Như Mộng Hữu Lệnh

Chương 44: Họa bút Nhập Vi




Khương Nhập Vi đứng đó dường như lâu thật lâu mới hiểu được ý tứ của lão thái tóc bạc. Hiểu ra rồi, cô rất tò mò về nhân vật phi nhân loại kia: "Vì sao... con cháu ngươi không có yêu lực?"
Con trai Bạch nương tử vẫn là Văn Khúc Tinh mà.
"Gien của loài người quá trội." Lão thái tóc bạc thở dài một hơi, "Ta hóa thành nhân hình, sinh hạ hài tử dù có một phần dòng máu Yêu tộc, từng đời pha loãng dần, cho tới bây giờ rốt cục còn lại không được bao nhiêu. Một phần ngàn, có lẽ một phần vạn, thế thì có ích gì, căn bản không thể kích hoạt yêu tính." Ánh mắt bà dần dần trở nên xa xăm, như xuyên thấu qua vô tận thời gian, "Năm đó ta... đã đồng ý với hắn, sẽ nhìn con cháu đời đời bình an..."
Từ miệng yêu quái nghe được từ ngữ khoa học như "Gien", Khương Nhập Vi thấy rất không tự nhiên. Nhưng bà già kia dường như không có chút liên quan gì đến cái người nét mặt âm trầm trong căn nhà nhỏ tăm tối kia. Nét mặt như đang tưởng nhớ lại quá khứ kia khiến bà trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
Khương Nhập Vi nhớ lại, lần trước mỹ nữ rắn đã nói qua, ở lại chẳng qua là vì có thứ gì không nỡ vứt bỏ...
"Vậy ngươi muốn mượn tiếng sáo để... kích hoạt hắn sao?"
Lão thái tóc bạc có chút do dự sau câu vừa rồi của Đường Xuân Sinh: "Chỉ sợ hắn không chịu nổi, sẽ... chết."
"Nếu là người, không phải nên để hắn sống như vậy sao?" Khương Nhập Vi đột nhiên nói, "Bỗng nhiên biến thành yêu quái, cũng rất khó có thể chấp nhận."
Lão thái tóc bạc thu hồi tầm mắt, nhìn vẻ mặt khổ sở của cô, chần chờ một lúc rồi hỏi:
"Ngươi... biết ngươi là cái gì sao?"
Nhịp thở của Khương Nhập Vi dừng lại, cả người đều căng thẳng.
"Ngươi là một cây bút vẽ Phật, " lão thái tóc bạc thản nhiên nói, "Vẽ qua hang động thập phương, cuối cùng ngẫu nhiên mà có một cơ duyên khiến ngươi mở ra linh trí."
Một câu nói bình thường như vậy lại như sấm sét, phá hủy lớp sa mỏng phảng phất mùi hương kia. Sấm sét đánh xuống Khương Nhập Vi, sau khi vệt sáng chói lòa ấy biến mất, trước mắt chỉ còn lại bóng tối đen kịt, tiếng người xa xăm, năm giác quan đều trở nên mơ hồ, thậm chí cả người dường như không tồn tại.
Hôm nay hình như có bão cát, sau giờ ngọ sắc trời chuyển tối, họa sĩ nghỉ sớm, một chiếc bàn ở lại giữa động.
Hang động kia đặc biệt cao lớn, người cung dưỡng (cúng bái thần phật) ở đây là một lão gia vô cùng giàu có.
Vách động trống không được tạc thực bằng phẳng.
Cát vàng quả nhiên phủ kín trời, hung tợn cuốn vào trong động.
Bão cát tan đi, trên mặt đất đã chất lên một gò cát cao hơn hai thước, phủ lấp chiếc bàn ở giữa động.
Một tràng tiếng sáo bỗng nhiên bay bổng, thoáng như gió, thổi đi cát vàng, mặt bàn lộ ra, một cây họa bút lẳng lặng đặt trên bàn, còn có một nghiên bút không mực.
Sau đó, cầu vồng rọi vào, hóa thành một bóng người yểu điệu.
Một đôi chân nhẹ nhàng đáp trên bàn, một dải tơ dần dần hạ xuống, lướt qua cây bút kia.
Dải tơ dần dần lại bay lên, đôi chân trần chỉ dừng lại trong chốc lát, liền đăng bích nhập họa.
Ngày tiếp theo, họa sĩ trở lại động, trợn mắt nhìn thân người phi thiên trên vách động kia thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, người cung dưỡng kia nghe tin, khi tới động cũng lặng cả người.
Người ấy cho rằng vì mình thành tâm cầu khẩn thế nên được đại cơ duyên, liền thiết án bày hương trước thân phi thiên kia, ba quỳ chín lạy, mà ánh mắt của họa sĩ vẫn không cách nào dời khỏi thân người kia.
Hắn bắt đầu miêu tả lại bức họa, người cung dưỡng hào phóng cung cấp thứ giấy vẽ tốt nhất —— lá vàng, muốn lưu một bức họa trưng bày trong phủ.
Họa sĩ lại phát hiện dù hắn hạ bút như thế nào ngòi bút đều không ra được một nét, giận dữ vứt họa bút vào một góc động, cây bút vùi mình trong cát.
Mấy lần mà không được, người cung dưỡng kia cũng chỉ có thể bỏ đi.
Sau đó, không biết vì sao người cung dưỡng không hề quay lại, họa sĩ cũng không tái xuất hiện.
Từ đó, hang động dù có người đi qua cũng tựa như chưa từng ai nhìn thấy, về sau không còn người nào bước vào nữa.
Tiếng sáo lần thứ hai vang lên, Khương Nhập Vi ôm lấy đầu, rên rỉ trong nỗi thống khổ.
Dường như tiếng sáo kia vang lên mỗi đêm, thổi đi cát vàng trên mặt đất, cây họa bút bị vứt nơi góc động dần lộ ra.
Sau lại có một ngày, dải tơ cuốn lên họa bút, rơi vào một bàn tay trắng nõn thon dài, bàn tay ấy nhẹ nhàng vuốt ve qua, lại lần nữa đặt trở lại trên bàn...
Khương Nhập Vi ngẩng đầu, thở hổn hển, đèn treo trên đỉnh đầu soi rọi người dưới không cách nào che giấu. Cây sáo lại lơ lửng trên không y như lần trước.
Đám người phi nhân loại kia vẫn như cũ bất động như pho tượng, dường như chỉ có mình cô đang liều mạng giẫy giụa muốn thoát khỏi khí tràng vô ảnh vô hình này. Nhưng cô sao có thể thoát ra được, cô chỉ cảm thấy đôi mắt đau đớn không thể chịu nổi, dường như đang rơi lệ, đưa tay lên sờ mới biết là máu.
Tiếng sáo cuối cùng cũng dừng lại, Khương Nhập Vi rời khỏi nơi hư không mà trượt xuống đất, toàn thân ướt sũng.
Mọi người trong phòng khách bắt đầu di chuyển, từng người như tan vào không trung mà rời đi, có người tới bên người Khương Nhập Vi, gọi cô hai tiếng không thấy đáp lại, liền nói gì đó rồi cũng đi. Cô thật lâu mới phản ứng lại, đó hẳn là mỹ nữ rắn.
"Cả mùa đông ta sẽ không trở lại, lúc này ta thật sự phải ngủ đông."
Đây là câu cuối cùng của mỹ nữ rắn.
Khương Nhập Vi rất muốn phá ra cười, nếu đã nói muốn tuân theo cách thức nhân loại sinh tồn sao còn ngủ đông, nếu làm người có nhiều cố kỵ như vậy, sao phải làm người cho khổ sở?
Cô... Vì sao từ một cây bút biến thành một người?
Cuối cùng, đáng cười nhất, chẳng lẽ cô chỉ là một cây họa bút thôi sao?
Hóa ra cô cũng không phải người, còn chẳng là động vật, chỉ có thể giữ lại được độc một chữ.
Khương Nhập Vi nằm trên mặt đất cố gắng tiếp nhận sự thật, cả phòng khách thật sự chỉ còn lại mình cô một... vật.
Có bước chân tới gần, có người ngồi xổm bên người cô, nhẹ giọng nói: "Cậu có ổn không? Tôi xả nước rồi, cậu đi tắm đi."
Ngược sáng, Khương Nhập Vi nhìn chỉ thấy bóng người Đường Xuân Sinh mờ ảo sáng lên, nhẹ giọng nói: "Là cậu biến tôi thành người sao?"
Đường Xuân Sinh hạ mi: "Đó là cơ duyên của cậu."
"Sau đó thì sao? Tôi muốn cơ duyên này làm gì chứ?" Khương Nhập Vi kinh ngạc nhìn nàng, từ lông mày nhăn lại đến hàng mi dài kia, còn có đôi môi không cần miêu tả cũng có thể dễ dàng vẽ lại không chút sai biệt.
Có vài mảnh kí ức vụn vỡ đột nhiên mãnh liệt xuyên qua tâm trí cô, chấn động không thể chịu nổi, dường như không thể làm gì, không có cách nào xoa dịu được.
"Tôi không thích cậu, không hề..." Khương Nhập Vi lẩm bẩm nói, "Đại khái... chỉ là thích thân thể cậu."
Cô lảo đảo đứng lên, lại lảo đảo đi vào phòng tắm.
Người trong gương hai mắt đỏ quạch, trên mặt vài đường máu và mồ hôi đan quyện, nhìn qua vừa nhếch nhác vừa đáng sợ. Khương Nhập Vi chậm rãi giơ tay lên, đầu ngón tay còn có vết máu chưa khô, lại run rẩy không thể kiềm chế được.
Trong gương xuất hiện một khuôn mặt khác, có chút lo lắng nhìn cô.
"Yên tâm, tôi không sao." Khương Nhập Vi dứt lời, liền xoay người vào phòng tắm.
Phòng tắm phả ra hơi nóng hôi hổi, bồn tắm lớn ở ngay trước mắt, Khương Nhập Vi lại cảm thấy mỗi bước đều vô cùng khó nhọc.
Nếu gương bị hơi nước bao phủ sẽ chỉ có thể nhìn thấy trắng xoá một mảnh, nhưng nếu dùng tay gạt đi hơi nước kia, hình ảnh trong gương phản chiếu sẽ là nguyên hình.
Lúc này trong lòng cô, nguyên hình đã như vậy hiện ra.
Cô gạt đi hơi nóng, như thể gạt đi hơi nước trên mặt gương, mơ hồ có thể thấy giữa bồn tắm là cô kề cận cùng Đường Xuân Sinh, xúc cảm lưu lại trên tay xuyên qua thời gian mà bùng phát, mềm mại quanh đầu ngón tay, cả kẽ ngón tay còn vương ít nhiều ý vị.
Khương Nhập Vi rốt cuộc nhịn không được dùng tay che kín mặt, như có thể che giấu cảm giác nóng bỏng trên mặt. Cô khó nhọc bước vào bồn, cởi quần áo đang bám chặt lấy thân mình, bước vào nước ấm, hận không thể vùi mình ở đây.
Cửa trượt đã đóng lại khẽ kêu, một bóng người đứng ở đó.
Khương Nhập Vi không dám ngẩng đầu, cũng không nhúc nhích.
"Khương Nhập Vi, Khương Nhập Vi!"
Âm thanh ở rất gần, gần như liền kề bên tai, Khương Nhập Vi mạnh ngẩng đầu lên từ trong nước, giọt nước vọt qua giữa không trung, rơi xuống trên mặt người kia.
Giữa hơi nước mịt mù, Đường Xuân Sinh thở phào nhẹ nhõm, ngồi xổm bên bồn, hai tay nắm lấy thành bồn: "Làm tôi giật bắn người, còn tưởng rằng cậu..."
"Đi ra ngoài..." Khương Nhập Vi nói giọng khàn khàn.
Tiếng Đường Xuân Sinh im bặt.
"Không muốn thấy cậu nữa..." Khương Nhập Vi lại nói.
Đường Xuân Sinh đưa tay vỗ vỗ bọt nước: "Khương Nhập Vi, cậu không cần quá đáng như vậy!"
Hơi nước bao phủ giữa hai người đã tan, Khương Nhập Vi cắn môi, vẫn như trước không dám nhìn nàng, chỉ cần liếc mắt sẽ cảm thấy choáng váng.
Cô không có cách gì đối mặt với Đường Xuân Sinh, chỉ cần nhìn thấy nàng, liền nhớ đến từng mảnh kí ức bản thân cũng không nhớ rõ, luôn luôn là một hình ảnh này.
Cô áp Đường Xuân Sinh trong bồn tắm đòi hôn, trước cửa sổ có cây táo kia gặm cắn môi nàng, trên giường ôm lấy người nàng ở dưới, xốc áo nàng, hôn lên thân thể của nàng...
Đây tuyệt đối không thể là thật, nhưng cô lại biết đó là sự thật. Khi đó cô dường như bị đói khát cào xé, mỗi một ánh mắt nhìn Đường Xuân Sinh đều như muốn nuốt chửng nàng, mà khi đó, Đường Xuân Sinh... không đẩy cô ra.
Nhưng như vậy vẫn là sai.
Hành động này, rõ ràng... là khinh nhờn...
Đường Xuân Sinh bị Khương Nhập Vi chọc tức đã bỏ đi, sau đó cô như tắm rửa xong rồi đi ra trong một thế giới huyền ảo vô trọng lượng, thẳng đến khi một cái cốc ấm áp được nhét vào trong tay, cô mới tỉnh lại từ trong trạng thái mơ màng ấy.
Cây sáo đã khiến cô chảy máu đổ mồ hôi lúc trước bây giờ tựa vào hai bên khuôn mặt cô, chầm chậm nhẹ hôn lên.
Cầm cây sáo trong tay, giọng Khương Nhập Vi vẫn đầy yếu ớt, nhưng ý nghĩa vẫn khá rõ ràng: "Khó trách ngươi thân cận với ta, chúng ta đã bầu bạn trong rất lâu đúng không?"
Cây sáo lập tức nhẹ nhàng kêu lên, lộ ra vẻ vô cùng thân thiết.
"Thế sao không thấy cậu thân cận với tôi?" Đường Xuân Sinh nhỏ giọng lầm bầm bên tai cô, trong thanh âm có chút ý ghen mà Khương Nhập Vi giả vờ nghe không hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.