Như Lâm Đại Địch

Chương 4:




Tống Ngọc Thanh ngẩn cả người. Vì đang bị thương, hành động bất tiện nên y vốn không cách nào né tránh.
May mà Lục Thiết Âm tay nhanh mắt lẹ, chuyển người một cái, không chút do dự đứng chắn trước mặt y. Song song đó, hắn đưa tay lên đỡ, chủy thủ liền cắm phập vào cánh tay.
Hắc y nhân thấy tình thế không ổn, vội vã xoay người bỏ chạy.
Lục Thiết Âm không thèm đuổi theo kẻ kia, cũng chẳng xử lý miệng vết thương trên cánh tay mình. Hắn chỉ vội quay đầu hỏi một người, “Tống giáo chủ, ngươi không sao chứ?”
Tống Ngọc Thanh liếc nhìn vết máu trên cánh tay phải của hắn. Không hề cảm ơn, y còn cố ý lạnh giọng cười giễu cợt, “Đấy là kẻ vô tội ngươi nói sao? Hừ, đã thấy hối hận chưa? Đáng đời.”
Lục Thiết Âm cúi đầu suy nghĩ một hồi lại cảm thấy mình đúng thật là lỗ mãng. Hắn đành ngượng ngùng cười cười, thành thành thật thật nói lời xin lỗi. Nhưng ngay sau đó, hắn lại nghiêm mặt, “Nhưng dù đối phương không phải là người tốt, Tống giáo chủ cũng không nên lạm sát như vậy. Ngươi giết gã đó là chuyện nhỏ, quan trọng là thân nhân bằng hữu của gã sẽ vì thế mà thương tâm khổ sở. Những chuyện này nên giao cho quan phủ mới là thỏa đáng…”
“Đồ lòng dạ yếu đuối.” Tống Ngọc Thanh nghe thế liền không chịu nổi, tiếng hừ lạnh cũng theo đó mà thoát ra. Y xoay đầu sang bên cạnh, không thèm để ý đến người kia nữa.
Lục Thiết Âm lại bị mất mặt một lần nữa. Hắn dù có thuộc loại dông dài đến đâu cũng không thể nói thêm được, cho nên đành phải hậm hực ngồi xuống đất, tự băng bó vết thương.
Một lát sau, Tống Ngọc Thanh bỗng thay đổi đường nhìn. Y như cười như không liếc mắt nhìn người kia, “Này, hôm nay đã là ngày thứ sáu rồi phải không? Thêm một ngày nữa, kịch độc trên người ngươi sẽ phát tác.”
“À…” Lục Thiết Âm giật mình tỏ vẻ như mình vừa nhớ lại chuyện này, “Ừ nhỉ.”
“Chẳng nhẽ ngươi không sợ chết?”
“Sao có thể như vậy được? Ta tất nhiên là sợ chết. Chết rồi, làm sao ta gặp được tiểu sư đệ nữa?”
“Vậy sao ngươi chẳng có vẻ sợ hãi gì cả?”
Lục Thiết Âm khẽ cười, thần tình lại vô cùng tự nhiên, “Có gì mà phải sợ? Tống giáo chủ đã nói là làm, ngươi nhất định sẽ cho ta thuốc giải.”
“…”
Tống Ngọc Thanh nghẹn lời chẳng biết đáp lại sao mới đúng. Y vốn muốn lấy chuyện độc dược ra hù dọa Lục Thiết Âm một phen, nhưng y lại quên mất đối phương là một tên ngốc chẳng chút tâm cơ. Nhíu mày, chuyển mắt, y lại một lần nữa bật cười, “Không sai, bổn tọa đã đồng ý đưa ngươi thuốc giải, tất nhiên sẽ không nuốt lời.”
Nói xong, y lấy từ trong ngực ra hai viên thuốc một đen một trắng đưa cho Lục Thiết Âm.
“Cầm lấy.”
“Cảm ơn.”
Lục Thiết Âm không hề nghi ngờ y, vừa mới nhận lấy hai viên thuốc đã lập tức nhét vào miệng.
Tống Ngọc Thanh nhìn thấy thế lại không khỏi ha ha cười.
“Tống giáo chủ cười cái gì?”
“Không. Ngươi nhớ bảy ngày sau lại đến chỗ ta lấy thuốc giải.”
“Hả? Chẳng phải là ta vừa mới ăn rồi đấy sao?”
“Đúng thế.” Tống Ngọc Thanh gật đầu, khóe miệng cong cong, mắt cười híp lại, “Viên màu trắng là thuốc giải, còn viên màu đen kia… vẫn là Thất tình hủ cốt đan.”
“Ngươi…!” Lục Thiết Âm trợn to hai mắt nhìn, lúc này mới nhận ra mình bị lừa gạt. Hắn không khỏi nắm hai tay lại, cắn răng nói, “Ngươi lúc đầu đâu có nói như vậy!”
“Lúc đó ta đã nói nếu ngươi hoàn thành cho ta một việc, ta sẽ cho ngươi thuốc giải. Nhưng kết quả thì sao? Ngươi đã tìm được mặt nạ của ta chưa?”
“… Chưa.”
“Vậy nên lần này ngươi lại làm thêm cho ta một việc.”
“Lần này lại làm cái gì?”
“Hành tung của ta đã bại lộ, cừu gia sẽ đến gõ cửa nhà bất cứ lúc nào. Ta không thể tiếp tục ở trong sơn động này nữa. Thừa dịp trời còn chưa sáng, ngươi cõng ta rời khỏi chỗ này.”
“Hử, ta là chân sai vặt sao?”
“Sao hả?” Tống Ngọc Thanh liếc mắt, độc châm trong tay lại như ẩn như hiện, “Ngươi có ý kiến gì sao?”
“Tất nhiên là không.” Lục Thiết Âm nghiêng người về phía trước giúp đỡ Tống Ngọc Thanh đứng từ dưới đất lên. Hắn cười nói, “Kỳ thực dù ta có không trúng độc, ta cũng tuyệt không bỏ ngươi lại một mình. Tống giáo chủ căn bản không cần phải hao công phí sức như vậy.”
Lời người kia nói chứa đầy chân thành, Tống Ngọc Thanh lại không buồn để ý. Y vẫn duy trì trên gương mặt một nụ cười lạnh nhạt.
Lục Thiết Âm thấy vậy cũng chỉ đành cười khổ. Chợt nhớ tới một sự kiện, hắn hỏi, “Tống giáo chủ, vậy còn mặt nạ của ngươi thì sao? Không tìm nữa à?”
Tống Ngọc Thanh vốn đang níu vào cánh tay Lục Thiết Âm, lúc này toàn thân lại như cứng đờ, một lát sau cũng không nói được lời nào. Sắc mặt y tái nhợt, chân mày nhíu chặt, một đôi mắt lại thâm trầm tựa như ẩn chứa nỗi ưu buồn vô hạn. Hồi lâu sau, y mới thở một hơi thật dài, mấy chữ nói ra lại vô cùng chật vật, “Thôi vậy, mất thì đành mất.”
Lục Thiết Âm thấy bộ dạng y lúc này thì lại có chút động lòng. Hắn lắp ba lắp bắp tìm lời an ủi, “Kỳ thực… lúc không đeo mặt nạ trông ngươi còn đẹp hơn nhiều…”
Tống Ngọc Thanh lúc đầu ngẩn người, sau lại đanh mặt trừng mắt nhìn người kia.
Lục Thiết Âm cho rằng y còn chưa tin mình, vội dùng giọng điệu vô cùng chắc chắn bổ sung, “Thật mà!”
Tống Ngọc Thanh không những không thấy cảm kích, còn vươn tay tung một chưởng. Dùng vẻ mặt lạnh tựa băng, y hung tợn mắng, “Lắm miệng!”
“…”
“Ngươi ngây ra đó làm gì? Còn không mau tới cõng ta?”
“… Ừ.”
Sau khi bị trúng một chưởng, Lục Thiết Âm quả nhiên không dám nói năng lung tung nữa. Hắn cõng người kia trên lưng, đi từng bước một ra khỏi động.
Hắn nhớ lại mấy ngày gặp gỡ này, nhớ tới Tống Ngọc Thanh thay đổi thất thường, tính tình vô lý, thì lại thấy có chút dở khóc dở cười. Chẳng biết năm nay mình phạm vào điều gì kiêng kị mà lại gặp phải một ma tinh như thế.
Trời sinh hắn vốn không phải kẻ thù dai, lúc trước dù tức giận Tống Ngọc Thanh lừa gạt nhưng lại đã nhanh chóng quên mất. Hắn vừa đi vừa ư hử theo vài giai điệu.
“Thật ồn ào. Ngươi không thể im lặng một chút sao?” Tống Ngọc Thanh đang nằm sấp trên lưng hắn vạn phần không kiên nhẫn mắng, “Chúng ta đang chạy trốn chứ không phải du sơn ngoạn thủy!”
Lục Thiết Âm vội ngậm miệng, lúc sau lại thận trọng hỏi, “Tống giáo chủ, những kẻ truy sát ngươi là ai?”
“Thủ hạ của ta.”
“Hả? Tại sao?”
“Đối với người tà phái, võ công chính là thứ quyết định tất cả, quyết định xem ai mới là người mạnh nhất. Kẻ nào muốn cướp vị trí giáo chủ, nhất định kẻ đó sẽ phải giết ta. Bằng hữu hay thuộc hạ rồi cũng có lúc trở thành địch nhân.”
“Đến cả người thân cận nhất cũng không thể tin tưởng, vậy chẳng phải là đáng buồn sao?”
“Ngươi thì biết gì?” Tống Ngọc Thanh hừ một tiếng. Hai mắt nhìn thẳng về phía trước, y nhẹ giọng, “Nếu tùy tiện tin tưởng người khác, ta sớm muộn gì cũng sẽ chết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.