Như Ý Truyện Trọng Sinh Văn Chi Thanh Anh Hoằng Lịch

Chương 83: Lời thề




Đến khi Như Ý tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã tối đen, nàng chậm rãi mở mắt, đập vào mắt chính là hắn đang ôm Vĩnh Giác canh giữ bên giường. Thấy nàng đã tỉnh lại, hoàng thượng vội vàng gọi người vào hầu hạ, ngay sau đó người của phủ Nội vụ từng người từng người đi vào trong viện Dực Khôn cung, đồ đưa tới chất đầy Tây các. Như Ý nghiêng người nhìn: "Làm gì vậy?"
"Đương nhiên là người của Nội Vụ Phủ đem đồ đến." Hoàng thượng cẩn thận đặt Vĩnh Giác bên cạnh Như Ý, lót một cái gối mềm mại sau lưng nàng, đỡ Như Ý ngồi xuống, lại nói tiếp: "Mùa xuân năm nay có được hai cây nhân sâm già của Vân Nam, trẫm để giành, chờ nàng sinh con xong cho nàng dùng bồi bổ thân thể, mấy ngày hôm trước các đại thần lại đem tổ yến đến, trẫm sai người đưa đến."
Như Ý cẩn thận nghe hắn nói xong, cúi đầu trêu chọc Vĩnh Giác: "Ăn nhiều như vậy đã đủ chưa?"
Hoàng thượng cười, sờ khuôn mặt nhỏ của Vĩnh Giác: "Con nói xem, ngạch nương của con ăn như vậy đã đủ chưa?"
"Thần thiếp hỏi người, nhưng người lại hỏi Vĩnh Giác."
"Không nóng vội, ăn từ từ. Bầy giờ chính là lúc cần bồi bổ thân thể, không ngại quý trọng, thân thể nàng hồi phục quan trọng hơn bất cứ thứ gì."
Như Ý cười dịu dàng, không trả lời hắn, nhìn Vĩnh Giác trong chăn hướng về phía nàng nở nụ cười, hoàng thượng hỏi: "Nàng có đói không, trẫm phân phó người làm đồ ăn."
"Vậy nấu chút cháo đi, thần thiếp muốn ăn gì đó thanh đạm."
"Được." Hoàng thượng đáp lại nàng, gọi nô tài đến phân phó. Hai người lại nhìn Vĩnh Giác nhỏ bé, nhìn thế nào cũng không cảm thấy đủ.
Một lúc sau cháo đã nấu xong được bưng lên, hoàng thượng sai nhũ mẫu ôm Vĩnh Giác xuống cho bú sữa, dỗ dành Vĩnh Giác ngủ. Như Ý tựa vào lòng hắn, để hắn đút từng muỗng từng muỗng cho nàng, Như Ý bảo hắn cùng ăn, nhưng phần lớn hắn đầu đút cháo cho nàng. Sau khi nàng ăn xong, nhất định phải ép hắn ăn một bát cháo. Hắn cười, chiều theo ý muốn của nàng. Ăn cháo xong, hắn cởi giày lên giường nằm cùng nàng.
Hôm nay đã là lập hạ, thời tiết càng ngày càng nóng, Như Ý mới sinh xong, người còn khí lạnh, cũng không dám thay chăn mỏng, vẫn phải đắp chăn dày. Hoàng thượng nắm tay có chút lạnh của nàng, kéo nàng vào trong lòng mình, Như Ý cũng không xấu hổ, ra sức rụt vào trong lòng hắn.
Như Ý buông lỏng bàn tay ôm eo hắn, hơi thở ấm áp phả lên mặt hoàng thượng: "Người xem, hiện tại chúng ta có hài tử rồi, ba người yên tĩnh ở bên nhau, thật tốt biết bao."
"Đúng vậy." Hoàng thượng nhìn mái tóc hơi rối của Như Ý, nâng mặt Như Ý lên nhìn thaqrng vào mắt hắn, trong giọng nói dường như mang theo chút kiên định: "Nàng yên tâm, lần này thực sự yên tâm. Trẫm sẽ luôn yêu nàng, yêu hài tử của chúng ta, bất luận kẻ nào cũng không được làm tổn thương nàng và con." Nói xong, hắn sợ Như Ý không tin, giọng nói có chút lo lắng: "Trẫm hứa."
"Được." Như Ý cúi đầu vùi vào lòng hắn, nhẹ nhàng nói.
Chỉ một chữ ngắn ngủi, nhưng hắn lại rất vui vẻ, hôn lên trán cô một cái thật sâu: "Được, được."
"Ừm."
"Nàng cảm thấy không khỏe sao?"
"Không, thần thiếp không sao."
"Tháng đầu tiên là quan trọng nhất, nàng phải điều dưỡng thân thể thật tốt, chúng ta lại sinh thêm mấy hài tử nữa."
Hoàng thượng đang muốn cúi đầu nhìn nàng, Như Ý đột nhiên ngẩng mặt lên, cười hỏi: "Sinh thêm mấy đứa?"
Hắn hôn thật mạnh vào môi nàng, hơi thở có chút dồn dập: "Không giới hạn."
Như Ý nằm trong lòng hắn, sắc mặt đỏ bừng. Nụ hôn kết thúc, hoàng thượng nhìn Như Ý nằm lẳng lặng trong lòng hắn, vô cùng dịu dàng: "Hiện tại quan trọng nhất chính là tĩnh dưỡng cơ thể thật tốt, còn lại những chuyện khác nàng không cần quan tâm. Để Vĩnh Giác nuôi bên cạnh nàng đi, như vậy trẫm luôn có thể nhìn thấy con."
Như Ý khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: "Được."
Hoàng thượng xoay người, ôm sang đổi sang tư thế thoải mái hơn: "Như Ý, nàng có biết hôm nay trẫm vui thế nào không?"
Như Ý không nói lời nào, vuốt ve đường nét khuôn mặt của hắn, đôi mắt trong suốt phản chiếu trong mắt hắn, hoàng thượng nói tiếp: "Không phải chỉ có trẫm và nàng yêu nhau, cuối cùng trên thế gian này cũng có thứ thuộc về chúng ta, cuối cùng chúng ta cũng có hài tử của mình."
"Không phải chỉ một mình thần thiếp thuộc về người sao?" Như Ý trợn mắt, oán giận hỏi.
Hoàng thượng cảm thấy buồn cười, hôn lên môi nàng, nói: "Đúng vậy, nàng thuộc về trẫm. Chỉ là sau này tiểu tử Vĩnh Giác sẽ cướp đi tình yêu của nàng giành cho trẫm. Cái này có lợi, cũng có hại."
Như Ý véo mặt hắn, tức giận nói: "Có ai là a mã lại đi ghen tị với hài tử của mình không?"
"Không, trẫm sẽ ghen tị. Trừ phi sau này nàng yêu trẫm nhiều hơn."
Như Ý tiến lại gần khuôn mặt hoàng thượng, lẳng lặng nói: "Được."
Trong nháy mắt, nàng bị hắn đè xuống dưới thân, định cúi xuống hôn nàng, Như Ý đáp trả lại nụ hôn của hắn, ghé vào bên tai hắn nhỏ giọng nói: "Bây giờ không được."
Hoàng thượng vén một lọn tóc của Như Ý ra phía sau: "Trẫm không làm gì, chỉ hôn một lát, được không?"
Nàng ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, vài giây sau mới nhẹ nhàng gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.