Như Mộng Hữu Lệnh

Chương 55:




Đôi khi, một người sẽ có kí ức sâu đậm gắn với một thứ nào đó.
Có thể là một vật, có thể chỉ là một thời khắc, lại bởi vì gắn với một chuyện gì đó khác thường mà trở nên đặc biệt có ý nghĩa.
Đối với Khương Nhập Vi, từ nay về sau, hơi ấm từ tấm chăn vừa được phơi nắng đã lưu lại một dấu vết nóng bỏng trong lòng cô.
Giống như con mèo làm nũng, thân thể đã thả lỏng của Đường Xuân Sinh vẫn luôn nhẹ nhàng cọ lên người cô, cả đêm đó, cô không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt nàng. Đôi môi nàng vẫn lưu luyến bên má cô vòi vĩnh đòi hôn, khiến cô phải dốc lòng kiềm nén chính mình.
Khương Nhập Vi thu tay lại sát người mình, muốn cách đối phương xa hơn một chút, nhưng trốn đi đâu được, không gian nhỏ hẹp dưới chăn nóng đến chết, thật sự chết đi được. Cô định nhích ra khỏi chăn, lại bị Đường Xuân Sinh kéo trở lại. Cô vốn không có tâm tư đâu mà mặc lại quần áo, vì vậy phía sau lưng đã lưu lại một dải những nụ hôn ướŧ áŧ, từ thắt lưng một đường đến sau gáy, khiến cô không kiềm nổi rêи ɾỉ.
Thân thể lại một lần nữa bị dán sát lại, trên lưng là hai mảnh da thịt mềm mại, làm càn mà đè ép cô, cô cảm thấy trái tim như muốn vọt ra từ cổ họng.
"Đường Xuân Sinh, Xuân Sinh!" Khương Nhập Vi không có cách nào khác, chỉ có thể mạnh mẽ lật người, gắt gao túm lấy người kia, giữ yên nàng.
"Khương Nhập Vi, Nhập Vi!" Giọng của Đường Xuân Sinh có chút lười biếng, hai tay tùy ý cọ sát trên thân thể cô, đùa giỡn, hơi thở phả vào tai cô cảm giác thật giống như nơi vừa rồi đầu ngón tay cô chạm tới, vừa ướt vừa nóng.
Khương Nhập Vi không có cách gì kiềm chế nổi, lại nhớ đến chút kiều diễm vừa rồi, độ nóng trên mặt lại một lần nữa tăng vọt, thực sự là sắp xấu hổ đến chết luôn trên giường.
"Cậu đồ yêu tinh..." Khương Nhập Vi thở dài thật sâu. Cô cảm giác như tất cả đều điên đảo, rõ ràng vừa rồi là mình... Lại giống như tình thế đã lật ngược...
"Đã nói người ta không phải yêu tinh..." Đường Xuân Sinh nhỏ giọng thì thầm, vùi đầu dụi vào bên cổ cô.
"Xin cậu đấy, đừng nhúc nhích." Khương Nhập Vi giơ một tay ra, chạm phải quần áo của mình ở đầu giường, liều mạng trùm lên đầu, cổ áo hơi rộng lại còn quá co dãn, hai cái đầu liền chui luôn ra ngoài.
Đường Xuân Sinh mắt đôi mắt, mũi đối mũi cùng cô, nhỏ giọng hỏi: "Cậu không thích như vậy?"
Khương Nhập Vi không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, chỉ thở phì phò đẩy nàng ra ngoài, sau đó vội vã mặc quần áo. Mặt cô nóng rần lên không chỉ vì chuyện vô cùng ngượng ngùng vừa làm, mà còn vì lúc này cô mới nghĩ đến, đây không phải ở nhà Đường Xuân Sinh, không phải nơi các nàng có thể tùy ý làm càn. Đây là ở nhà bác cả của cô, là trên giường của bà. Vừa nghĩ đến đây, đầu óc cô không khỏi ong lên.
Đường Xuân Sinh không nhúc nhích.
Khương Nhập Vi mặc quần áo, như đã tìm được chút cảm giác an toàn, không khỏi thở phào một hơi, sau đó mới nhận ra sự khác thường của Đường Xuân Sinh.
Nghĩ đến câu hỏi vừa rồi của nàng, trái tim của Khương Nhập Vi vừa ổn định trở lại đã lần thứ hai gấp gáp đập loạn, sau đó cô mới nghiêng người đi, lần tới chiếc áo sơ mi của nàng vẫn mở rộng, thay nàng cẩn thận cài lại từng cúc áo.
Mỗi lần cài lại cúc, tay lại chạm tới da thịt ấm áp bên trong, Khương Nhập Vi cúi đầu, ổn định lại nhịp thở, chuyên chú lạ thường.
Giúp nàng mặc lại quần áo, bàn tay Khương Nhập Vi do dự mà dò xét phía dưới. Quần của Đường Xuân Sinh bị cô kéo xuống, kẹt lại ở một nơi tương đối thấp, cô liền giúp nàng kéo lên, đầu ngón tay theo lễ, không dám tiếp tục càn quấy.
Đường Xuân Sinh vẫn không nhúc nhích mặc cho cô chỉnh trang lại, sau đó lật người, xoay lưng về phía cô.
Trong bóng đêm Khương Nhập Vi trừng mắt nhìn bóng lưng kia một hồi lâu, lúc này mới nhích lại gần, ôm lấy nàng từ sau lưng, lại thì thầm bên tai nàng: "Không phải... không thích."
Đường Xuân Sinh toàn thân chấn động, quay đầu lại, nàng định hôn cô nhưng bị Khương Nhập Vi gắt gao đè lại, không cho nàng quay đầu.
"Cậu xấu hổ a!" Đường Xuân Sinh đột nhiên bật cười.
Khương Nhập Vi buồn bực cắn lên vai nàng: "Đi ngủ."
Đường Xuân Sinh lật người lại, gắt gao ôm lấy Khương Nhập Vi: "Tôi rất thích cậu a."
Lồng ngực Khương Nhập Vi nóng hổi, cúi đầu "Ân" một tiếng.
"Không muốn đi học." Đường Xuân Sinh hạ giọng, "Cứ ôm như thế này mãi thì thật tốt."
Khương Nhập Vi cũng cười: "Sẽ đói chết mất."
"Chết cũng sẽ chết bên nhau." Giong nói của Đường Xuân Sinh thoáng chút mơ màng.
Khương Nhập Vi không trả lời, cô nhắm mắt lại, dần dần thả lỏng...
Thời gian dài dậy sớm đã thành quy luật, đồng hồ sinh học vẫn rất chính xác.
Khương Nhập Vi và Đường Xuân Sinh gần như tỉnh dậy cùng lúc.
Hai người tỉnh dậy không phải trong tư thế gắt gao ôm nhau như trước khi ngủ, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy tay.
"Chào buổi sáng a." Đường Xuân Sinh tặng cô một nụ cười sáng rỡ, làn da vẫn thoáng đỏ ửng, Khương Nhập Vi cảm thấy khóe mắt nàng hẵng còn hàm chứa xuân ý.
Mặt Khương Nhập Vi cũng lập tức đỏ theo, cô vùi mặt vào gối, âm thanh từ phía trong truyền ra, mơ hồ không rõ: "Chào..."
Đường Xuân Sinh thò tay ra khỏi chăn, lại lạnh đến mức thu tay trở về, nắm lấy tay Khương Nhập Vi, "Lạnh a, không muốn rời giường."
Khương Nhập Vi quay đầu lại nhìn nàng: "Hôm nay không cần dậy sớm tự học, cậu có thể ngủ thêm một lát."
Thần sắc Đường Xuân Sinh có vẻ tràn đầy sinh lực, nàng lại dán sát vào nhìn cô.
Khương Nhập Vi lập tức hoảng hốt. Cô không biết tóc mình liệu có rối loạn, đôi mắt liệu có còn mơ ngủ, hay sắc mặt có khó coi hay không, vì vậy dứt khoát rời giường: "Chắc bà đã dậy rồi."
Đường Xuân Sinh lại kéo cô trở lại giường: "Chúc mừng sinh nhật."
Khương Nhập Vi giật mình, sau đó vuốt má nàng, cười nói: "Cám ơn."
Cô nghĩ đến tối hôm qua là đêm trước khi sinh nhật, nhất thời không rõ ai là quà tặng ai, chỉ có thể khẳng định đây là sinh nhật đặc biệt nhất từ trước đến giờ của cô.
Đường Xuân Sinh lục lọi dưới gối một hồi, giơ tay quơ quơ trước mắt Khương Nhập Vi: "Quà sinh nhật này."
Khương Nhập Vi nhận lấy một chuỗi gì đó long lanh sáng ngời, mới nhận ra là một chuỗi vòng cổ, một mặt dây chuyền buông xuống phía dưới, cô mất một lúc không nhận ra là cái gì.
"Vốn dĩ định lúc sáng sớm tặng cậu." Đường Xuân Sinh nhìn tay, "Nhưng tối hôm qua hơi mệt..."
Mặt Khương Nhập Vi lại nóng bừng, vội đeo vòng cổ vào: "Chỉ cần hôm nay là được."
Đường Xuân Sinh ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm: "Thích không?"
Khương Nhập Vi chỉ im lặng ngắm nhìn, rốt cục nhận ra đó là cái gì. Cô có chút ngây ngẩn, cảm thấy vật này hẳn là không thể tùy tiện mua được.
"Tôi có khách quen mở công ty vàng bạc, tôi đặc biệt nhờ hắn tìm người thiết kế, đẹp không?" Đường Xuân Sinh vội hỏi.
Khương Nhập Vi không khỏi buồn cười, cảm giác mình như đang ở trong tiểu thuyết ngôn tình, cũng là vì Đường Xuân Sinh nói cứ như thể tổng tài vậy.
Mặt dây chuyền là hình một dải tơ. Kiểu dáng không quá đặc biệt, dễ nhầm với dải lụa đỏ người ta vẫn đeo trước ngực khi nhận giải thưởng, nhưng vẫn rất đẹp, bằng vàng ròng hơi mảnh, giống như những lá vàng của cô vậy, góc cạnh được mài rất nhẵn nhụi, đường cong cũng sống động như đang gợn sóng bay lượn cùng gió. Cầm ở trong tay vuốt nhẹ lên mặt dây chuyền, trong cô bỗng nổi lên một xung động.
Đường Xuân Sinh thấy cô đột nhiên mặc quần áo rời giường, liền luống cuống tay chân mặc quần áo đi theo.
Tìm ra giấy bút tối hôm qua đã dùng để vẽ kính, Khương Nhập Vi đặt vòng cổ bên cạnh, cẩn thận vẽ lại.
Khương Nhập Vi chưa từng vẽ tranh trong khoảng thời gian ngắn như vậy, không biết có thể thành công hay không, nhưng cô vẫn hi vọng là có. Cô vừa vẽ vừa nghĩ, dải tơ bay lượn trên trời kia là đoạn duyên đã nối kết hai người đến với nhau.
Vẽ ra vòng cổ rồi, cô đột nhiên rất muốn phá ra cười. Có thể vẽ gì cũng thành thật, cô còn có vẻ tổng tài bá đạo hơn cả Đường Xuân Sinh.
"Rất đẹp." Đường Xuân Sinh cầm chuỗi vòng vừa vẽ ra kia, yêu thích không muốn buông tay, như thể lần đầu nhìn thấy.
Khương Nhập Vi đeo chuỗi vòng còn lại lên cổ Đường Xuân Sinh, ai ngờ Đường Xuân Sinh né ra, muốn đổi.
"Như nhau." Khương Nhập Vi nhịn không được nhấn mạnh.
"Khác chứ." Đường Xuân Sinh cười hì hì, hai người cùng lúc đeo vòng cho nhau, sau đó nàng ôm lấy thắt lưng cô, hôn cô.
Trong phòng không bật đèn, từ cửa sổ nhỏ vài giọt nắng sớm xuyên qua, ánh lên khuôn mặt của Đường Xuân Sinh, ôn nhu lạ thường.
Khương Nhập Vi nhịn không được cũng ôm lấy nàng, nhẹ nhàng chạm môi cùng nàng.
Hai người dây dưa một hồi, Khương Nhập Vi cảm thấy mình có vẻ hoàn toàn bình thường mới yên lòng nắm tay Đường Xuân Sinh đi ra khỏi phòng. Khương nãi nãi đang quét rác, nhìn thấy các nàng có chút bất ngờ: "Sao các con không ngủ thêm đã?"
"Con quen dậy lúc này rồi." Khương Nhập Vi đi ra ngoài nhìn ngắm một lúc, sương mù đã nổi, bên ngoài một mảnh an tĩnh.
"Hôm nay chắc chắn sẽ nắng." Bà cười nói, "Tối hôm qua ngủ thơm chứ, các con có muốn lại đem chăn ra phơi nắng không?"
Khương Nhập Vi thiếu chút nữa vấp vào bậc cửa, có chút chật vật quay đầu đi: "Không cần đâu ạ, ngủ rất ngon."
"Bà nấu mì trường thọ cho các con ăn." Bà cười buông chổi đi, lại dẫn hai nàng đi rửa mặt.
Khóa cửa lại, Đường Xuân Sinh tựa lên người Khương Nhập Vi: "Hôm nay chúng ta làm gì đây?"
Lần thứ hai bị ép phải đánh răng trong tư thế đan cổ, Khương Nhập Vi có hơi lảo đảo, đánh răng thực vất vả. Cô không khỏi ngầm bực tối hôm qua không khống chế nổi bản thân, khiến cho Đường Xuân Sinh càng lúc càng lớn mật không chút kiêng dè cô.
Nhưng biết làm sao được, chính cô đã dung túng cho nàng.
Nhận mệnh đỡ người đánh răng, còn giúp nàng rửa mặt, cuối cùng được thưởng một nụ hôn, Khương Nhập Vi đang giận cũng phải phì cười.
Mì trường thọ rất nhanh được bưng ra, trang trí thật hấp dẫn, bên trên là ba quả trứng lòng đào bày rất đẹp. Khương Nhập Vi bưng bát mì, đôi mắt bị hun bởi hơi nóng từ bát, giọng nói cũng có chút xúc động: "Con cám ơn bà, chúc bà sống lâu trăm tuổi." Nói rồi cô mời bà ăn mì.
"Sao lại làm thế, ngày hôm nay là sinh nhật con." Bà chối không được đành ăn một miếng, nếp nhăn quanh khóe mặt lộ ra niềm vui.
Đường Xuân Sinh cũng có một bát mì với ba quả trứng gà, nàng bắt chước, đưa một thìa mì tới bên môi Khương Nhập Vi: "Con cám ơn bà, chúc Khương Nhập Vi sống lâu trăm tuổi."
Khương Nhập Vi kín đáo trừng mắt, vẫn nhìn bà mà ăn mì nàng đút cho.
Trước mặt bà mà làm như vậy cũng được sao?
Khương nãi nãi tự nhiên sẽ không suy nghĩ nhiều, chỉ vui cười nhìn các nàng thưởng thức hương vị ngọt ngào.
Mãi đến khi các nàng ăn xong bữa sáng, bác cả và bác gái mới rời giường, bà lại đi làm bữa sáng cho họ, Khương Nhập Vi nhìn mà trong lòng chua xót, cô theo giúp bà. Bác có nói gì cô cũng đành giả vờ thuận theo, an phận là con là cháu. Cô chỉ hy vọng bác cô có thể đối tốt với bà, tối hôm qua sau khi đi cùng cô không biết bác gái có nói gì, cũng không biết lúc đi ngủ đã nói với bác trai cái gì, cô chỉ có thể thật cẩn thận mà đối đãi với họ.
Cũng may, quà biếu có vẻ là có tác dụng, Khương đại mụ ăn sáng xong đã bảo sẽ đi chợ mua thức ăn, buổi trưa sẽ nấu một bữa ngon. Khương đại bá đợi vợ vừa đi cũng ra cửa.
"Chắc chắn lại chơi mạt chược rồi." Khương nãi nãi nói với cháu gái, sau đó kéo cô về phòng, "Đến giúp bà xâu kim."
Khương Nhập Vi gắt gao kéo tay bà, Đường Xuân Sinh thì như một cái đuôi nhỏ theo sát nàng, ba người cùng về phòng.
Vừa đi vào Khương Nhập Vi liền ngửi thấy hơi khí nóng khô trong phòng, liền nài nỉ bà vào phòng khách mà khâu vá. Cô không chỉ giúp bà xâu kim, còn cẩn thận giúp bà may vá. Đường Xuân Sinh ở cạnh nhìn đến trợn tròn mắt, cảm thán bàn tay cô quá khéo léo.
"Tôi là ai, cậu quên rồi?" Khương Nhập Vi liếc mắt.
Đường Xuân Sinh chợt nhớ ra, nhẹ đặt tay lên ngực, ở đó là vòng cổ Khương Nhập Vi tự tay vẽ nên, nàng cong khóe môi, má lúm đồng tiền sinh động hiện ra, khuôn mặt ngập tràn thỏa mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.