Như Mộng Hữu Lệnh

Chương 20: Con sóc tinh




Nghe xong Đường Xuân Sinh nói, Khương Nhập Vi thực sự là nhịn không được muốn vỗ tay mừng sự tồn tại của chính mình trên thế giới này.
Thần kỳ vậy sao, cô đã nghe được cái gì, hồi sinh?
"Đúng vậy." Đường Xuân Sinh gật đầu, "Cậu nhìn chiếc lá này vừa rơi xuống, nó rời cây là đã chết. Nếu như cậu vẽ lại theo nguyên dạng của nó, nói không chừng là nó có thể trở lại trên cây, tiếp tục như khi nó một chiếc lá."
Mắt Khương Nhập Vi trừng lên như chuông đồng: "Cậu đang nói chuyện "Nghìn lẻ một đêm" gì, đừng đùa tôi."
Nhưng Đường Xuân Sinh lại rất nghiêm túc nhìn cô: "Cậu không thử sao biết kết quả?"
Khương Nhập Vi cúi đầu, nhìn lá phong trong tay. Cô căn bản không cảm giác được lá cây đây là sống hay chết, lại bị Đường Xuân Sinh nói tay bỗng thấy nặng hơn một ít. Cô không biết nên làm gì, tuy rằng lý trí cho rằng Đường Xuân Sinh đang nói chuyện xằng bậy, nhưng nghĩ lại những gì mình đã trải qua, ngay cả chữ "đùa" kia cô nói cũng thật yếu ớt.
Tôi là người, hay là thần? Khương Nhập Vi yên lặng tiếp nhận giấy bút từ Đường Xuân. Khoảnh khắc bút chì chạm đến giấy trắng, Khương Nhập Vi hỏi Đường Xuân Sinh đang nín thở: "Cậu nói, tôi vẽ là có thể khởi tử phục sinh sao?"
Đường Xuân Sinh gật đầu.
Khương Nhập Vi mân mê bút, mím môi lúc lâu, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm: "Đường Xuân Sinh, cậu quả thực tự mâu thuẫn với chính mình. Chết rồi sống lại, cũng là chuyện đã xảy ra quay lại như chưa từng xảy ra, thế có khác gì đảo ngược thời gian sao, cậu không phải đã nói đó là không thể?"
"Là một sao?" Đường Xuân Sinh nghiêng đầu, tựa hồ là suy nghĩ một chút, rất nhanh nàng liền ung dung nói, "Đúng vậy, cho nên trên thế giới không có gì là không thể, chỉ là cậu không có năng lực làm được mà thôi."
Người này kỳ thực không thể tin tưởng, khi Khương Nhập Vi vẽ ra đường thứ nhất đã nghĩ như vậy. Cô cũng không thực muốn vẽ chiếc lá phong này, nhưng mà giống như bút chì trong tay có tâm nguyện riêng, đây là lần đầu tiên cô không lảng tránh, chính mình thật sự sẽ vẽ tranh, mà còn phải vẽ thật đẹp.
Khi chiếc lá từng nét rõ ràng đã vẽ xong, Khương Nhập Vi rốt cục biết tranh vẽ đã hiện hình thành thật như thế nào. Nếu như ngày đó vẽ trứng gà khi cô đang vô cùng căng thẳng, giờ cô xem như là tương đối bình tĩnh, cho nên khi phiến lá phong chậm rãi như tách ra từ tờ giấy trắng mà lộ ra, cô cũng chỉ nhẹ nhàng nhấc lên, vốn định so sánh với chiếc lá ban nãy, cô mới phát hiện ra nó đã không còn ở đây.
Chiếc lá biến mất từ bao giờ cô không biết, không biết là giống như trong phim bất thình lình mà tiêu thất, hay là như hạt cát thổi tán trong gió, dần dần mà xé tan thành từng mảnh nhỏ.
Mà trên mặt đất có rất nhiều lá rụng, cúi đầu tìm kiếm lại đều không phải chiếc lá kia.
Lá phong trong tay Khương Nhập Vi vẽ ra bị Đường Xuân Sinh đón lấy, nàng nhẹ nhàng giơ lên, Khương Nhập Vi nhìn nó chống lại sức hút của trái đất bay ngược lên trên, mặt lá úp xuống.
Khương Nhập Vi híp mắt nhìn, xuyên qua tầng tầng tán lá, cô cuối cùng cũng không còn thấy chiếc lá phong vừa vẽ ra kia rốt cuộc về tới cành nào, có phải thật sự chết đi rồi sống lại hay không.
Có lẽ là do chăm chú nhìn quá lâu, Khương Nhập Vi có chút hoa mắt, nhưng cô lập tức nhận ra đây không phải ảo giác, cô thật bắt đầu choáng váng.
Trước khi cô ngã xuống, Đường Xuân Sinh đã kịp đỡ lấy cô. Hình ảnh cuối cùng cô kịp nhìn thấy chính là nụ cười rạng rỡ của Đường Xuân Sinh, Khương Nhập Vi không khỏi oán hận cảm thấy đây thực sự là một kẻ không có lương tâm.
Tài tử chờ giai nhân vẽ tranh, hồi lâu không thấy có động tĩnh truyền đến, cậu thực sự lo lắng liền đi tìm. Cậu liền nhìn thấy Khương Nhập Vi dựa lưng vào một gốc cây đại thụ đang nhắm mắt dưỡng thần, mà Đường Xuân Sinh ngồi cách đấy hai bước hình như đang vẽ cô.
"Tôi vẽ đẹp không?"
Tài tử vốn dĩ muốn hỏi không phải Khương Nhập Vi muốn vẽ tranh sao lại ở chỗ này ngủ, nhưng nghe cô gái mình ái mộ hỏi vậy, cậu đành cẩn thận quan sát bức vẽ, thành thật trả lời: "Vẽ đẹp lắm."
Đường Xuân Sinh phì cười. Đã nhìn người khác vẽ, nhìn bức tranh của nàng chẳng ra đường ra khối gì cả, thật muốn thần thông giống như Khương Nhập Vi, có được yêu quái thống trị nhân gian.
Nhưng dẫu sao, cũng nhờ trình độ nàng như vậy mà có cơ duyên này.
Tài tử thấy Đường Xuân Sinh cười, lòng rung động liền miễn cưỡng ho khan hai tiếng, lại thấy Khương Nhập Vi có chút mệt mỏi, nhỏ giọng nói: "Khương bạn học có phải tối hôm qua thức khuya làm bài thi không, trông thực quá vất vả."
Đường Xuân Sinh gật đầu: "Đúng vậy, nơi này tốt như vậy, thực sự có thể thả lỏng nghỉ ngơi. Các cậu chơi trước đi, tôi trông cậu ấy."
Tài tử cố ý ngồi xuống, lại cảm thấy không thích hợp, do dự nhiều lần chỉ có thể từng bước một quay đầu rời đi, cũng tỏ vẻ đi ra chơi một chút, các nàng để ý nghỉ ngơi thật tốt, tới giờ ăn cơm sẽ đến gọi các nàng.
Nhưng Khương Nhập Vi không ngất đi quá lâu, chưa đến nửa giờ dần dần tỉnh lại. Vừa tỉnh cô lập tức ý thức được mới vừa mới xảy ra chuyện gì, không khỏi buồn bực tức giận.
"Thế nào?" Đường Xuân Sinh nhanh đến bên người cô, "Cậu sao tỉnh nhanh như vậy, có cảm thấy gì không?"
Khương Nhập Vi hướng nàng nhe răng cười: "Có."
Đường Xuân Sinh vội hỏi: "Cảm thấy gì?"
Khương Nhập Vi đột nhiên nâng tay bẹo má Đường Xuân Sinh, vừa kéo ra hai bên vừa nghiến răng nói: "Vẽ cái lá là ngất xỉu, cậu nghĩ tôi cảm thấy như thế nào?"
Đường Xuân Sinh vội tóm lấy cổ tay Khương Nhập Vi tự cứu lấy mình, thành công rồi lại sờ mặt mình không khỏi nước mắt ròng ròng: "Cậu sao lại mạnh tay như vậy a?"
Khương Nhập Vi gạt tay nàng ra, nắm lấy cằm nàng nhìn chăm chú một lúc, chậc, da trắng như tuyết kia lại bị bẹo ra hai vết đỏ hồng. Nhìn thấy thế, tức giận trong lòng cô cũng liền tiêu tan không ít: "Hừ, nếu cậu bảo tôi trước về ý định của cậu thì đã không phải chịu đau."
Hiển nhiên Đường Xuân Sinh sẽ tuyệt không buông tha, cứ thế làm theo ý mình, cho nên nàng cũng không nói tiếp, chỉ là ủy ủy khuất khuất mà đưa bức tranh mình vẽ cho cô: "Tôi cũng đâu có nhàn rỗi, cậu nhìn đi."
Khương Nhập Vi tiếp nhận tờ giấy, vừa rồi hẳn là cũng là vẽ lá phong ở trang giấy này, mà lá phong đã về lại trên cây, giấy cũng trở về trạng thái cũ một mảnh trắng tinh không để lại một dấu vết. Nhưng bây giờ trang giấy này bị Đường Xuân Sinh vẽ linh tinh lộn xộn một mảnh, mơ hồ giống như có thể nhận ra đây là một thân cây, dưới gốc có một người dựa vào.
Khương Nhập Vi tuyệt sẽ không thừa nhận cái khối không ra mặt mũi hình dạng kia là mình, cô cảm giác mình có một loại mê thích không cản nổi với nét vẽ kia, không chút nghĩ ngợi đưa nó lại cho Đường Xuân Sinh: "Cậu vẫn là giữ lại chính mình chiêm ngưỡng đi."
Nhận thấy Khương Nhập Vi chưa nguôi cơn tức, Đường Xuân Sinh đôi mắt đảo quanh, đột nhiên hướng trên cây vẫy vẫy tay.
Khương Nhập Vi ngẩng đầu theo động tác của nàng, liền nhìn đến một mảng lá phong đột nhiên rung động, một cái đầu nhỏ liền từ sau đó thận trọng đi ra.
"Sóc?"
"Ân." Đường Xuân Sinh lên tiếng, mở rộng vòng tay.
Con sóc liền chạy dọc theo thân cây, mang theo cái đuôi to lông xù nhào vào trong lòng Đường Xuân Sinh.
"Nơi này là nhà của ngươi sao?" Đường Xuân Sinh vuốt đầu con vật nhỏ, thấp giọng hỏi.
Sóc nhỏ long móng vuốt kêu hai tiếng.
Khương Nhập Vi lại gần, cô chưa bao giờ thấy sóc gần đến thế, trước đây ở quê thấy chồn không ít, đương nhiên độ đáng yêu là không thể so sánh.
"Tôi có thể sờ sờ cái đuôi không?"
Đường Xuân Sinh đưa sóc nhỏ vào trong lòng cô: "Cậu ôm nàng một cái."
Khương Nhập Vi có chút cứng ngắc mà mặc cho sóc nhỏ ngồi trong lòng, một hồi lâu mới nâng tay sờ sờ cái đuôi to xù tung. Sóc nhỏ chôn đầu trong lòng cô dụi dụi, sau đó đột nhiên quay lại hướng Đường Xuân Sinh. Cái đuôi to phẩy vào mặt Khương Nhập Vi, khiến cô bật ra hắt xì.
Đường Xuân Sinh nghe sóc nhỏ nói vài tiếng, liền có chút do dự mà hỏi thăm: "Ngươi... Buổi tối cũng muốn lại đây sao?"
Khương Nhập Vi liền nhìn con sóc gật đầu như người.
Đường Xuân Sinh có chút sững sờ: "Ngươi đã nghe ta thổi một khúc sáo..." Nàng dừng một chút mới nói, "Đây cũng không phải chuyện tốt, ngươi ở chỗ này không phải càng tự tại sao?"
Sóc nghiêng đầu, tựa hồ đang tự hỏi cái gì, một hồi lâu sau liền đứng thẳng dậy hướng Đường Xuân Sinh nói vài tiếng, liền từ trên người Khương Nhập Vi nhảy xuống, vài bước nhảy lên lên cây, lập tức lại biến mất giữa tàng lá phong.
"Các người vừa nói cái gì?" Khương Nhập Vi nhìn mà mạc minh kỳ diệu, không kềm nổi hỏi.
Đường Xuân Sinh ngẩng đầu nhìn tán cây chốc lát xuất thần, mới nói: "Có một số linh vật khai trí phải mất mấy ngàn năm thậm chí lâu hơn, có một số... chỉ trong nháy mắt. Nhưng cũng không rõ liệu khai trí có phải là chuyện tốt hay không, từng người lựa chọn mà thôi."
Khương Nhập Vi trừng mắt: "Cậu đừng nói vừa rồi là một con sóc tinh!"
Đường Xuân Sinh ngoái đầu nhìn lại, cười: "Không, chỉ có thể nói đó thiếu chút nữa là một con sóc tinh."
"Nếu nó nghe hiểu lời cậu nói, không phải là đã khai trí sao?"
"A, " Đường Xuân Sinh ngây người, "Cậu nói cũng có lý, nhưng không chính xác. Cũng như chó mèo, cũng coi là thông minh, nhưng cũng không tính là khai trí."
Khương Nhập Vi lại sát vào nàng, cẩn thận quan sát, Đường Xuân Sinh bị cô nhìn chằm chằm sợ nổi da gà, người không khỏi hơi hơi ngửa ra sau: "Cậu nhìn cái gì."
"Nhìn xem cậu rốt cuộc là cái gì tinh."
Đường Xuân Sinh cười, tránh né đôi mắt cô như vừa lóe sáng, đứng lên, suy nghĩ một chút lại xoay người hướng cô vươn tay ra: "Đi thôi, đến giờ ăn cơm trưa."
Khương Nhập Vi hừ lạnh một tiếng: "Chúng ta đi ra vẽ tranh, tranh đâu?"
"Đây a." Đường Xuân Sinh đắc ý cầm kiệt tác của mình quơ quơ.
Tuy rằng không nghĩ Đường Xuân Sinh sẽ hủy kế hoạch của chính mình, nhưng mà Khương Nhập Vi cũng không cảm thấy để mọi người nghĩ rằng đây là tranh cô vẽ sẽ gây hậu quả gì không tốt, nếu không để bụng, cứ để tùy nàng thôi.
Dù sao tranh cũng rất xấu, có thể coi là trừu tượng, cô không tin lũ mọt sách kia nhìn mà có thể hiểu.
Đi cùng đám nam sinh cứng nhắc này, Khương Nhập Vi chỉ có thể dùng tẻ nhạt vô vị để miêu tả. Nhưng đối với cô mà nói, thu hoạch lớn nhất chính là cả ngày được ngắm đã mắt phong cảnh tự nhiên. Lâm trường có một cái đường ray chuyên để vận chuyển củi ra ngoài, buổi chiều ba của tài tử dẫn các nàng ngồi trên đường xe lửa nhỏ bao quanh lâm trường dạo qua một vòng, cũng là tận hứng du ngoạn.
Đương nhiên, việc cô vẽ ra lá phong kia, Khương Nhập Vi tận lực không chú ý tới, nhưng cô kỳ thực đã biết, hiển nhiên năng lực dị thường này chắc chắn vẫn luôn ảnh hưởng tới cô. Không biết trong tương lai, nó sẽ mang đến thay đổi gì...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.