Như Mộng Hữu Lệnh

Chương 15: Trưởng thành




Túi sách bà dặn phải hết sức bảo vệ bị Đường Xuân Sinh tung lên —— còn chưa qua cửa nhà nàng, Khương Nhập Vi đã bắt đầu đau đầu hối hận. Cô vội vã đoạt lại túi, cho tay vào trong sờ, khóa hộp gỗ vẫn cài chắc. Nhưng nghe nói lá vàng dễ vỡ, cũng không biết có bị cái tên thô bạo Đường Xuân Sinh làm hư không.
Đường Xuân Sinh cũng không phải ngốc, vội vàng xin lỗi, lại đòi lại túi từ tay cô, ra vẻ làm tùy tùng đi theo cô.
Đứng trước cửa nhà Đường Xuân Sinh, Khương Nhập Vi chần chừ không đi vào. Cô đang do dự, thật sự do dự. Nhưng Đường Xuân Sinh sẽ không cho cô cơ hội hối hận, nàng mở cửa chính, lấy chân đá một cái, Khương Nhập Vi tức khắc khuỵu xuống, quỳ gối trên thảm.
"Đường Xuân Sinh ——" Khương Nhập Vi chật vật bò lên, trợn mắt nhìn nàng.
Đường Xuân Sinh như đóa hoa hồ điệp vung vẩy cái túi chạy ào vào phòng khách, vừa chạy vừa hò hét: "Tiểu sáo nhi, tấu nhạc."
Khương Nhập Vi nhìn thấy cây sáo có thể nghe lén người nói chuyện kia vừa không biết từ nơi nào nhất phi trùng thiên, bắt đầu tự thổi. Lúc này nhạc điệu ngược lại là rất nhẹ nhàng, khiến Khương Nhập Vi cũng cảm thấy vui vẻ. Sáo bỗng dưng tấu một khúc lễ mừng năm mới. Lúc bình thường mà nghe được Nghênh Xuân khúc, Đường Xuân Sinh không có cách nào giấu nổi mừng vui. Nàng vừa chứng kiến bao ân oán ở cái nhà kia, nghe khúc này cũng cảm thấy tiêu trừ đi ít nhiều.
Khương Nhập Vi đứng lên, đóng chặt cửa, chậm rãi đi vào trong. Căn hộ có vẻ rất tốt, nhưng cô cũng vô tâm đi nhìn quanh, thầm nghĩ có thể an tĩnh lại nghỉ ngơi một chút.
Đáng tiếc không được như mong muốn, Đường Xuân Sinh như vừa được lên dây cót không chịu ngồi yên. Nàng sắp xếp cẩn thận quần áo và đồ dùng hàng ngày của Khương Nhập Vi, sau đó kéo Khương Nhập Vi đi giới thiệu chung quanh.
Khương Nhập Vi mệt đến miệng cũng không buồn mở, chỉ là bị động theo sát nàng. Đường Xuân Sinh từ đầu đến cuối vẫn hăng hái bừng bừng, thẳng đến khi nhận ra không thấy Khương Nhập Vi hưởng ứng, lúc này mới nhìn cô.
"Cậu mệt chết rồi phải không a?"
Khương Nhập Vi tức giận trả lời: "Vừa rồi nhà của tôi hỗn loạn như vậy cậu không thấy sao, ai chả mệt chứ."
"Cậu mệt vậy sao không nói nha?"
"Cậu có mắt mà không nhìn thấy sao?"
"Tôi cũng không giống cậu như vậy. Muốn cười sẽ cười, muốn khóc liền khóc, làm người sao vất vả như vậy, sao không để bản thân vui vẻ một chút."
"Vất vả?" Khương Nhập Vi cười nhạo, "Làm người có gì tốt không?"
"Bởi vì con người có thất tình lục dục a." Đường Xuân Sinh nghiêm túc nói, "Tôi phiêu bạt mấy trăm năm khắp thế gian hỗn loạn này mới dần dần sinh linh tính, tiến vào luân hồi. Đã tu một đời gió sương, một đời cây cỏ, một đời du ngư, một đời phi điểu, hạ xuống đã trưởng thành. Người tự nhiên chính là tốt thôi."
Khương Nhập Vi dừng nhịp chân uể oải vô lực, ngạc nhiên không thôi. Mà khi cô nhận ra Đường Xuân Sinh không hề đùa giỡn, cô không khỏi đẩy tay Đường Xuân Sinh ra, ôm đầu, vừa lẩm bẩm một mình vừa quay về căn phòng Đường Xuân Sinh chuẩn bị cho mình.
"Cậu để tôi ngủ một giấc, ngủ một giấc khẳng định cái gì cũng không nghe thấy."
Đường Xuân Sinh mím chặt môi, hơi có chút rầu rĩ. Cây sáo bay vào tay nàng, nàng nắm lấy thật chặt.
"Tiểu sáo nhi, cậu ấy ghét bỏ ta xuất thân thấp hèn sao? Nhưng cậu, so với tôi tốt hơn bao nhiêu chứ?"
Nhưng Khương Nhập Vi không ngủ được. Cơm trưa cô còn không ăn, vừa rồi ở bên kia đôi co với bác cả trong lòng rất căng thẳng, giờ mới cảm giác dạ dày đang co quắp. Còn có buổi chiều phải lên lớp, cô đã lớp 12, cô đã vững vàng nhớ kỹ cô không còn ở bên bà, sinh hoạt sắp tới phải tự mình lo toan.
Nghĩ đến bà, Khương Nhập Vi bò đứng dậy đến ôm túi sách cũ trong lòng, cẩn thận lấy hộp gỗ ra.
Cô vừa lấy hộp gỗ mở ra, tiếng gõ cửa phòng vang lên. Đường Xuân Sinh nhỏ giọng khác thường: "Khương Nhập Vi, tôi có thể vào không?"
Khương Nhập Vi do dự một chút mới bảo nàng vào.
Hộp gỗ này đối với Khương gia là bí mật, nhưng cô cảm thấy trên thế gian này bí mật lớn nhất cũng có lẽ sẽ do Đường Xuân Sinh nắm giữ. Thứ trong hộp gỗ chỉ sợ nàng còn không đặt vào trong mắt.
Đường Xuân Sinh vốn có cả một bụng lời muốn nói, vừa liếc mắt nhìn thấy hộp trên tay Khương Nhập Vi, ánh mắt tức thì bị hấp dẫn, mọi lời muốn nói đều quên, chỉ dựa bên giường, giương mắt hỏi: "Đây là cái gì?"
Khương Nhập Vi cài hộp lại, đưa cho nàng: "Cậu xem hộp này, có là thứ tốt không?"
"Cái này không làm khó được tôi." Đường Xuân Sinh đắc ý tiếp nhận, lật qua lật lại nhìn vài lần, chỉ cảm thấy hộp không có gì đặc biệt, lại nhẹ, cũng không phải thứ gì tốt. Thế nhưng nàng rút tay không được, chỉ cảm thấy trong đó có cái gì thu hút ngón tay nàng, như thế nào cũng không buông ra được.
Nàng thử đưa đầu ngón tay trước lỗ khóa kia, thoáng nhìn Khương Nhập Vi không nói gì, lúc này mới cẩn thận mở hộp.
Hộp vừa mở ra, nàng tức khắc sợ ngây người: "Đây... Đây là..."
Khương Nhập Vi thấy thế tức khắc căng thẳng: "Sao, cậu từng thấy?"
Sắc mặt Đường Xuân Sinh dần dần đỏ bừng, rõ ràng kích động. Nàng khuynh thân đặt hộp trên giường, hai tay cẩn thận cầm vải lụa trắng nâng ra.
Ánh mắt Khương Nhập Vi rơi trên ngón út của nàng đương hơi nhếch lên kia. Cô cảm thấy mình chưa từng gặp qua ngón tay xinh đẹp như thế, móng tay một mảnh trong suốt trơn bóng, khớp ngón tay thon dài, da thịt bao quanh từng đốt ngón tay lại không chút nào trơ ra, từng vòng hoàn mỹ tương liên. Khương Nhập Vi vội vã dời đi ánh mắt, ổn định lại nhịp thở. Cô giận mình chỉ nhìn một ngón tay đã như rơi vào hoa si trạng. Chỉ có thể nói Đường Xuân Sinh nhất định là yêu quái, nói không chừng là hồ ly tinh gì đó, phát huy mê hồn thuật cũng không phân biệt nam nữ, thực sự ghê tởm.
Đường Xuân Sinh ngưng thở vạch ra tầng vải lụa trắng, khi ánh kim thuần túy xuyên qua lớp vải rọi tới mắt, nàng chỉ có thở dài thật sâu: "Quả nhiên..."
"Cậu đừng bảo cậu biết nguồn gốc của những lá vàng này."
Đường Xuân Sinh cười, mừng rỡ vô cùng, mặt sáng rực: "Cậu còn nói không phải là cậu, nếu không vật này đã không xuất hiện ở đây."
Khương Nhập Vi vội vã lắc đầu: "Thứ này hôm qua tôi mới lần đầu tiên nhìn thấy, cậu đừng nói lung tung."
Đường Xuân Sinh lắc đầu: "Mặc kệ, nói chung hiện tại nó đã xuất hiện, không phải cũng là số mệnh của cậu sao."
Khương Nhập Vi ngạc nhiên nói: "Đây rốt cuộc là cái gì?"
"Cậu còn nhớ rõ lời tôi từng bảo không?" Đường Xuân Sinh nói: "Tiên tử vì tránh chiến loạn, nhập vào bức họa trên vách động?"
Khương Nhập Vi da đầu tê dại, miễn cưỡng xác nhận.
"Phong tư Tiên tử như vậy, tranh của nàng trên vách kinh diễm bao nhiêu người. Khi đó thế sự thái bình, có không ít người khai mở động thể hiện công đức, vô luận tiêu tốn bao nhiêu đều vì tâm ý. Lúc đó không đếm được bao nhiêu họa sĩ quanh năm suốt tháng sống ở đó, lá vàng này, cả màu sắc trên mặt, đều xuất phát từ đó, ngay cả vải lụa trắng này cũng thế, mà cũng hẳn là xuất phát từ hiển quý nhân gia (gia đình cao quý)."
Thấy Đường Xuân Sinh lại bắt đầu kể chuyện thần tiên, Khương Nhập Vi buộc lòng phải xốc lại tinh thần: "Nghe cậu nói như vậy, đây thật đúng là đồ cổ..." Cô đột nhiên nghĩ đến, bà nói những thứ này có hơn một nghìn năm lịch sử, tính toán lại, có lẽ cũng là khoảng lúc ấy.
Khương Nhập Vi quyết định, nếu vật này thực sự là có giá trị, cô càng phải bảo quản cẩn thận, tuyệt đối không để bác cô đoạt mất. Đợi cô ổn định cuộc sống nhất định sẽ đi đón bà ra.
Đường Xuân Sinh đã nhìn đủ, lúc này mới bao lá vàng lại như cũ đặt trong hộp gỗ, sau đó cẩn thận đậy nắp.
Khương Nhập Vi vừa thấy vẻ mặt nàng liền cảm thấy nàng muốn nói gì rất khủng khiếp, liền ngửa mặt ngã lên giường: "Giờ đừng nói gì, tôi cũng nghe không vào, tôi nghỉ ngơi một lát, buổi chiều còn phải đi học."
Đường Xuân Sinh muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể yên lặng đi ra ngoài, gần đến cạnh cửa, nàng thăm dò hỏi: "Cậu trưa không ăn cơm, muốn ăn gì không?"
Cuối cùng buổi chiều đến trường, Đường Xuân Sinh cùng Khương Nhập Vi hai người đều gặm bánh mì trong tay, Khương Nhập Vi vửa ăn vừa nói: "Tôi mỗi tháng đều sẽ trả cậu tiền thuê nhà, còn có, cậu biết nấu ăn không?"
Đường Xuân Sinh liếc mắt nhìn cô: "Tàm tạm đi."
"Tôi biết làm người tốt nhất chính là có thể thỏa mãn ham muốn ăn uống, sau đó tôi sẽ trả tiền cơm."
Nhìn Khương Nhập Vi chạy đi, Đường Xuân Sinh ngây ngốc đứng ngẩn ra, hóa ra, thật giảo hoạt a.
"Đúng rồi." Khương Nhập Vi lùi lại vài bước, "Ba cậu đâu, còn có, mẹ đâu?"
Đường Xuân Sinh gặm bánh mì.
Khương Nhập Vi đưa mắt quét nàng: "Tôi nhớ rõ ba cậu rất nhã nhặn nha, 'Tôi đây họ Đường, cô bé tên Đường Xuân Sinh', chậc."
Đường Xuân Sinh có chút ngoài ý muốn: "Cậu còn nhớ rõ a."
"Người nào rút ngắn thời gian của tôi tôi sẽ nhớ kĩ không quên, vốn dĩ cũng mới có vài ngày nha."
Đường Xuân Sinh da mặt mỏng, ấp úng nói: "Cậu... hận tôi sao?"
Khương Nhập Vi hừ lạnh vài tiếng, thấy nàng cúi đầu xuống, mới thong thả nói: "Cậu dù sao cũng phải trước tiên cho tôi hiểu rõ mọi chuyện, trở lại nghiên cứu thần thoại cố sự của cậu đi."
Đường Xuân Sinh sắc mặt rạng lên, nhưng lập tức lại giậm chân nói: "Đừng tưởng rằng thực sự là tôi nhờ cậu, là cậu nợ chúng tôi." Nói xong liền đến sát bên người Khương Nhập Vi chạy đi.
Khương Nhập Vi vì vậy liền mạc minh kỳ diệu, chỉ cảm thấy Đường Xuân Sinh càng ngày càng giống một màn sương mù dày đặc, cô đứng ở bên ngoài nhìn còn không rõ, giờ tiến sâu vào trong càng cảm thấy hỗn loạn.
Buổi chiều sau tiết thứ nhất, Khương Nhập Vũ chạy đến lớp Khương Nhập Vi tìm chị.
"Chị, chị đang ở đâu?"
Khương Nhập Vi trầm mặc một chút: "Nhà bạn học."
Khương Nhập Vũ tức khắc nổi giận: "Chị thật không theo ba sao?"
"Từ giờ mẹ trông cậy vào em."
"Chị hận mẹ sao?"
Khương Nhập Vi cười: "Hận a, dù sao chị vẫn gọi người đó là mẹ a."
Khương Nhập Vũ cũng trầm mặc, một lúc lâu mới nói: "Đồ còn lại trong phòng chị em đã đóng gói lại rồi, tan học em sẽ đưa đến nhà bạn học chị."
"Được rồi, " Khương Nhập Vi nâng tay sờ lọn tóc mềm mại của em, "Mẹ chúng ta tính nết cường ngạnh, nhưng càng cương càng dễ gãy, em để ý mẹ một chút."
"Chị, thi đại học chị sẽ thi vào đâu?"
"Còn sớm mà, " Khương Nhập Vi dừng tay, "Nhưng chắc chắn cách xa nơi này."
Khương Nhập Vũ đôi mắt đỏ ửng: "Vậy sau đó chị không định gặp lại em nữa."
"Em mãi mãi là em trai của chị nha." Khương Nhập Vi đẩy em, "Chuông rồi, mau về lớp đi."
Khương Nhập Vũ cắn răng. Cậu là vô tâm vô phế, bởi vì mẹ luôn nói cậu còn nhỏ, chuyện người lớn không cần cậu nhọc lòng. Nhưng người chị lớn hơn mình một tuổi kia, trong mắt đã có chút gì người lớn, là thứ cậu đã luôn trốn tránh không muốn đối diện.
Mãi mãi chỉ có thể trốn dưới cánh chim của mẹ sao có thể trưởng thành.
Chỉ có điều, đâu có ai muốn trưởng thành nhanh như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.