Từ khi vào hạ tới nay, đây là cơn mưa lớn nhất từng trút xuống, hạt mưa ầm ầm đập trên cửa sổ, như những người khách bộ hành hối hả, gặp một trận mưa như vậy, vội vã đập cửa nhà người tìm nơi trú ẩn, trong tiếng đập lộ ra vô cùng cấp thiết hoảng trương.
Trận mưa này khiến tất cả mọi người không ra được khỏi nhà, buổi chiều Khương Chí Viễn thậm chí không đưa con đi học, ngoài cửa sổ một mảnh hỗn loạn, ông lo đường đi bị ngập.
Lâm Mai rốt cục nhớ tới hỏi con gái tình hình ngày đầu tiên tới trường, thế nhưng Khương Nhập Vi vững vàng nhớ kỹ lời ba nói, không dám nói thêm cái gì, Lâm Mai thấy con không muốn cùng nàng trò chuyện, liền căm phẫn mà oán giận con gái nhà khác lúc nào cũng thân mật ấm áp như thể áo bông, nàng ngược lại sinh ra một cái áo mưa, có dán lấy thì cũng chỉ thấy lạnh lẽo.
Khương Nhập Vi nghe không hiểu những lời này, bé chỉ một mực lo lắng cho số phận của hạt táo kia, bởi vậy lúc nào cũng đem chiếc ghế nhỏ mà đứng ở bên cửa sổ nhìn, chỉ tiếc bên ngoài thế giới mô hồ bất thanh, bé đợi thật lâu, mới nhìn đến một vệt sáng lóe lên, lập tức nghe một tiếng sấm rền.
Khương Nhập Vi dụi mắt, vừa lúc tia sáng xuất hiện, bé tựa hồ thấy ở trên mảnh đất trước nhà xuất hiện cái gì đó.
Khương nãi nãi từ trong bếp đi ra, thấy sau bóng dáng nho nhỏ của cháu gái là một tia chớp khủng khiếp xẹt qua, kinh hãi bởi tiếng sấm mà lảo đảo chạy tới bế cháu xuống: "Ôi uy, tiểu tổ tông, con muốn hù chết bà à."
"Bà, con xem cây táo mọc." Khương Nhập Vi lắc lắc thân mình, không chịu đi.
"Lâm Mai, Lâm Mai ——" Khương nãi nãi ôm chặt cháu đi tới trước buồng ngủ của con dâu, đẩy cửa vào nhìn. Con dâu đang ôm tiểu Nhập Vũ ngồi ở trên giường.
"Mẹ, sao vậy?" Lâm Mai giật mình nhìn hai bà cháu, con trai sợ sấm sét, nàng đang phải dỗ dành nó.
"Người ta nói lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là máu thịt, sao cô không đau lòng yêu thương con bé này." Khương nãi nãi đặt Khương Nhập Vi lên giường, "Nó vừa tựa cửa sổ xem sét đánh sấm nổ, cô không nghĩ tới nó cũng sợ à."
"Nó mà sợ sẽ không đứng xem." Lâm Mai nói thầm, nhìn con gái rũ vai, lại nghe ngoài phòng vài tiếng sấm sét ầm vang, nhất thời mềm lòng, vươn tay nói, "Nhập Vi, qua đây."
Khương Nhập Vi chần chờ một lúc mới xoay người, tiểu Nhập Vũ cũng nghe được tiếng sấm lại oa oa khóc lớn lên: "Mẹ, con sợ —— "
"Nga, chớ sợ chớ sợ." Lâm Mai vội vã thu tay, nhẹ vỗ tiểu Nhập Vũ, nâng đầu con ấp vào trong lòng, "Mẹ ở đây, có gì mà sợ chứ."
Khương nãi nãi thở dài, ôm lấy cháu gái, xoay người đi ra ngoài.
Mưa xối xả như vậy, hiển nhiên mất điện, cũng may trong nhà còn một bao nến, khi trời tối cả Khương gia ăn tối trong ánh sáng mờ ảo, sau đó đi ngủ sớm.
"Mưa lớn như vậy, liệu có lũ lụt không đây." Khương nãi nãi trước khi ngủ thầm nói, sau đó sát sao ôm cháu gái bên người.
Nếu bị lụt cây táo liệu có mọc trên nước được không nhỉ? Trong bóng đêm Khương Nhập Vi trợn tròn mắt nghĩ, tựa như đài sen vươn trên mặt hồ nước ở quê, chờ thuyền qua mà hái về. Như vậy cũng rất tốt, Khương Nhập Vi mơ mơ màng màng nghĩ, bé không trèo được cây, nhưng có thể xin ba một chiếc thuyền nhỏ.
Nghĩ đến thuyền, đêm đó Khương Nhập Vi liền mơ thấy cảnh này. Trong mộng là một mảng nước vàng rực, cuộn sóng một đường từ xa vẽ thành một lằn ranh nhấp nhô, gió thổi qua, nơi mặt nước dậy sóng, nhô lên một gương mặt...
Khương Nhập Vi nghe tiếng đồng hồ báo thức, đang ngủ mơ liền giật mình tỉnh giấc, tắt đồng hồ, cô lập tức nghe được tiếng chim kêu ngoài cửa sổ.
Một ngày đẹp trời. Khương Nhập Vi vươn vai thật dài, thân mình mệt mỏi chầm chạp ngồi dậy. Bên gối đã có quần áo phải thay, được gấp gọn gàng, còn thoang thoảng hương bột giặt.
"Bà ơi..." Khương Nhập Vi cao giọng kêu, sau đó bắt đầu thay quần áo.
Vừa thay áo xong, cửa đã bị đẩy ra, Khương Nhập Vi thoáng nhìn người vừa tới, hét lên một tiếng, quẳng gối đằng sau về phía người đó: "Khương Nhập Vũ, sao không gõ cửa?"
Cửa ầm ầm sập lại, Khương Nhập Vũ ở ngoài cửa oan ức hô to: "Không phải chị gọi bà à, bà bảo em tới xem chị cần gì."
Khương Nhập Vi nhảy xuống giường, thay quần đồng phục, lại nhặt thắt lưng từ đầu giường, mở rộng cửa đi ra ngoài. Cô nhìn Khương Nhập Vũ tựa ở cạnh cửa, trừng mắt hỏi: "Sao còn chưa đi?"
"Mẹ bảo chị lấy đơn chuyển trường, chúng ta cùng nhau đi lấy nha. " Khương Nhập Vũ cười hì hì nói.
Khương Nhập Vi bước xuống ngừng một lát, lúc này mới tới trước gương phòng tắm buộc tóc. Tóc cô hơi dài ngang vai, xõa tóc thì trường không cho, buộc lại quá ngắn.
Dù sao hôm nay cũng là ngày cuối cùng đi học, cô cũng mặc đồng phục, ngoan ngoãn tuân theo quy định của trường.
Đúng vậy, nhà cô lại sẽ chuyển đi. Từ khi năm tuổi tới trấn nhỏ này, các cô đã ở chỗ này ở chín năm. Trấn nhỏ chỉ có một trường cấp hai, Khương Nhập Vi vào lớp 8, Khương Nhập Vũ lớp 7.
Khương nãi nãi đang nấu mì, thấy hai chị em đang đi ra, kêu lên: "Ôi uy, hôm nay là ngày cuối cùng đi học, tuyệt đối không được đến muộn."
Khương Nhập Vi vội chải cho xong, ngồi vào bên cạnh bàn. Hai bát một có thịt một có trứng gà, cô chọn lấy bát đầu tiên.
Vùi đầu húp mì xong, hai chị em lao xuống lầu. Phi tới tầng dưới, Khương Nhập Vi cười lớn chạy tới một cái cây, sau đó ngửa đầu nhìn quả trĩu cành.
"Nhanh lên một chút nào." Khương Nhập Vũ đã từ nhà mình đem ra một cái thang, giục cô.
Mỗi một trái táo đều thật lớn a, mặc dù cách rất xa, hương khí đã bay tới trong miệng cô.
"Trái kia." Khương Nhập Vi chỉ một trái táo đỏ rực, "Trên này chỉ có một quả, cho em."
"Tuân lệnh." Khương Nhập Vũ đã thấy rõ phương hướng, lập tức đem thang tới cành cây kia, nhanh nhẹn bò tới.
Lâm Mai từ trong cửa hàng nhô đầu ra, kêu lên: "Nhập Vũ, con cẩn thận chút."
Khương Nhập Vũ đầu cũng không buồn quay: "Mẹ, mẹ có ăn không?"
Lâm Mai ở quầy hàng giậm chân nói: "Đợi hai ngày nữa, hai ngày nữa toàn bộ táo chín sẽ hái xuống bán."
Khương Nhập Vi ngửa đầu chỉ huy em hái táo, sau đó đem túi sách mà hứng, táo từ trên rơi xuống, vừa vặn rơi vào trong túi sách, nhiều năm qua chưa bao giờ trượt.
Lâm Mai nhìn cây táo buồn thiu quả trĩu cành, thở dài nói: "Đáng tiếc, định chuyển nhà, tiếc nhất là cái cây này."
Khương Nhập Vũ từ trên thang nhảy xuống, cất thang vào trong cửa hàng: "Mẹ, đào cây này lên, theo chúng ta cùng nhau chuyển nhà đi."
Lâm Mai tiếp tục thở dài. Nhắc tới cây, thế mà theo hai người con cùng nhau trưởng thành, tự nhiên là có cảm tình. Bây giờ nhớ lại, rồi lại nhớ không ra cây trồng từ lúc nào, mà lúc nào bắt đầu kết trái, chỉ cảm thấy đã thật nhiều năm ăn táo trên cây.
Hơn thế tất cả mọi người ở quê đều biết tới táo nhà nàng, hàng năm mùa táo chín lại hái một ít cho mọi người, mà chỗ còn lại còn có thể bán với giá cao.
Do phân công nhiệm vụ khác nhau, Khương Nhập Vi phụ trách rửa táo. Cô đưa một trái thật to cho mẹ: "Mẹ ăn đi."
Lâm Mai đang cầm trái táo yêu thích không nỡ buông, căn dặn cô: "Mẹ đã nói với giáo viên chủ nhiệm các con, đơn chuyển trường con đi lấy, thuận tiện cầm cả của Nhập Vũ, buổi trưa sau khi trở về bố mẹ muốn thu dọn đồ đạc, nếu như tạm biệt bạn bè đừng về muộn."
Khương Nhập Vi một bên gặm táo, một bên liên tiếp gật đầu, chờ em trai cất thang, hai người liền tới trường.
Bởi đã sớm biết cả nhà sẽ chuyển vào nội thành, Khương Nhập Vi không có quá sầu não chuyện chuyển trường, đến trường thuận lợi kết thúc 4 tiết, giữa giờ chạy sang phòng giáo viên lấy được hai đơn chuyển trường, chờ vừa đến lúc tan học, cô tự nhiên theo dòng người cùng hướng cổng trường.
Đúng vậy, cô cũng không nói cho bạn học cô phải chuyển trường, cũng không có ai phát hiện cô đã dọn dẹp sạch sẽ bàn học. Khương Nhập Vi nghĩ cảm giác lặng lẽ như vậy cũng không tệ lắm, cô vốn không thích phải đối mặt với cảnh chia xa —— nói cho cùng, cô kỳ thực nghĩ không ra bạn học nào đặc biệt thân thiết.
Buổi trưa ăn cơm xong, cả nhà bắt đầu chuẩn bị hành trang. Khương Chí Viễn lái xe tải con từ nội thành gấp trở về, đang ở dưới lầu hái hết táo chín xuống.
Có hàng xóm bưng bát ăn cơm sang cạnh hỏi: "Ai nha, Khương lão bản đi rồi, cây táo này về tay bọn tôi chứ?"
Khương Chí Viễn mấy năm trước theo bằng hữu vào nội thành buôn bán, lăn lộn bươn chải mấy năm đã nên một cửa hàng lớn, cửa hàng mới dựng nên đã nghe người khác gọi "Khương lão bản", ông không khỏi có chút hăng hái gật đầu nói: "Không thành vấn đề, chính là sang năm nhớ gửi bọn tôi nếm thử."
Người nọ cũng không nghĩ ông hào phóng như vậy, vội vàng nói: "Đó là tất nhiên, tốt nhất đều đưa đến cho ông, còn lại bọn tôi chia nhau." Cũng không biết tại sao, quả cây táo này so với táo bán trên thành phố còn ngọt hơn nhiều, mà mọi người chưa từng thấy người Khương gia bón phân diệt sâu bọ hay gì cả, nhưng chính là cây mỗi năm mỗi lớn. Cùng trồng có cây thanh tùng, hình như bị nó cướp hết chất dinh dưỡng, gốc cây trơ ra như tán ô chưa kịp bung.
Lâm Mai lúc này từ trên lầu đi xuống. Lần này dọn nhà nàng không đi trước, cửa hàng thuê còn vài ngày mới hết hạn, nàng buôn bán hết tháng này mới có thể thu dọn sạch sẽ mà rời đi. Chẳng qua như Khương Chí Viễn nói, nàng có phúc cũng không biết hưởng, vào nội thành đi làm lão bản nương chẳng lẽ còn không bằng ở đây sao.
Lúc Khương gia thu dọn xong đồ đạc, trời dần dần tối sầm xuống, ầm ì tiếng sấm tại xa vời rung động, mang tới từng đợt cuồng phong, quật đảo cành táo.
"Ai, thời tiết kiểu quỷ gì vậy." Lâm Mai sắc mặt nhất thời có chút không tốt. Nàng cố chọn một ngày lành dọn nhà, nếu như mưa to trút xuống không ra được khỏi nhà, dù sao cũng cảm giác có chút điềm xấu.
"Trời có lẽ sắp mưa." Khương Chí Viễn vứt táo lên xe, sau đó lùi về trong cửa hàng, "Anh nhớ có năm mưa đặc biệt lớn, em còn nhớ không?"
"Nhớ chứ, " Lâm Mai nở nụ cười, "Mưa một trận mười mấy tiếng đồng hồ. Chẳng qua là chưa đến một năm trước."
Khương Chí Viễn cũng trầm tư suy nghĩ, nhưng sau đó ông rốt cục buông tha, thấy gió gầm càng lúc càng lớn, nước đã không biết từ nơi nào rơi xuống, ông giục Lâm Mai đóng cửa hàng, sau đó lên lầu về nhà.
Ngồi nhà chờ mưa tầm tã trút xuống, Lâm Mai hỏi bà nội, lại hỏi các con, không ai có thể nhớ trận mưa năm ấy tới lúc nào. Mà Khương Nhập Vi ôm túi sách ngồi ở một bên có chút ngơ ngác, bởi vì trong đầu cô đột nhiên hiện lên khung cảnh màn mưa xối xả như trút nước ngoài cửa sổ, rõ ràng như vừa mới hôm qua. Lập tức cô sợ hãi nhớ tới mình đã nhìn thấy cái gì ở chính tại nơi tia sét đánh xuống.
Là ai đã nói, cậu vẽ một mảnh đất, chôn hạt táo xuống, ngày mai táo trên cây đều là của cậu. Khương Nhập Vi ngực đột nhiên trống rỗng, cô nhìn bà mình, sợ hãi nhận ra tóc bà lúc nào đã hoa râm...