhau, nhưng mời ngươi tin tưởng rằng, ta thật lòng mà không phải vì đồng tình, An Tú Hiền ta cũng không rảnh hơi và có tâm đến thế để đi làm bộ.: An Tú Hiền phân giải.
Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm vào An Tú Hiền, như đang ngẫm nghĩ lại tính chân thật của lời nói, giây lát sau nàng mới nói: ” Ta chưa bao giờ có bạn bè chân chính, không biết bạn bè ở chung như thế nào, nếu ngươi có thể làm bạn với ta, ta rất vinh hạnh.” Trước kia bên người Tiêu Tiêu có rất nhiều bạn nhưng chẳng qua bọn họ đều làm bạn vì lợi ích, khi nàng nghèo túng thì liền biến mất không thấy tăm hơi.
” Cứ là chính mình là được rồi.” An Tú Hiền đơn giản nói một câu.
” Như vậy cũng được sao?” Tiêu Tiêu như đang tự hỏi lại cũng như đang hỏi An Tú Hiền.
Tiêu Tiêu khi cởi bỏ lớp mặt nạ không ngờ lại như vậy, giống một đứa trẻ lạc đường, điều này làm tâm của An Tú Hiền hơi mềm mại lại. Không có ai vừa sinh ra đã là kẻ xấu, chính hoàn cảnh tác động mới là nhân tố chính yếu.
” Tiêu Tiêu, nhìn thấy người đàn ông diện tây trang kia không? Nghe nói là máy rút tiền* đâu!” Tiêu Tiêu vừa cầm lấy thực đơn thì nghe một đồng sự (người bạn cùng làm) chỉ vào nơi An Tú Hiền ngồi, trong giọng nói tràn đầy phấn khích cùng hâm mộ.
* Máy rút tiền là ý chỉ những người nhà giàu, người có tiền…
” Nghe Fanfan nói, Fanfan nàng ấy nói là nhìn thấy người khác gọi hắn là giám đốc đấy. Vốn tưởng rằng chỉ là người thuộc thành phần trí thức cao cấp mà thôi, thật sự là không thể chỉ nhìn khuôn mặt, ngươi nói xem, ông trời thật không công bằng, chẳng những để cho hắn có gia đình giàu có mà còn cho hắn một khuôn mặt điển trai như vậy, aizz.” Đồng sự kia cảm khái nói.
Tiêu Tiêu vỗ vỗ nàng, có ý an ủi nói: ” Vậy ngươi mau tìm cách tiếp cận, có lẽ người may mắn sẽ là ngươi đấy!”
Đồng sự lắc lắc đầu, nói: ” Thôi đi, ta tự biết mình như thế nào, nhưng mà Tiêu Tiêu, ngươi thực ra có cơ hội nga, ngươi nhìn xem ngươi xinh đẹp như vậy, nếu như bắt được cái máy rút tiền này, nhất định không được quên công lao của ta nga~” Vừa nói nàng vừa đem đồ mà An Tú Hiền gọi nhét vào trong tay Tiêu Tiêu, sao đó ra vẻ tiếc nuối đi làm việc làm Tiêu Tiêu không khỏi bật cười.
” Tâm tình ngươi hôm nay có vẻ tốt lắm.” Hơn một tháng mới lại tới quán cà phê này, An Tú Hiền thật sự rất nhớ a. Hiện tại rốt cục được hưởng thụ hương cà phê mĩ vị nên tâm tình tất nhiên là tốt hơn nữa lại càng tốt hơn khi nhìn đến Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu đem khay đồ buông xuống, lại nói; ” Ta cảm thấy mỗi ngày đều tốt.”
” Buổi tối cùng ăn cơm đi, nếu có thời gian.”
Tiêu Tiêu nói giỡn:” Ngươi muốn mời ta ăn cơm sao? Nhưng đừng là Hồng Môn Yến nga, ta đây không muốn đâu nha.”
” Chính là Hồng Môn Yến, một câu, đi hay không?” An Tú Hiền nói theo.
Loại cơ hội này Tiêu Tiêu tất nhiên sẽ không từ chối, nói: ” Đi, tại sao lại không đi, ta thân làm bạn ngươi, cho dù lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ! Được rồi, ngươi chậm rãi thưởng thức đi. Ta không nhiều lời với ngươi.”
Nhìn bóng dáng Tiêu Tiêu rời đi, An Tú Hiền cảm thấy rằng nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ thật tốt a! Nhất là vừa rồi Tiêu Tiêu thề thốt, hắn vui sướng cười, bạn bè trong lúc khó khăn giúp đỡ nhau là rất khó được, rất đáng giá trân trọng.
Tiêu Tiêu thừa dịp rảnh nhắn tin bảo An Tú Hiền về nhà trước sau lại gặp.
Mà khi nhìn đến xe của An Tú Hiền chờ, bất giác liền hỏi: ” Không phải đã hẹn bảy giờ sao?”
” Ta biết ngươi phải về nhà cho Maya ăn, dù sao ta cũng đang rảnh, để ta đưa ngươi trở về đi, như vậy cũng nhanh hơn, thấy thế nào?” An Tú Hiền mấy ngày nay vì quên đi đau đớn trong lòng thường tăng ca đến khuya. Hôm nay lại nghỉ sớm khác thường, điều này làm kinh ngạc đến tất cả mọi người.
Tiêu Tiêu không do dự ngồi xuống.
Tiêu Tiêu đôi khi thực không hiểu nổi nữ chủ, nam phụ tốt như vậy thì không yêu lại đi tuyển cái tên nam chính chẳng ra gì cả, thực sự khó hiểu nha. Nhưng mà có lẽ là do lực hấp dẫn đi! Chính như câu nói kia, nam chủ là để nữ chính yêu còn nam phụ ấy à, để cho độc giả cùng người xem đến yêu. Đôi khi những lời này lại vô cùng chính xác.
” Ngươi suy nghĩ cái gì?” Nhìn Tiêu Tiêu gửi hồn nơi đâu, An Tú Hiền nhịn không được hỏi.
Tiêu Tiêu lấy lại tinh thần nói: ” Đương nhiên là nghĩ về Maya a, một ngày không thấy như cách tam thu!”
Lòng hiếu kỳ của An Tú Hiền bị gợi lên: ” Ngươi lúc nào thì lại bắt đầu thích những con chó, vậy mà lại thích loại chó cỡ lớn này, ngươi không thấy phiền sao?” An Tú Hiền nhớ rõ Hoa Trinh từng muốn nuôi vật nuôi nhưng Tiêu Tiêu không thích nên đành thôi.
” Trước kia là cảm thấy như vậy, nhưng là ngươi biết không, chúng nó thực sự rất đáng yêu, rất dễ mến! Vi Bác Thượng nói con chó khi còn sống chỉ có một chủ nhân, mà chủ nhân lại không thể không có nó, những lời này luôn gắn sâu vào trong óc ta. Đương nhiên, quan trọng vẫn là do con chó, dù ngươi bần hàn hay phú quý thì chúng nó đều sẽ không rời đi ngươi, ở bên cạnh ngươi. Khi nhắc tới Maya, mặt Tiêu Tiêu tràn đầy vẻ hạnh phúc.
Lời Tiêu Tiêu làm cho An Tú Hiền không kìm lòng mà nhớ đến chuyện của nàng và Trịnh Mẫn Cơ, hắn lắc lắc đầu rồi vỗ vỗ bờ vai Tiêu Tiêu, nói: ” Nghe ngươi nói như vậy làm cho ta cũng muốn nuôi một con đâu, nhưng mà ta lại không đủ kiên nhẫn a!”
” Là không có thời gian mới đúng.” Tiêu Tiêu sửa đúng.
Hai người nói chuyện này nọ, thấm thoát đã đến trước khu nhà Tiêu Tiêu mới mua, Tiêu Tiêu nàng vốn muốn mời An Tú Hiền đi lên, An Tú Hiền cũng có ý muốn lên xem nhưng vì vấn đề xe nên cuối cùng hắn cũng không đi lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.