Như Ý Truyện Trọng Sinh Văn Chi Thanh Anh Hoằng Lịch

Chương 105: Người ngoài cuộc




Spoil một chút chương sau có biến và chương sau nữa Lang Bông có thai:)))
Trong nháy mắt đã đến tiết hạ chí, sáng sớm Nhị Tâm đã chờ ở cửa, chờ Như Ý thức dậy mới cầm túi thơm bạc hà kia đi vào trong điện, Như Ý bảo Nhị Tâm để lên bàn, Nhị Tâm tiếp tục nói: "Nương nương, đây là sáng người của Nội Vụ Phủ đưa đến, nói là hoàng hậu nương nương phân phó Nội vụ phủ làm túi thơm lá bạc hà, đã sắp đến mùa hè, thời tiết khô nóng, liền bảo các cung đều đeo trên người."
Như Ý gật đầu, kêu những người khác lui ra ngoài, chỉ để Nhị Tâm và Lăng Chi hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu. Dùng bữa sáng xong, Nhị Tâm dọn dẹp đồ trên bàn, Như Ý kéo cánh tay nàng, thấp giọng hỏi một câu: "Đồ nhờ Giang Dữ Bân chuẩn bị thế nào rồi?"
Nhị Tâm dừng động tác trên tay lại, cầm tay Như Ý: "Nương nương yên tâm, tất cả chuẩn bị đầy đủ."
Như Ý yên tâm gật đầu, trước khi Nhị Tâm rời đi Như Ý kéo ống tay nàng, nhét hà bao vào trong tay nàng: "Hãy đem đến cho Nhị Tâm kiểm tra như thường lệ xem có vấn đề gì không."
Nhị Tâm mỉm cười: "Nương nương cẩn thận." Nói xong rời khỏi tẩm điện, Như Ý xoay vòng ngọc trên tay trầm tư.
Hạ Chí lần này chính là giữa tháng, dựa theo quy củ tổ tông, ngày lễ quan trọng cùng với mười lăm mỗi tháng, hoàng thượng sẽ phải đến cung của hoàng hậu tỏ lòng coi trọng đối với trung cung. Hoàng thượng không muốn đặt chân vào Trường Xuân cung, nhưng thái hậu đã sớm hiểu rõ tâm tư của hắn, sau khi bãi triều liền sai người gọi hắn đến Từ Ninh cung.
Trên chính điện, trên tay thái hậu cầm một chén trà chậm rãi nói: "Ai gia biết con không thích hoàng hậu, đặt chân vào Trường Xuân cung rất ít, nhưng hoàng đế ngươi đã là hoàng đế của thiên hạ, phải tuân thủ quy tắc của tổ tông, trọng trung cung. Con cũng biết bởi vì con lạnh nhạt với trung cung, tiền triều sớm muộn cũng sẽ nghị luận, trung cung không thiếu nhất chính là lời đồn, nhưng ngày càng truyền đến tai nhiều người chung quy cũng không tốt. Hôm nay là hạ chí, lại là giữa tháng, cho dù như thế nào cũng phải đến Trường Xuân cung một chút."
Hoàng thượng không thể trốn tránh, đành phải đồng ý.
Buổi tối hoàng thượng đến Trường Xuân cung, trời đã tối, hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lang Hoa đoan chính quy củ cúi người hành lễ. Ở trong bóng đêm bộ y phục màu hồng nhạt của nàng ta đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác, hắn đi vào, từ cửa nhìn bố trí trang trí bên trong, nhưng cảnh trí đã lâu không thấy này cũng không làm hắn lưu luyến. Hắn bảo hoàng hậu đứng dậy, người kia khoác tay hắn đi vào chính điện.
Mặc dù chưa vào mùa hè nhưng vẫn có mấy con ve sầu kêu ở trên cây, Lang Hoa đỡ hắn xuống ghế sau đó mới ngồi xuống.
Nàng ta chỉnh lại ống tay áo, ngồi nghiêm túc, rất có phong thái của chính thê, chậm rãi nói: "Thần thiếp biết hôm nay nhất định hoàng thượng sẽ đến."
Hoàng thượng không nhìn nàng ta, gật đầu ra hiệu. Trong thanh âm của Lang Hoa có chút kích động cùng vui sướng, bị hắn dùng thái độ như vậy liếc nhìn, giống như bếp lò nóng bỏng bị nước đá dập tắt, không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ cùng cô đơn.
Liên Tâm điện bưng một bầu rượu đi vào, vừa lúc gặp được Lý Ngọc đứng ở cửa, Lý Ngọc nghiêng đầu nhìn vào bên trong, sau đó lấy đồ vật từ trong tay áo ra, lưu loát nhét vào trong tay Liên Tâm. Hốc mắt Liên Tâm ửng đỏ, chần chừ vài giây, mím môi di vào trong tẩm điện.
Liên Tâm đem bầu rượu kia đặt ở trên bàn trước mặt hai người, hành lễ xong liền ra ngoài điện, giống như trốn vào thiên điện, khóa chặt cửa phòng.
Lang Hoa cầm lấy hai chén bạc trên bàn, rót đầy rượu vào từng cốc, đem một chén trong đó đưa tới trước mặt hoàng thượng mở miệng nói: "Đây là rượu thần thiếp đã sớm tự mình chuẩn bị, hoàng thượng bồi thần thiếp uống ạ."
"Sức khỏe hoàng hậu không tốt... uống ít một chút."
Trước đó vài ngày người của Trường Xuân cung đến báo nói hoàng hậu đột nhiên bị chảy máu mũi, nguyên nhân là dùng nhiều đồ đại bổ như nhân sâm và tổ yến. Từ khi Vĩnh Liễn qua đời, trung cung không có đích tử, những năm gần đây, Phú Sát phu nhân liên tục thúc giục, Lang Hoa cũng chỉ có thể dùng hết biện pháp điều trị thân thể của mình, sớm ngày cầu mong đích tử, vì thêm con nối dõi cho Đại Thanh, tăng thêm trợ lực cho Phú Sát thị.
"Thần thiếp không sao." Lang Hoa mở miệng, giơ ly rượu lên, hoàng thượng cũng bưng ly rượu lên, nhẹ nhàng chạm một cái, một giây trước khi đưa vào miệng, lại nghe được thanh âm của nàng ta vang lên: "Mấy ngày nay thần thiếp nhớ đến rất nhiều chuyện trước đây."
Hoàng thượng dừng lại, nghe nàng ta nói.
"Thần thiếp luôn nhớ tới lúc mới gả cho hoàng thượng, khi đó hoàng thượng vẫn còn là Bảo thân vương. Tiên đế hạ chỉ, người liền cưới thần thiếp."
"Quá khứ không thể quay lại, hoàng hậu muốn nói gì?"
"Bất kể là hoàng thượng cưới thần thiếp vì bị tiên đế thái hậu ép buộc, nhưng cũng không thiếu một lễ nghi nào. Tam thư lục sính, mười dặm hồng trang, khoảng cách từ phủ Phú Sát đến phủ Bảo Thân Vương, nói ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài, thần thiếp còn nhớ rõ người nắm tay thần thiếp, từng bước làm lễ đại hôn, khi đó tiên đế còn từng khen ngợi nói đúng là nhân đuyen trời đất tác hợp, hoàng thượng còn nhớ không?"
"Nhớ rõ." Hắn dừng lại hai giây, đè nén cổ họng: "Khi đó hoàng hậu nói nguyện dùng vinh quang cùng phúc lợi trăm năm của Phú Sát thị làm bạn bên cạnh trẫm, thay trẫm chủ trì gia sự, sinh con dưỡng cái."
"Đó có kẽ là khoảng thời gian thần thiếp trân quý nhất trong đời này. Người cho thần thiếp danh phận đích phúc tấn, sau này lại cho thần thiếp làm trung cung hoàng hậu, thần thiếp vẫn cho rằng, hoàng thượng cùng thần thiếp sẽ như ân ái phu thê bình thường, phượng hoàng vu phi, hòa minh leng keng."
"Trẫm đối xử với nàng không tốt sao?"
Trong mắt Lang Hoa tràn đầy nước mắt, nghẹn lời nói: "Tốt."
Nàng ta cầm chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, hoàng thượng cũng cầm chén rượu uống, một giọt cũng không sót lại.
Hương thơm của rượu từ từ tản ra, hòa vào nỗi buồn, khép lại mọi suy nghĩ không tưởng tượng, cuối cùng không gì cản lại được sự tàn phá của ký ức.
Chỉ vài giây sau hắn cảm thấy cơ thể rất nóng, cổ họng vô cùng khô khan, mặt đỏ bừng, ôm lấy nàng ta đi nhanh về tẩm điện.
Nhị Tâm trở về, trên đường trở về các cung đều đã đóng cửa, con đường dài tối đen như mực, nàng có chút sợ hãi, bước nhanh hơn. Khi về đến Dực Khôn cung mới kêu người khóa cửa lại.
Nhị Tâm vào chính điện, thấy Như Ý ngồi trên giường may vài thứ, Nhị Tâm đi vào, nàng dừng động tác trong tay lại, hỏi: "Sao rồi?"
Nhị Tâm đi về phía trước hai bước, ghé vào bên cạnh Như Ý nói: "Lý Ngọc nói mọi chuyện đã xong."
Như Ý cầm lấy kéo trên bàn, rạch một lỗ trên khăn kia. Trên khăn thêu hình một đôi vịt uyên ương màu vàng, nhưng mới chỉ thêu đường viền, mắt mũi miệng vẫn chưa thêu một đường chỉ nào.
Như Ý nắm lấy tay Nhị Tâm: "Chuyện đã đến nước này, không tiến thì lùi, liền an tâm làm người ngoài cuộc, yên lặng theo dõi chuyện xảy ra."
Như Ý kêu Nhị Tâm ra ngoài, kéo màn che xuống. Lại là một đêm không thể chợp mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.