Như Mộng Hữu Lệnh

Chương 30:




Từ cuộn mình chuyển thành ngồi chồm hỗm, mặt Khương Nhập Vi hướng về phía Đường Xuân Sinh, cô vừa nâng bàn chân nàng lên vừa hôn như chuồn chuồn lướt nước, lúc có lúc không.
Sau đó, Khương Nhập Vi chậm rãi ngẩng đầu nhìn Đường Xuân Sinh.
Ánh mắt ấy làm Đường Xuân Sinh ngẩn người, sau đó nàng còn không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ có thể kêu nhỏ một tiếng.
Khương Nhập Vi nâng bàn chân nàng kéo ra phía sau, nàng đang ngồi ở thành bồn tắm liền trượt vào trong bồn.
Khăn tắm quấn lỏng quanh ngực Đường Xuân Sinh rơi xuống, dưới nước, cảnh xuân hiện ra.
"Mỗi một tấc, mỗi một tấc này..."
Tiếng của Khương Nhập Vi vang lên, không giống vừa rồi cô nổi giận một trận cấp phong bạo vũ, mà như một khúc dạo đầu, trầm thấp, thong thả, tựa như duyên vân áp đỉnh. Cô vừa nói, vừa kéo chân của Đường Xuân Sinh sang hai bên thân mình, sau đó bắt đầu từ mũi chân của Đường Xuân Sinh, từng tấc từng tấc hướng lên trên vuốt ve.
Động tác của cô rất chậm, dường như mỗi một tấc đều muốn miêu tả mỗi một đường cong, mỗi lần cảm thấy chưa đúng lại lui về, một lần nữa lại thờ kính từng tấc một.
Khi tay cô cuối cùng cũng hợp lại trên lưng Đường Xuân Sinh, hai tay bị nàng nhẹ nhàng đè lại.
"Hóa ra cậu muốn như vậy." Đôi mắt đẹp của Đường Xuân Sinh híp lại, bóng đen mờ dưới đáy mắt Khương Nhập Vi chậm rãi ngưng tụ, khiến đôi mắt cô thoạt nhìn càng đen sẫm lại như một hắc động, giữa cơn bão táp điên cuồng sâu không thấy đáy.
Lúc này Khương Nhập Vi vốn dĩ vô cùng mệt mỏi lại trở nên đặc biệt chuyên chú, sắc mặt càng thêm tái nhợt, mà sắc mặt càng tái nhợt lại càng khiến đôi mắt cô thêm phần đáng sợ.
"Vẫn luôn nghĩ, nghĩ đến... Nhập ma..." Khương Nhập Vi tránh khỏi tay của Đường Xuân Sinh, nghiêng mình, bàn tay tiếp tục tiến lên trên, từ thắt lưng đến phía sau lưng, cho đến khi nắm hai bờ vai kia trong tay.
Đường Xuân Sinh bất động thanh sắc mặc cho cô muốn làm gì thì làm, cho dù khuôn mặt Khương Nhập Vi đã phóng đại trước mắt nàng, cho dù đôi môi tái nhợt dị thường kia áp lên môi nàng, nàng cũng không có bất kì phản ứng gì.
Nhưng mà, Khương Nhập Vi cũng không phản ứng, thẳng đến khi Đường Xuân Sinh cảm giác được đôi tay phía sau nàng lỏng đi, mới chậm rãi vươn một ngón tay chống lên trán Khương Nhập Vi, đẩy cô ra.
Đến lúc này nàng mới phát hiện, Khương Nhập Vi thế nhưng đã nhắm lại mắt, hơi thở rất nhẹ mà sâu...
"Thế mà lại ngủ mất?" Đường Xuân Sinh thấp giọng lầm bầm. Nàng buông lỏng tay, Khương Nhập Vi lại mềm nhũn mà ngã về phía nàng, đầu vừa vặn gác trên hõm vai của nàng, hơi thở phả vào gáy có chút ngứa, nàng liền né tránh, sau đó thật sâu thở dài một hơi...
Đến khi Khương Nhập Vi lần thứ hai tỉnh lại, trong đầu trống rỗng.
Cô nằm lại thật lâu thật lâu, trong đầu không đọng lại chút kí ức gì, vô cùng mờ mịt. Thân thể giống như không phải của mình, nặng nề có chút kỳ cục. Cô định nhúc nhích chân, cảm thấy thế đã là quá sức mình, không thể làm gì khác hơn là trước tiên chuyển động con ngươi, cố gắng nhận biết mình đang ở nơi nào.
Hoàn hảo, cô nhận ra đây là phòng của cô ở nhà Đường Xuân Sinh, lại nhìn một chút nội thất trong phòng, cuối cùng cố hết sức cúi đầu nhìn chính mình, cô lúc này mới thật dài thở ra một hơi.
Cô cảm thấy như lại ngủ một giấc rất dài, nhưng lại hoàn hảo, thời gian không bị mất đi lần thứ hai.
Khoảng chừng hơn mười phút sau, Khương Nhập Vi rốt cục có thể xuống giường. Vừa xuống giường, hai chân mềm nhũn gần như sắp trực tiếp quỳ xuống đất. Cô đỡ giường ngồi thêm một lúc, sau đó mới đứng lên lần nữa. Cô thấy trên bàn cạnh cửa sổ có một cốc nước liền đi qua một hơi uống hết, cô há miệng, cuống họng nghẹn lại như vỏ trai không ra được một tiếng, hắng giọng mấy lần, lúc này mới mở cửa chậm rãi đi ra ngoài. Cô vừa đi, vừa la lớn: "Đường Xuân Sinh..."
Nhưng mà cô gọi xong lại có chút hối hận. Bởi vì hồi ức tựa như xuyên qua thân thể cứng nhắc của cô mà quay về, cô nhớ rõ cô có nói, không bao giờ muốn gặp Đường Xuân Sinh nữa!
"Cậu đã tỉnh?"
Đáng tiếc dù Khương Nhập Vi có cầu khẩn trong lòng rằng người kia không nghe thấy tiếng kêu của cô, từ phòng khách Đường Xuân Sinh đã quay đầu nói với cô.
Khương Nhập Vi dựa cửa cắn răng, lúc này mới lầm bầm hai tiếng đi vào nhà vệ sinh.
"Cậu đã ngủ vài ngày." Đường Xuân Sinh đi theo sau, đứng ở cạnh cửa nói.
Khương Nhập Vi đánh răng, cũng không để ý tới nàng, nỗ lực coi thường sự tồn tại của nàng.
"Tôi đã xin nghỉ ốm cho cậu, cậu yên tâm." Đường Xuân Sinh lại hảo tâm nói.
Khương Nhập Vi nhìn sắc mặt tái nhợt của mình trong gương, còn có đầu tóc rối bời, cảm thấy cứ thế đi học thầy cô sẽ phát khóc vì thông cảm mất.
"Cậu có đói bụng không, tối nay tôi đang nấu ăn, cậu tỉnh vừa lúc lắm." Đường Xuân Sinh bám riết không tha nói.
Khương Nhập Vi chậm rãi tiếp tục đánh răng, sau đó ném bàn chải vào trong cốc, xoay người lại, nhướn nhướn mắt nói: "Cậu ít giả bộ đi, tôi không bao giờ ăn đồ ăn của cậu nữa."
Đường Xuân Sinh lại cười: "Tôi... đâu có giả bộ?"
"Lời cậu nói, chuyện cậu làm, hết thảy mọi thứ, " Khương Nhập Vi lưng tựa vào bồn, ôm ngực mà đứng, "Không phải đều là vì muốn tôi giúp cậu vẽ tranh sao, đây không phải là mục đích cuối cùng của cậu sao?"
Đường Xuân Sinh suy nghĩ một chút, có vẻ cũng không có gì muốn phản bác, liền gật đầu: "Ân."
"Thế nhanh lên một chút đi, " Khương Nhập Vi đã nghĩ thông suốt, "Muốn đi Đôn Hoàng phải không? Dù sao cậu cũng sẽ mở cánh cửa thần kỳ, chúng ta đi luôn đi."
"Nhưng là, " Đường Xuân Sinh nhíu mày, "Nhưng là cậu bây giờ còn chưa làm được nha."
"Nga?" Mặt Khương Nhập Vi lộ vẻ châm chọc, "Ngày đó cậu đã nói tôi làm được."
"Bây giờ khác nha." Đường Xuân Sinh lắc đầu.
Khương Nhập Vi cũng không định tiếp tục tranh cãi với nàng: "Thế cậu có dứt khoát đi tìm người khác hay không đây?"
"Cậu sẽ làm được, mỗi một lần năng lực đều khác trước, cậu đang tiến bộ." Đường Xuân Sinh lại cổ vũ cô.
Khương Nhập Vi bùng nổ, xoay người hung hăng đá bồn nước. Phía dưới vừa khéo là một cánh cửa tủ, tiếng vang thật to, lại không đau đớn.
"Mỗi một lần đều khác trước, " Khương Nhập Vi đột nhiên cười, "Mỗi một lần thời gian ngất đi đều khác trước." Cô nghiêng đầu đi, từ khóe mắt nhìn người phía sau, hỏi, "Cứ như vậy, muốn đưa tiên tử kia xuống từ trên vách động chỉ sợ sẽ lấy đi tính mạng của tôi đi?"
Đường Xuân Sinh mở to mắt, vội vàng nói: "Không phải, chờ đến khi cậu có thể, cậu sẽ không chịu thương tổn. Cậu bây giờ ngất đi, là do vừa mới thức tỉnh mà thôi."
Khương Nhập Vi trầm mặc trong chốc lát, hỏi: "Tại sao ngày đó vẽ gợn sóng trên bờ sông tôi không ngất xỉu?"
Đường Xuân Sinh không nói gì.
"Nếu dựa vào năng lực của tôi, kẻ gây tai hoạ căn bản không phải là tôi?"
Đường Xuân Sinh xoay người đối diện với khung cửa, dùng tay vuốt lên cửa: "Thật sự cũng không phải do tôi làm..."
"Các người thật là..." Khương Nhập Vi giận run người, cũng không để ý tới lời phân trần yếu ớt kia, cô hồi lâu mới bình tĩnh trở lại, đột nhiên đứng thẳng dậy nói: "Tôi muốn chuyển ra ngoài."
"A?" Đường Xuân Sinh lập tức quay người lại.
"Dù là một phút đồng hồ tôi cũng không muốn thấy cậu." Khương Nhập Vi lạnh lùng nói.
Đường Xuân Sinh nhìn cô, hồi lâu mới nói: "Cậu không nhớ a..."
"Nhớ cái gì?" Khương Nhập Vi tiếp tục lạnh lùng nói, "Nhớ được các người lừa gạt tôi như thế nào?"
Đường Xuân Sinh đảo mắt nhìn quanh. Qua cánh cửa kính phía sau bồn nước là phòng tắm, bồn tắm lớn ở đó.
Khương Nhập Vi không thể hiểu được nhìn theo ánh mắt nàng, sau đó không nhịn được thu tầm mắt trở về. Cô hít sâu một hơi, tận lực giữ giọng nói bình thường: "Nói chung, cảm tạ cậu cho tôi ở nhờ trong khoảng thời gian này, tôi sẽ trọ ở trường, sau đó trừ trong lớp ra chúng ta không qua lại nữa."
Đường Xuân Sinh chăm chú nhìn cô một hồi lâu, lúc này mới lắc đầu: "Trốn tránh là vô dụng."
"Ngược lại, tôi không định trốn tránh." Khương Nhập Vi xòe tay, "Là cậu nói tôi không làm được."
"Cậu không ở đây không có nghĩa là cậu sẽ không gặp phải những chuyện như thế này." Đường Xuân Sinh nói, "Có chuyện thứ nhất tìm tới cậu, sẽ có chuyện thứ hai, thứ ba. Cho dù cậu không chủ động, cũng nhất định sẽ bị động mà bị kéo xuống nước. Tôi phải ở bên cạnh cậu mới được."
"Để tôi ngất xỉu rồi lôi về nhà à?" Khương Nhập Vi lập tức hỏi vặn lại.
Đường Xuân Sinh lại nói không ra lời. Nàng như đang đối diện với một bức tường trước mặt Khương Nhập Vi, dù nàng nói cái gì đều sẽ bị phản ngược trở về. Vì thế mà nàng nhất thời bực mình, lời nói liền vọt ra miệng: "Tôi kéo cậu về nhà không phải chính như cậu mong muốn sao?"
Khương Nhập Vi sửng sốt. Như tôi mong muốn? Đây là ý gì.
Đường Xuân Sinh lại đổi đề tài: "Bỏ qua đi, cậu chắc hẳn đói bụng rồi, tôi lấy bát cho cậu xới cơm." Nàng hai bước vọt ra khỏi nhà vệ sinh, chạy về hướng phòng bếp.
Khương Nhập Vi không hiểu gì, bước chân lại không tự chủ được đi theo nàng. Cô nhìn Đường Xuân Sinh đang mở ra tủ bát treo ở phía trên, lấy cái bát mà thôi, lại giống như vô cùng bận rộn, lách cách mà va đụng vào từng chồng bát ở tầng trên tầng dưới.
Thực khác thường. Khương Nhập Vi cau chặt mày, sau đó ánh mắt đột nhiên dừng lại.
Ngày hôm nay Đường Xuân Sinh mặc áo len cực ngắn, phía dưới vẫn là váy dài. Vẫn bộ đồ ấy đổi dáng người khác chắc chắn là khó coi chết đi được, nhưng với Đường Xuân Sinh thì không. Eo nàng rất nhỏ, chân cũng dài, đang ngửa đầu tìm kiếm thứ gì, thân mình vươn ra, hai bên cột sống, hai hõm lưng như ẩn như hiện.
Sâu như vậy hẳn là cũng đủ lớn để ngón cái ấn vào, Khương Nhập Vi đột nhiên nghĩ thế, ánh mắt lại tiếp tục dời xuống. Đường Xuân Sinh đi dép lê, lại đang nhón chân, bàn chân căng thẳng, đường cong dưới cẳng chân khiến ngón tay cô nhịn không được khẽ giật, đột nhiên có một thôi thúc muốn vẽ lại.
Nếu như có một đôi chân như vậy ở trong tay từng tấc từng tấc mà cảm thụ, đường cong kia nhất định là tối hoàn mỹ, Khương Nhập Vi lại nghĩ như vậy, sau đó mạnh giật mình, nhịn không được lui về phía sau một bước. Ở bên cái đồ ngốc người không ra người yêu không ra yêu kia, không chỉ là phản khoa học mà còn là vô đạo đức. Khương Nhập Vi mau chóng đi ra phòng khách, rót một cốc nước đầy ngửa cổ dốc cạn, mới thoáng giảm bớt nỗi kinh hoàng trong lòng.
Mà lúc này, Đường Xuân Sinh rốt cục tìm được bát, đưa cô cái bát cơm.
Khương Nhập Vi ngẩng đầu nhìn đồng hồ mới biết bữa này đã là cơm tối.
Thức ăn trên bàn vẫn phong phú như trước, Đường Xuân Sinh luôn luôn không bạc đãi chính mình, cho dù đang bận rộn với lớp 12, chỉ cần có thời gian rảnh, nàng cũng thực hưởng thụ ham muốn ăn uống, Khương Nhập Vi nghĩ, trầm mặc ăn cơm.
Đường Xuân Sinh ngồi đối diện cô cũng trầm mặc, nhìn cô ăn tới khi còn lại nửa bát cơm mới nhẹ giọng nói: "Không cần chuyển ra ngoài."
Chiếc đũa trong tay dừng một thoáng. Nửa bát cơm đã vào bụng, cơm còn trong miệng, nửa bát còn trong tay, lúc này vứt đũa bỏ đi liệu có quá bất lịch sự. Khương Nhập Vi ngẩng đầu, nhìn thần sắc Đường Xuân Sinh có chút căng thẳng, trong lòng không kềm nổi mềm nhũn.
Cô... đã không còn là người bình thường. Cô biết mình chẳng khác gì quái vật, e rằng từ nay về sau cũng không thể bình yên ở bên người thường.
Đúng vậy, tất cả đều là tức giận mà nói, cô kỳ thực vô lực biết rõ, biết từ rất lâu, người đã làm thay đổi số phận mình đang ở trước mặt đây, có thể nói cuộc sống trước mắt hẳn sẽ không bình yên.
Chẳng qua là, luôn có đôi chút không cam lòng mà thôi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.