Như Mộng Hữu Lệnh

Chương 43:




Tuy Khương Nhập Vi đã tiếp nhận cái thế giới điên cuồng này, nhưng tình trạng trước mắt quả thực điên cuồng hơn bất cứ chuyện gì từng xảy đến với cô.
Cô ngồi như vậy nhìn Đường Xuân Sinh tiến lại gần.
Đường Xuân rướn người ôm cổ cô, hai chân dán sát hai chân cô, cố gắng gần kề hết mức có thể. Áo len đã rơi xuống từ trong tay cô, che khuất phong cảnh trước ngực. Nhưng lực chú ý của cô từ lâu đã tập trung trên khuôn mặt kia, ánh mắt phủ sương mù lười biếng, bên môi cười thực hưởng thụ lại như chưa thoả mãn. Nàng hôn cô, không vội vã, chỉ chầm chậm liếm. Đầu lưỡi mềm mại cũng không cố tiến vào giữa làn môi, vẫn luôn chỉ lượn lờ trên đôi môi cô.
Vì sao còn chưa đẩy nàng ra?
Khương Nhập Vi tự hỏi.
Tỉnh lại từ trong bóng tối, cô tựa trên phần bụng trần trụi của người con gái kia, tay cuộn lên áo len của nàng, hai khuỷu tay chống ở hai bên người, che phủ lên người nàng như muốn giam cầm nàng lại. Trong chốc lát cô gần như không có cách gì tin mình đã thật sự làm vậy, kinh hãi ngẩng đầu.
Mình sao có thể đẩy người kia ra dưới thân như thế này?
Người kia rốt cuộc là ai?
Khương Nhập Vi muốn hỏi, liền hơi hơi hé miệng, đầu lưỡi chậm rãi di động kia liền thuận thế trượt vào, tiếp tục lượn lờ trên hàm răng của cô. Khương Nhập Vi cảm thấy dường như thực thích hành động này, đôi mắt khép hờ lại, hành động kia thực quá phóng đãng. Cô để cho Đường Xuân Sinh muốn làm gì thì làm, tay chậm rãi khoát lên sau lưng đối phương. Nơi đó trong nháy mắt liền phản ứng lại, theo áp lực từ tay cô sụp xuống, gần như cả người đều cùng cô ở một chỗ.
Như có thể nghe được nhịp tim dồn dập của đối phương, Khương Nhập Vi siết lấy eo của Đường Xuân Sinh, vốn định đẩy ra lại không thể cử động.
Tất thảy đều... rất quen thuộc, từ đường cong, từ kích thước, đều vừa vặn với đôi tay của cô.
Nhưng không thể tiếp tục như vậy, Khương Nhập Vi cắn đầu lưỡi còn đang làm càn giữa đôi môi, quay đầu đi.
Những lá vàng đã trở nên lộn xộn, lóe sáng trên giường, rọi vào đôi mắt cô.
Tất cả hơi ấm trước mặt như ngưng lại, sau đó lùi lại rồi rời đi, cho tới khi thoát ra ngoài tầm với của cô.
Khương Nhập Vi hít sâu hai lần, quay đầu lại.
Xuân sắc trên mặt Đường Xuân Sinh đã rút đi hơn phân nửa, nhưng đôi môi vẫn đỏ mọng như vậy, phong tình vẫn còn nơi khóe mắt.
"Rốt cuộc... Đã xảy ra chuyện gì?" Khương Nhập Vi khó nhọc mở miệng.
Đường Xuân Sinh nghiêng đầu, đưa tay xoa môi dưới, nhỏ giọng nói: "Cậu đã quên... trước kia cậu cắn tôi?"
Khương Nhập Vi mím chặt môi, nhớ tới dấu răng kia. Cô gục đầu xuống, lưng cong lên, như không thể chịu đựng nổi mỗi một chữ này: "Cậu không cảm thấy rất kỳ quái sao? Cậu rốt cuộc còn muốn biến tôi thành thứ quái vật gì?"
Đường Xuân Sinh như có chút giật mình, nhất thời chỉ nhìn cô không nói gì.
Giơ hai tay lên, Khương Nhập Vi nhìn bàn tay run rẩy không cách nào ngăn cản nổi: "Hai bàn tay tôi đã là quái vật, cậu còn muốn biến cả người tôi thành thứ dị quái gì?" Cô ngẩng đầu, "Tôi có gì tốt à? Cậu không thể buông tha cho tôi ư?"
Ánh mắt Đường Xuân Sinh thoáng mê man, sau đó nàng nhìn thẳng cô, giọng nói lại càng nhỏ càng mơ hồ: "Khương Nhập Vi, cậu muốn nói lý, là lúc trước cậu cắn tôi, vì sao cậu không tin lời tôi?"
"Vậy vì sao cậu không đẩy tôi ra?" Khương Nhập Vi cực nhanh hỏi vặn lại, "Không phải cậu quyến rũ tôi sao? Cậu cho rằng lúc tỉnh táo tôi có thể chạm vào cậu sao?"
Liên tiếp ba câu hỏi vặn lại giống như ba phát chùy, từng cái nện lên người Đường Xuân Sinh, đau đớn khiến nàng có chút oan ức, cao giọng đáp lại như không sợ mình sẽ đánh thức cái gì: "Cậu, cậu nói không có lý, là cậu muốn, cậu làm lại không nhận..."
Khương Nhập Vi lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt đầy mai mỉa: "Cậu không phải vừa mới thực hưởng thụ sao, không cần ra vẻ như bị cưỡng bức như vậy."
Sắc mặt Đường Xuân Sinh trắng bệch, thân thể vốn nóng bỏng lúc này hoàn toàn nguội lạnh. Nàng yên lặng từ trên giường đi xuống, choàng áo khoác, sau đó quay lưng về phía Khương Nhập Vi nhẹ giọng nói: "Cậu căn bản không biết khi nào chính cậu mới thực sự thanh tỉnh."
Nói xong, nàng liền nặng nề mà đóng cửa lại đi ra ngoài.
Theo tiếng cửa phòng kia khép lại, Khương Nhập Vi ngã xuống giường, nâng tay lên che mắt.
Vì vậy mà trước mắt lại trở về trạng thái cũ thành một màn tăm tối.
Xúc cảm trên môi đột nhiên nóng bỏng hiện về.
Từ bị trêu đùa mà giận run, đến tất cả dường như bị thiêu đốt bởi hỏa nhiệt, thậm chí trên môi còn lưu lại một xúc cảm khác thường. Giống như đã bị hôn thật lâu, lâu đến mức lưu lại một dấu vết nhai không vỡ nuốt không xuống, đầu lưỡi khẽ động đều có thể cảm nhận được thứ gì quấn quanh...
Suốt buổi chiều Khương Nhập Vi không ra ngoài, cô nhớ lại ngày hôm nay kỳ thực còn phải học thêm, vốn định mượn cây sáo dịch chuyển trong khoảnh khắc tới cung văn hoá, cuối cùng hai người vẫn quyết định xin nghỉ buổi sáng. Nhưng cô không có cách nào đối mặt với Đường Xuân Sinh, cơm trưa còn chưa ăn, vẫn luôn nằm trên giường như vậy.
Đương nhiên, cũng không có ai đến gọi cô đi ăn cơm. Nhìn thái độ lãnh đạm ác liệt của nàng, Đường Xuân Sinh hẳn không muốn để ý tới cô.
Hạ nhục đối phương cũng có chút khoái cảm, có thể làm lòng người cũng tê liệt đi.
Lúc đó Khương Nhập Vi nghĩ cô hận Đường Xuân Sinh.
Nếu như Đường Xuân Sinh không xuất hiện thì tốt rồi, đôi mắt Khương Nhập Vi bị cánh tay ép tới đau đớn, lại vẫn như cũ không muốn buông ra.
Nếu như nàng không xuất hiện, nỗi xót xa trong lòng này cũng chắc chắn không tồn tại...
Nằm đến khi trời đã tối dần ngoài cửa sổ, Khương Nhập Vi mới bò dậy.
Nếu như bây giờ có thể ngủ qua mười năm thì tốt rồi, cô mơ hồ nghĩ, có thể lướt qua những chuyện này.
Cô đưa tay vặn mở cửa, đi ra ngoài.
Vừa bước được bước đầu tiên, cô sững sờ đứng tại chỗ.
Phòng khách nhà Đường Xuân Sinh lần thứ hai đông kín người, mà cô chỉ cách một cảnh cửa mỏng manh mà không nghe được tiếng động gì. Thẳng đến lúc này đi ra khỏi cửa phòng mới có tiếng người mãnh liệt dội tới chỗ cô, cô thậm chí còn nghe được tiếng nhạc.
Không phải do cây sáo thổi ra, mà là từ thùng loa phát ra thứ nhạc mọi người vẫn thường nghe hiện nay.
Nhưng Khương Nhập Vi biết những người này không bình thường.
Cách lâu như vậy mới lần thứ hai nhìn thấy những người này, Khương Nhập Vi thậm chí còn không bình thản như trước. Nghĩ đến lần trước là không biết gì mà bước vào, bây giờ đã dần tới gần chân tướng, cô lại có chút chần chừ.
Khương Nhập Vi xoay người muốn quay về phòng, lại bị người nào đó gọi lại.
"Khương tiểu thư."
Khương Nhập Vi xoay người, thấy một phụ nữ trang phục rất mực kín đáo.
Là mỹ nữ rắn. Trong tay nàng vẫn như lúc trước ôm con báo tuyết, thoạt nhìn có vẻ lớn hơn một chút.
Đảo mắt nhìn qua, ngoại trừ nữ xà, Khương Nhập Vi còn nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc khác.
Lão thái tóc bạc sống bên bờ đê kia.
Nhưng hôm nay bà ăn mặc rất chỉnh tề, một chiếc áo bông dày không thấy nếp nhăn, tóc chải gọn gàng phản chiếu ánh đèn, nếp nhăn trên mặt không có mấy, như một bà cụ không có gì đặc biệt.
Mỹ nữ rắn ôm báo tuyết con qua đám người tới trước mặt cô, nhìn cô từ trên xuống dưới, ngậm cười mà hỏi: "Đã lâu không gặp, ngươi có khỏe không?"
Biểu cảm của Khương Nhập Vi cứng lại, cô vừa thấy Đường Xuân Sinh từ trong bếp bê rất nhiều ly đi ra.
Nữ rắn nhìn theo ánh mắt của cô, có chút tò mò cúi người nói bên tai Khương Nhập Vi: "Làm sao vậy? Không phải đã bảo phải trông nom vị kia sao, sao lại cãi nhau?"
"Không phải vậy." Khương Nhập Vi do dự trả lời. Cô nhìn Đường Xuân Sinh phân phát ly cho mọi người, rót rượu cho họ, sau đó mới đứng thẳng dậy nhìn qua.
Khương Nhập Vi trừng mắt về phía nàng, vừa định quay đi đã thấy Đường Xuân Sinh cụp mắt, xoay người rời đi.
Bên tai vang lên tiếng cười trầm thấp, Khương Nhập Vi chuyển mắt nhìn lại, mỹ nữ rắn ôm lấy báo tuyết, trốn ở phía sau nó cười trộm.
Báo tuyết tựa hồ cũng không thích nàng làm vậy, lưng cong lên, cổ họng gầm khẽ cảnh cáo.
Mỹ nữ rắn buông báo tuyết, thu lại nụ cười nói: "Chuyện gì cũng phải nói ra mới tốt, ngươi hãy suy xét kĩ đi."
Khương Nhập Vi đột nhiên hướng lão thái tóc bạc bĩu môi: "Ngươi biết bà ta sao?"
Mỹ nữ rắn quay đầu: "Nga, bà ấy lần đầu tiên đến đây, tuy rằng trước chưa gặp nhưng đã nghe nói qua."
"Bà ta là ai?" Khương Nhập Vi vội hỏi.
"Bà ta vốn là một con chuột sa mạc." Mỹ nữ rắn cười, "Bà già kia."
Chuột sa mạc? Khương Nhập Vi sửng sốt, là động vật sống ở sa mạc. Lòng cô khẽ động, không khỏi nghĩ đến Đôn Hoàng, nghĩ đến lá vàng trong tay bà già kia.
Lão thái tóc bạc hình như cảm giác thấy được, nhìn qua đằng này, thấy Khương Nhập Vi liền lấy ra một vật trong tay áo.
Là cây bút từ tóc cô, Khương Nhập Vi cả kinh, gật đầu với mỹ nữ rắn đi qua.
Lão thái tóc bạc có lẽ không quen ở nơi sáng sủa như vậy, một mình kê ghế dựa ngồi trong một góc. Nhìn thấy Khương Nhập Vi trước mặt bà mới chậm rãi đứng dậy.
"Lần trước ngươi quên cầm đi. Bút này coi như vật quy nguyên chủ, sau ngươi sẽ dùng đến."
Khương Nhập Vi tiếp nhận hộp bút, nghĩ đến trận hồng thủy tuy rằng do cứu nguy đúng lúc nên không để lại thương vong nhưng vẫn đâm nhói lòng cô, khiến cô có phần sợ hãi khả năng vẽ gì cũng đều biến thành sự thực của mình.
"Ngươi biết rất nhiều chuyện của ta phải không?" Khương Nhập Vi cố gắng bình tĩnh mà hỏi.
"Ngươi muốn biết?" Lão thái tóc bạc còn bình thản hơn cô, đôi mắt kia dường như đã sớm khô héo.
"Ta từng nghĩ mình biết rõ." Khương Nhập Vi nhẹ vỗ chiếc hộp kia, cười một tiếng, "Nhưng càng lúc càng phức tạp."
Lão thái tóc bạc nhìn Đường Xuân Sinh lại từ nhà bếp đi ra, nhẹ nhàng thốt ra hai chữ: "Nghiệt duyên."
Toàn thân Khương Nhập Vi chấn động, sau lưng nổi da gà, hình như câu nói vừa rồi rất đỗi quen thuộc.
"Ngươi nhất định muốn để sáo tiên thanh tẩy cho con cháu ngươi?"
Khương Nhập Vi tập trung lại, nín hơi tận lực kiềm chế cảm xúc, tận lực ngăn không để sự xuất hiện của người phía sau ảnh hưởng tới cô, nhưng hành động yếu hèn này khiến cô tức giận cắn chặt môi.
Lão thái tóc bạc lúc này mới lộ ra một chút ý cười giống người thường: "Lần này lão thân xin ngươi cho phép đến đây, chính là muốn thử xem, nếu như có thể..."
Người phía sau cắt đứt lời của bà, rất lạnh lùng: "Ngươi thử thì có ích lợi gì, đạo hạnh như ngươi sẽ không chịu ảnh hưởng quá lớn. Nhưng con cháu đã qua nhiều thế hệ, sợ rằng yêu lực trong máu đã sớm pha loãng không còn gì." Nàng chỉ mỹ nữ rắn cách đó không xa, "Con báo tuyết trong tay nàng mới sinh ra đã khai trí, còn chảy máu cả thất khiếu, ngươi cảm thấy người phàm trần không có yêu lực có thể chịu được sao?"
Ánh mắt lão thái tóc bạc mờ đi, cười khổ nói: "Luôn là không cam lòng."
"Tùy ngươi." Đường Xuân Sinh nói xong, lãnh đạm mà xoay người đi.
Từ đầu đến cuối, Khương Nhập Vi vẫn không nhúc nhích.
Lời tác giả:
"Xuân sắc" hai chữ thế mà cũng phải che đi, còn có lần trước "Cao triều" hai chữ mà cũng bị cua đồng - censored ~~~ đập nát máy vi tính!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.