Như Lâm Đại Địch

Chương 11:




Tống Ngọc Thanh chẳng thấy Lục Thiết Âm đi đường nào nhưng lại đã lường trước hắn nhất định quay về Lâm An tìm sư đệ nên chỉ chần chừ một chút, y liền quay lại đường cũ.
Kết quả là, y vừa mới bước chân ra cổng thành đã bị người nào đó va phải.
“Lục Thiết Âm?!”
“A, Tống giáo chủ…”
Tống Ngọc Thanh vừa trông thấy khuôn mặt quen thuộc kia liền vươn tay túm lấy cổ áo hắn, “Tại sao ngươi quay lại?”
Lục Thiết Âm cúi đầu cười cười nhẹ giọng đáp, “Tống giáo chủ nói phải, độc trên người ta một khi chưa giải thì không thể đi đâu.”
“Hừ.” Tống Ngọc Thanh thở phào nhẹ nhõm. Dù trong lòng mừng thầm nhưng ngoài mặt, y vẫn tỏ vẻ lạnh lùng băng giá, “Ngươi biết sai rồi sao?”
“Ừ, tất cả đều là lỗi của ta.”
“Sau này còn dám tự tiện bỏ đi nữa hay không?”
“Không dám nữa.”
“Được, vậy quay về khách điếm đi.”
Tống Ngọc Thanh gật đầu hài lòng, buông lỏng tay phải ra rồi xoay người bước đi. Nhưng y vừa đi được vài bước đã lập tức quay đầu đánh một chưởng về phía Lục Thiết Âm, lạnh lùng quát, “Ngươi là ai?!”
Lục Thiết Âm lui về phía sau vài bước, sắc mặt bất biến, bộ dáng vẫn ngoan ngoãn vâng lời như trước. Hắn vừa cười vừa đáp, “Ta là Lục Thiết Âm, vừa mới thoáng một cái, Tống giáo chủ đã không nhận ra rồi sao?”
“Tên kia tính tình ương ngạnh như thế, tuyệt đối không thể nào cúi đầu nhận lỗi với ta! Rốt cục ngươi là ai? Tại sao lại muốn giả mạo hắn?”
Kẻ nọ hơi sửng sốt. Gã đưa tay lên kéo mặt nạ xuống để lộ một gương mặt hoàn toàn khác biệt, “Giáo chủ thật là tinh mắt. Ta còn tưởng thuật dịch dung của mình đã hoàn hảo đến không còn khiếm khuyết, không ngờ lại vẫn bị ngươi nhận ra.”
“Hóa ra là kẻ mặc hắc y lúc trước.” Tống Ngọc Thanh liếc gã, mày bỗng dưng nhíu lại, giọng cũng trầm xuống, “Thế nào? Hôm trước vừa mới kiếm về được cái mạng trong sơn động, hôm nay lại đã muốn tới đây chịu chết sao?”
“Giáo chủ thần công cái thế, nếu là bình thường, thuộc hạ xác thực chỉ có con đường chết. Nhưng thật đáng tiếc, lúc nãy ngài đã không lập tức nhận ra chân diện mục của ta.”
“Ngươi có ý gì?” Tống Ngọc Thanh khẽ giật mình, vừa định huy chưởng đánh tới đã cảm thấy toàn thân mềm nhũn vô lực. Không tự chủ lảo đảo vài bước, y mới chợt tỉnh ngộ bản thân vốn đã trúng độc ngay từ đầu. Y nguyên là một chuyên gia dụng độc nên ở khía cạnh này luôn luôn cẩn thận, chỉ vì vừa nãy lầm tưởng kẻ kia là Lục Thiết Âm, y mới có thể không đề phòng như vậy.
“Phát tác nhanh vậy sao? Tô cốt tán mới sáng chế này thật đúng là linh nghiệm.” Kẻ kia vừa nói vừa vỗ tay cười hài lòng, “Thuộc hạ Lâm Hoài Trực, cung thỉnh giáo chủ hồi giáo.”
Gã vừa dứt lời, bốn phía đã có mấy kẻ mặc hắc y nhảy ra bao vây xung quanh Tống Ngọc Thanh.
Tống Ngọc Thanh cố chấp vận công lại phát hiện đan điền trống rỗng, chân khí cũng hoàn toàn biến mất tăm. Y không khỏi thầm kêu khổ, vừa kinh hãi lại vừa thấy may mắn, may mắn vì Lục Thiết Âm đã rời đi từ lâu, nếu không hắn sẽ bị liên lụy mất.
Tình cảnh dù nguy ngập, nụ cười nhạt trên gương mặt lại chưa từng vơi bớt, khí thế cuồng ngạo dường cũng hơn hẳn mọi khi. Y ha ha cười lớn, “Tốt lắm! Các ngươi có bản lĩnh thì lấy mạng bổn tọa thử xem!”
Dứt lời, y ngẩng cao đầu, nhuyễn kiếm đeo bên hông cũng được rút ra. Khí thế lúc này thật kinh người.
Đám hắc y nhân nhìn thấy dáng điệu này của y lại không dám tùy tiện tiến lên. Bọn chúng chỉ chạy quây xung quanh tìm một cơ hội phù hợp tấn công.
Đang lúc giằng co, mọi người chợt nghe thấy bên góc tường vang lên một âm thanh kì quái. Ngay sau đó, một thân ảnh phi tới nắm lấy tay Tống Ngọc Thanh lôi y cùng chạy trốn. Tống Ngọc Thanh vừa liếc mắt đã có thể nhận ra ngay bóng lưng của người kia. Y vội vung tay tung độc châm về phía đám người nọ rồi thừa dịp hỗn loạn cùng hắn chạy vào rừng cây không xa.
Mới đi chưa được bao lâu, Lục Thiết Âm đã trượt chân một cái ngã trên mặt đất. Hắn cười khổ, “Ngại quá, chân ta mềm nhũn rồi.”
Nghe vậy, Tống Ngọc Thanh rùng mình vội vã dò xét mạch tượng của hắn rồi hỏi, “Ngươi cũng trúng độc?”
“Ừ, ta vừa mới ra đến cổng thành đã có kẻ tiến đến cản đường, kết quả là…” Lục Thiết Âm có chút quẫn bách gật đầu, “Cái tên Lâm gì đó kia nói ta đã từng cứu gã một mạng, gã sẽ không lấy mạng ta mà chỉ trói ta trong một ngôi miếu đổ nát. Nhưng ta thấy đây là một kẻ âm hiểm, chỉ sợ sẽ gây rắc rối cho ngươi, cho nên lập tức quay lại.”
Tống Ngọc Thanh nghe xong liền lật hai tay của hắn lại, chỉ thấy trên cổ tay trắng nõn kia đã có thêm vài vết máu, rõ ràng là do lúc nãy giãy giụa gây nên.
Người này mặc kệ độc có phát cũng quyết rời bỏ mình, thế nhưng vừa mới biết mình sẽ gặp nguy hiểm, hắn lại lập tức quay trở lại. Đúng là một tên ngốc hết thuốc chữa!
Tống Ngọc Thanh nhìn chằm chằm Lục Thiết Âm một lúc, trong lòng không tránh khỏi rung động. Tuy vậy, y vẫn tỏ vẻ thản nhiên như không mà lạnh giọng, “Ta tưởng ngươi không ít thì nhiều còn có chút tác dụng, ai ngờ lại là một kẻ khinh địch đến nỗi bị lừa. Thật là ngu ngốc!”
“Đúng vậy.” Lục Thiết Âm ha ha cười hai tiếng rồi thành thật đáp lời, “Được rồi, vậy vì sao Tống giáo chủ cũng bị trúng độc?”
“Còn không phải là do ngươi…” Y mới nói được một nửa thì chợt ngưng bặt, cuống quít quay mặt sang chỗ khác, sau mới cả giận nói tiếp, “Không liên quan tới ngươi!”
“Hả?”
“Kêu cái gì? Đám người kia đã sắp đuổi tới nơi, còn không mau đi tiếp?!”
“A… Đúng.” Lục Thiết Âm chớp mắt mấy cái, dù trong lòng nghi hoặc nhưng cũng đứng lên chạy theo Tống Ngọc Thanh.
Hai người lúc này đều trúng độc Tô cốt tán, nếu bị đám người kia bắt kịp thì chỉ còn một con đường chết. Tống Ngọc Thanh trầm ngâm một hồi, sau đó mở miệng hỏi phương hướng của ngôi miếu đổ nát kia. Đến nơi, y mệnh cho Lục Thiết Âm rắc xung quanh miếu một lớp bột phấn đen sẫm rồi bảo hắn trốn vào trong cùng mình.
Cả hai vừa mới ngồi xuống, Lục Thiết Âm đã vội hỏi, “Độc phấn kia sẽ hữu dụng sao?”
“Những kẻ lần này tới đều là cao thủ dùng độc, phỏng chừng chỉ có thể cầm chân nửa canh giờ.”
“Cho nên…?”
“Ta nếu không thể khôi phục công lực trong nửa canh giờ, vậy thì chúng ta chết chắc.” Nói xong, y nhìn Lục Thiết Âm một cái thật sâu, sóng mắt cứ như thế không ngừng lưu chuyển. Cách một hồi lâu, y chợt lấy tay che mặt cười ha hả. Vừa cười, y vừa nói, “Thật không ngờ, ta sẽ cùng với ngươi, một tên ngốc nghếch chết ở đây.”
Giọng nói kia nghe có vẻ thật là buồn bực, thế nhưng thanh âm lại thật cảm động, thật dịu dàng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.