5.
Bên cạnh xe ngựa trừ nha hoàn bên cạnh ta, còn có Lưu công công bên người của Ngu Tử Khê.
Hắn hướng ta hành lễ, nhỏ giọng nói, "Bệ hạ lo lắng cho nương nương, đã ở trong điện của ngài đợi rất lâu rồi."
Ngay khi rèm được vén lên, Ngu Tử Khê cúi người trên chiếu, co một chân lên, cuộn một cuốn sách trong tay, nhìn thấy ta, hắn chỉ lười biếng ngước mắt lên, lại nhanh chóng chuyển tầm mắt sang cuốn sách.
Ta tìm một chỗ ngồi cách hắn không quá xa, đưa tay chọc chọc vào chân hắn.
"Sao chàng lại đến chỗ thiếp?"
Ngu Tử Khê tiếp tục đọc sách, phớt lờ ta.
Ta lầm bầm: "Có phải thiếp đã đi vắng cả buổi chiều, nên nóng lòng muốn gặp thiếp?"
"Hay là chàng sợ thiếp sẽ cùng Tạ Nam Sơ về Bắc triều, bỏ chàng ở lại?"
"Vô tâm." Hắn đặt sách sang một bên nhìn ta, "Ta sợ nàng bị khi dễ, cho nên ta tới giúp nàng."
Xe ngựa thong thả chạy trên đường, hai bên đường là lá cây bị mặt trời chiếu đến tỏa sáng.
Đến lòng, cũng bị phơi nóng lên.
Đầu tim chấn động đến cổ đều ngứa, ta không tự giác nhớ tới từng nuôi qua một con sóc.
Cái bụng có lớp da lông mềm mại, đối ai đều nhe răng nhếch miệng, lại ở tay của ta tâm bình yên đi vào giấc ngủ.
"Sao lại không để ý tới ta?"
Hắn trả lời thật có khí phách, "Phu nhân đi ra ngoài gặp nam nhân khác, còn không cho ta uống dấm chua?"
Ta dựa vào, thân mình dán tại đùi Ngu Tử Khê, hắn tự nhiên thẳng thân mình, từ trong khoảng không đưa bàn tay đỡ đầu của ta.
Hồi cung đã là chạng vạng, ta tức giận với Ngu Tử Khê vì không thể ở ngoài cung ăn cơm chiều.
Hắn không biết khi nào đã gọi người mua bên ngoài về, đựng trong hộp gỗ lim.
“Còn giận?” Hắn hất đồ trong tay về phía ta, “Đi, dẫn nàng đi ăn cơm.”
Ta thực sự không thể chịu được sự cám dỗ.
Giây trước đã thề rằng đêm nay sẽ không nói chuyện với Ngu Tử Khê, vài giây sau đã đi theo hắn.
Ngu Tử Khê nói ra ngoài ăn chính là ăn cơm trên mái nhà.
Khi đang leo thang, Lưu công công ôm ngực hướng chúng ta hét, bảo chúng ta để ý chút.
Mùa đông năm mười lăm tuổi, ta sinh bệnh.
Không có thuốc, thiếu than, ngay cả cơm cũng loãng như nước.
Lúc đó, ta hy vọng rằng có ai đó sẽ bất ngờ nhảy qua bức tường sân, đứng trên cao, đưa tay về phía ta rồi hỏi ta có muốn đi cùng người ấy không.
Điều ước này đã thành hiện thực vào năm mười tám tuổi.
Lòng bàn tay của Ngu Tử Khê ấm áp, như giấc mơ mười lăm tuổi của ta.
Bánh nướng rất ngon, ta và Ngu Tử Khê bị đau đầu vì gió.
Ta về phải uống thuốc bắc nửa tháng, nhưng không hối hận.