Như Là Cố Nhân

Chương 21:




Thật không ngờ lúc Thẩm Qua ở phủ nha xác định tin tức đá phù dung phỉ thúy là thật hay giả, đã lệnh cho A Lai theo dõi nhất cử nhất động của Chu Tước. A Lai thấy Chu Tước đi dạo loanh quanh ở chợ, nàng đi vào nhiều gian hàng, nhìn thấy vật gì đều chạy lại hỏi thăm, giống như khuê nữ bị giữ trong nhà lâu không được ra ngoài chơi bỗng nhiên được lệnh đặc xá. Vốn chỉ nghĩ nàng chỉ đơn thuần dạo phố mua sắm, sẽ không dò thám được chuyện gì. Không ngờ quá trưa một chút, nàng dường như nghĩ đến việc nào đó, vội vã chạy đến khu miếu đổ nát ngoài thành. Chính mắt hắn thấy nàng đi vào, mới vội chạy về báo cho Thẩm Qua. Thẩm Qua theo hắn tới bên ngoài ngôi miếu hoang, nghe trộm nàng nói chuyện với hai tên hành khất.
Đáng thương cho Chu Tước lúc nhìn thấy Thẩm Qua, khuôn mặt kiều diễm của nàng vẫn còn nguyên vẻ đắc ý, hắn đi đến, làm nàng trở tay không kịp. Sau khi đắc ý, là hốt hoảng kinh ngạc, giống như đứa trẻ ăn vụng bị bắt gặp.
“Mưu kế không tệ.”
Một câu nói nhẹ nhàng được buông ra, làm cho nắng hè chói chang trước mắt Chu Tước nháy mắt trở nên lạnh lẽo như trời đông giá rét.
“Ta … Ta làm vậy cũng vì muốn giảm bớt đối thủ cho chúng ta.” Chu Tước cười cười, vẻ mặt còn khó coi hơn khóc.
Thẩm Qua bước tới gần, khí thế bài sơn đảo hải, gió lạnh thấu xương thổi từng cơn qua người Chu Tước, nàng vô thức lùi về sau một bước. Thẩm Qua bước một bước dài, bắt lấy tay nàng, làm Chu Tước sợ tới mức run cầm cập, giọng nói hoảng loạn: “Ngươi … Ngươi muốn làm gì? Tất cả mọi người đều có văn hóa, là người văn minh, không nên làm chuyện thô lỗ.”
Vừa định dùng mấy câu thánh nhân để nói chuyện với hắn, không ngờ Thẩm Qua lại mỉm cười ôn hòa với nàng. Nếu hắn mắng chửi nàng còn bình thường, hắn còn cười, càng làm nàng rợn tóc gáy, khiến đầu óc nàng đông đặc như sữa, nói gì cũng không xong. Càng muốn nói càng á khẩu, nàng lại càng nôn nóng, gấp đến nỗi trán ứa ra mồ hôi lạnh.
“Chu cô nương không cần sợ hãi.” Hắn ôn nhu dỗ dành nàng, giọng nói trầm thấp dễ nghe có thể tan chảy cả dòng sông băng.
“Ta không sợ.” nàng chu mỏ phồng má lên.
Thẩm Qua lấy trong vạt áo ra một chiế khăn tay, nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh trên trán nàng: “Lần này ngươi làm rất tốt.”
????
Một vạn dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu nàng, hắn có thể khen ta sao? Từ từ, để ta xem thái dương có phải mọc đằng tây không, nếu không ta đang nằm mơ à.
Dường như hiểu được nghi vấn trong lòng nàng, Thẩm Qua chậm rãi nói: “Ít nhất ngươi giúp chúng ta biết phù dung phỉ thúy là đồ giả.”
“Không, sao có thể, đó là ta tung tin vịt mà. Công tử, ta biết lỗi rồi, ta không nên giở trò quỷ sau lưng ngươi, ngươi đại nhân đại lượng, tha thứ cho ta đi.”
Thẩm Qua nhíu mày nhìn nàng thật sâu, lặp lại một lần nữa: “Phủ nha đã xác định miếng đá phù dung phỉ thúy là đồ giả.”
Ngữ khí chém đinh chặt sắt của hắn không thể để bất cứ kẻ nào hoài nghi.
“Cái gì ?!!” Chu Tước kinh hoàng, chẳng lẽ nàng ngáp phải ruồi? Sáng nay nhân lúc mặt trời chưa mọc, nàng đã trốn ra ngoài thành, bàn bạc với hai tên hành khất. Dựa vào nguồn tin của hai tên hành khất, họ biết đứa con trai của người phụ trách cuộc thi thích cờ bạc, hơn nữa thời gian gần đây thua không ít tiền. Do đó Chu Tước mới tung ra tin đồn dựa vào đó, có đôi khi, tin tức bảy phần thật ba phần giả mới làm người khác hoang mang như lạc vào biển sương mù không tìm ra chân tướng.
“Cho nên ngươi mới thêm mắm dặm muối vào tin tức thật?” Nghe hết mọi chuyện, Thẩm Qua hỏi nàng.
Chu Tước đáp: “Nếu ta là hắn, là một con bạc vô dụng lúc nào cũng thua, lại không muốn để phụ thân biết, sợ bị trách phạt, hơn nữa lại đang nợ nần chồng chất, đương nhiên sẽ trộm đá phù dung phỉ thúy bán lấy tiền rồi.” Nghĩ nghĩ lại hỏi: “Sao các ngươi biết chắc phủ nha xác định được miếng đá kia là giả?”
“Là Hoàng Tư Dị chính miệng thừa nhận.”
“Hoàng Tư Dị là ai?”
“Là người phụ trách cuộc thi. Hắn chính miệng thừa nhận phù dung phỉ thúy bị người ta đánh cắp, hơn nữa còn hứa trước lúc giải đấu tổ chức sẽ tìm ra đồ thật. Còn từ chức quan để tự nhận lỗi.”
Chu Tước nhún nhún vai: “Ta không quan tâm hắn có từ quan hay không, chỉ cần phù dung phỉ thúy có thể trở về, ta không sao hết.”
Thẩm Qua cau mày suy nghĩ chốc lát mới hỏi: “Ngươi lấy phù dung phỉ thúy làm gì?”
Chu Tước không chút do dự: “Lấy nó đem bán.”
Thẩm Qua bật cười nhẹ, vuốt cằm cân nhắc: “Vậy ngươi tính bán bao nhiêu?”
“Chuyện này thật ra ta cũng chưa nghĩ tới, cũng chưa dò giá thị trường. Bất quá ta nghĩ chắc không ít hơn năm nghìn hai trăm lượng. Ai, ta đối với giá cả thị trường trên này quả không hiểu nhiều.”
“Như vậy a!” Thẩm Qua có chút đăm chiêu nhìn nàng: “Nếu ngươi có thể giúp ta tìm được miếng đá trước người khác, ta giao cho ngươi mười ngàn hai trăm lượng, thế nào?”
Vốn tưởng nàng sẽ vui sướng vô cùng, không ngờ nàng ngừng thở, thần sắc trong chớp mắt lạnh lại, mặt lại đỏ bừng: “Ở trong mắt ngươi, ta chỉ là một nữ nhân tham tiền sao?”
Không đoán được nói thế lại làm giân dữ, ngay cả hai tai cũng đỏ rực như muốn chảy máu.
“Đương nhiên không phải! Ta chỉ, chỉ …”
Chu Tước nổi giận đùng đùng nhìn hắn: “Chỉ là cái gì! Chỉ là ngươi thích dùng tiền sai bảo người khác sao?”
Cơn giận tự nhiên tới bất ngờ, Chu Tước cũng không kịp nghĩ ra nguyên nhân. Thẩm Qua càng không hiểu tại sao nàng bỗng nhiên tức giận, giật mình đứng sững sờ tại chỗ.
Chu Tước dậm chân một cái: “Ta không giúp ngươi việc này, ngươi vẫn nên đi tìm người khác đi.”
Thẩm Qua nhìn bóng hình nàng ngày càng xa, cũng không đuổi theo, đứng tại chỗ chìm vào suy nghĩ.
Phan Dao Dao đang tất bật từ bên ngoài trở về tửu lâu, lúc đi ngang qua đại sảnh, thấy cảnh Chu Tước đang gác một chân trên ghể gỗ, trên miệng và tay đều bóng loáng. Trước mặt nàng là một cái bàn tròn, trên bàn đầy xương, bên cạnh còn một đĩa chân gà. Nàng một tay cầm bình rượu, một tay cầm một cái chân gà, dáng ăn rất kinh khủng.
“Ngươi về rồi à. Đầu bếp chỗ ngươi làm chân gà nướng rất ngon, ta còn chừa ngươi một đĩa nè, mau nếm thử.”
Chu Tước giống như chủ nhân tiếp đãi nàng, Phan Dao Dao vừa tức vừa buồn cười.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì làm ngươi mất hứng như vậy?”
Động tác cắn chân gà của Chu Tước chậm lại: “Lúc nào thì ngươi biết hả, ta tưởng đã diễn giống thật lắm rồi.”
Phan Dao Dao cầm một cái chân gà bỏ vào miệng: “Ta là ai hả? Chuyện tầm thường như vậy sao lừa được ta.”
Đem chân gà chưa ăn xong ném đi, Chu Tước lại thấy giận: “Hôm nay có người nghĩ ta là loại người vì tiền mà không từ thủ đoạn. Thật muốn làm ta tức chết!”
“Có gì không đúng? Trên đời này mỗi người đều sống để kiếm tiền, chúng không chỉ tượng trưng cho tài phú mà còn khẳng định giá trị tồn tại của chúng ta.”
“Phải không?” Chu Tước nghi hoặc nhìn nàng, “Không phải cái đích cao nhất của cuộc sống là hạnh phúc sao?”
“Có đôi khi, có được tiền sẽ khiến chúng ta càng thêm hạnh phúc.” Phan Dao Dao cố gắng hướng dẫn từng bước.
“Là, đúng không ta?” Tuy rằng vẫn còn nghi ngờ, nhưng trong lòng đã có vài phần tin tưởng. “Chỉ là, ta cảm thấy mình đang bị lợi dụng nên trong lòng đau khổ.”
“Bị lợi dụng là chuyện tốt! Điều này chứng minh ngươi còn giá trị lợi dụng. Nếu một ngày ngươi hoàn toàn hết giá trị, vậy ngươi nên khóc đi là vừa.”
“Nghe ngươi nói như vây, tại sao ta cảm thấy là người như vậy càng bị thảm hơn?” Trên khuôn mặt Chu Tước đều khắc chữ “khó làm người”
“Không thể chấp nhận sao? Vậy ta đổi cách nói khác. Nếu ngươi muốn người khác không nhìn ngươi như kẻ tham tiền, đầu tiên ngươi không phải là người như vậy. Nếu ngươi như vậy, vậy không thể trách người khác dùng cách đó nhìn ngươi.”
Chu Tước gật gật đầu.
Phan Dao Dao tiếp tục nói: “Nếu ngươi ta vẫn hiểu lầm ngươi, đó là vì hắn không hiểu rõ ngươi. Ngươi cần ở chung với hắn một thời gian, để tăng hiểu biết. Mặc kệ là tình thân, tình cảm bạn bè thì vẫn là tình cảm, đều cần thời gian nuôi dưỡng, mới có thể đơm hoa kết trái.”
Là như vậy sao? Không đủ hiểu biết? Chính xác, bọn họ biết nhau không lâu, hơn nữa bản thân còn làm bậy nhiều lần, đầu tiên là đoạt kiếm cướp ngựa, tiếp theo lại lừa hắn bỏ cuộc thi đấu. Người như vậy, hình như không thể làm người khác tin được. Quả đắng mình trồng thì mình phải tự ăn thôi.
Phan Dao Dao một bên gặm chân gà, một bên lén lút quan sát nàng, thấy sắc mặt nàng có vẻ nhẹ nhõm, lập tức buông chân gà tiếp tục than thở.
Than thở tới mức Chu Tước chịu không nổi, hỏi: “Ngươi than thở cái gì?”
“Ai, vốn Thẩm công tử đã đồng ý chỉ cần ta giúp hắn lấy được phù dung phỉ thúy, hắn sẽ giúp ta miễn thuế 1 năm. Bây giờ, miếng đá kia là giả, chuyện miễn thuế … Ai!”
Chu Tước khó hiểu nhìn nàng: “Miễn khoảng thuế kia đối với ngươi rất quan trọng sao?”
Phan Dao Dao thở ngắn thở dài: “Ngươi không biết đâu, thật ra Lưu tiên cư không sinh lời nhiều như Túy tiên lâu, ta chống đỡ rất khó khăn. Nếu có thể miễn thuế một năm, ta sẽ nhẹ gánh nhiều hơn. Nhưng hiện tại xem ra không có nhiều hy vọng.”
Chu Tước nhìn nàng: “Kỳ thật ngươi không cần mệt như vậy, Từ Ấu An hoàn toàn có thể nuôi ngươi mà.”
Nghe xong lời nàng, sắc mặt Phan Dao Dao khó coi cực điểm: “Tuy rằng ta xuyên không tới thời đại này, nhưng ta có thể chứng minh ta có thể trở thành người ta muốn. Ta là một nữ nhân vĩ đại, có bề ngoài xinh đẹp, tính cách độc lập, trí tuệ minh mẫn sâu sắc, ta hy vọng dựa vào chính bản thân mình chứng minh cho mọi người thấy, ta không phải là kẻ sống bám ai hết, ta sống trên đời chính vì ta là Phan Dao Dao.”
Nàng nói một hơi xong, ngực vẫn còn đập liên tục vì kích động.
Chu Tước nghe xong, ánh mắt phát ra tia sáng, ta tay chắp lại sùng bái nói: “Từ giây phút này trở đi, ngươi chính là thần tượng của ta! Không ngờ ngươi nói ra được những triết lý này, rất hợp khẩu vị của ta.”
“Phải không? Ngươi cũng nghĩ vậy à?” Phan Dao Dao hưng phấn ôm lấy Chu Tước, kích động rơi nước mắt: “Cuối cùng ta cũng tìm được tổ chức!”
Cái này gọi là “Anh hùng sở kiến lược đồng”, khó tìm được bằng hữu cùng chung chí hướng, hai người quyết định chè chén một phen, không say không về. (Anh hùng sở kiến lược đồng: thành ngữ, chỉ hai ý kiến tương đồng, hai người chủ trương không mưu mà hợp (không bàn bạc mà đưa ra chủ kiến như nhau.)
“Nếu chúng ta đã ăn rơ như vậy, cộng với hôm nay ta rất vui, cho nên không thể uống loại rượu bình thường như nước lã thế này.”
Chu Tước vỗ vỗ tay nói: “Tốt! Ngươi có cái gì quý mau lấy ra đây. Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, mạc sử kim tỗn không đối nguyệt.”
(Hai câu trong bài Tương Tiến Tửu của Lý Bạch,
Dịch Minh Tấn
Người đời đắc ý tận vui hưởng
Chớ để ly vàng bóng nguyệt suông.)
Phan Dao Dao gọi tỳ nữ: “Lấy trong phòng ta hai vò Tuyết Nhung đem ra đây.”
“Đá, kéo, búa!”
Hai người ra cùng lúc, Chu Tước ra đá, Phan Dao Dao ra kéo.
“Ha Ha Ha…..”
Thu hồi tay, Chu Tước cười nghiêng ngả: “Ngươi thua, uống nhanh, uống nhanh! Hôm nay ta nhất định phải chuốc say ngươi.”
Sắc mặt Phan Dao Dao đã ửng đỏ, ánh mắt đã mơ hồ, nhưng vẫn cầm chén rượu trước mặt uống một hơi cạn sạch. Nắm chặt tay chuẩn bị chơi tiếp: “Nữa đi! Ta không tin tửu lượng ngươi hơn ta, lão nương lớn lên trong hồ ngâm rượu nha.” Nói xong lắc lắc đầu, chỉ về phía sau Chu Tước: “Thẩm công tử”
Chu Tước xỉa xỉa mũi nàng: “Ngươi uống say rồi! Ta là Chu Tước, không phải Thẩm công tử.”
“Phải không?” Phan Dao Dao choáng váng, nhất thời không thấy rõ lắm, đành lắc đầu liên tục để tỉnh táo một chút. Nàng cũng hơi nghi ngờ mắt mình, cho đến khi nghe được giọng nói của Thẩm Qua
“Các ngươi đã say như vậy rồi hả?”
Đầu đau như búa bổ, Chu Tước xoay người, nhìn thấy Thẩm Qua ôn nhuận như ngọc đứng trước mặt mình. Nàng cười ngây ngô vài tiếng, giang tay ra: “Công tử, cuối cùng ngươi cũng về rồi!” Không ngờ dưới chân còn một vò rượu, nàng vấp chân lảo đảo sắp té. Thẩm Qua giương tay đỡ nàng, nàng được thể dựa vào lòng hắn, vươn tay ôm cổ hắn.
“Ta và Dao Dao hôm nay uống rất nhiều rượu nha, nhưng không cho ngươi uống đâu.”
Thẩm Qua đang ôm đầu nàng, mặt mày nhăn nhó: “Tại sao lại uống nhiều như vậy?”
“Không, uống chưa đủ mà, ta còn muốn đại chiến ba trăm hiệp.” Nói xong, lảo đảo trở về chỗ. Thẩm Qua giữ nàng lại, không cho nàng đi tiếp, nhưng lại phát hiện chiếc ghế lại đến đúng vị trí của mình, kỳ quái nói: “Này ghế biết đi! Công tử, ngươi nhìn đi, ghế biết đi kìa.”
Bên kia Phan Dao Dao đã say đến bất tỉnh nhân sự, nửa mặt gục vào bàn, trong miệng còn lẩm bẩm: “Tốt, đại chiến ba trăm hiệp, tới đây, bà cô ngươi không sợ …”
Thẩm Qua bị kẻ say rượu Chu Tước bám chặt không rời. Nàng một hồi buồn rồi lại náo loạn, một hồi cười rồi lại khóc, giống như một tiểu cô nương không biết sự đời, không chiếm được chiếc váy hoa mà mình muốn
“Công tử …. Công tử …..” tiếng kêu vang tận mây xanh: “Ngươi là đồ bại hoại! Tại sao ngươi ghét ta như vậy? Vì sao?” Nắm chặt áo, lại không ngừng cọ xát trên người hắn.
Người còn thanh tỉnh duy nhất ở đây vô cùng bất đắc dĩ, hắn kêu tỳ nữ lại đem Phan Dao Dao về phòng. Nhưng còn vị đang dán trên người đúng là không dễ xử lý. Mặc kệ hắn nói gì, tay nàng vẫn túm chặt vạt áo hắn không buông, nếu muốn thoát khỏi nàng, chỉ có thể đem quần áo cởi sạch, nhưng như vậy sẽ ảnh hưởng hình tượng.
Tỳ nữ cũng hiểu điểm này, ánh mắt ngơ ngác nhìn hai người bọn họ.
Còn có biện pháp nào khác? Thẩm Qua không thể không ôm lấy nàng, bế về nhà, đi về phòng nàng, đặt lên giường.
Chu Tước đang say cũng không quên làm loạn, luôn miệng hát ầm ĩ, về nội dung thì chỉ e trên thế gian này chỉ có mình nàng hiểu, nếu lúc tỉnh nàng còn nhớ.
Vuốt tóc rối khỏi gương mặt nàng, kéo chăn lên đắp.
Nàng làm loạn cũng mệt, tay nhanh chóng thả lỏng, trên chiếc giường mềm mại tìm một tư thế thoải mái chìm vào giấc ngủ.
Nhìn thấy dáng ngủ đáng yêu của Chu Tước, Thẩm Qua nở một nụ cười, vừa mới xoay người định đi, lại nghe thấy thanh âm than thở của nàng truyền đến: “Ta biết ngươi thiếu cảm giác an toàn, làm sao bây giờ, hình như ta cũng giống ngươi rồi.”
Thân thể hắn chấn kinh, quay đầu lại. nữ tử vừa mới nói chuyện bây giờ đã ngủ say sưa, làm cho hắn tưởng câu nói vừa rồi chỉ là ảo giác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.