Như Ý Truyện Trọng Sinh Văn Chi Thanh Anh Hoằng Lịch

Chương 94: Tin xấu




T tính nay đăng 5 chương vậy thôi nhưng đi đọc thấy mấy chương này hay quá nên edit, mn đọc xong nhớ vote cho t có động lực edit nha
____
Như Ý đang ngồi trước bàn cầm chỉ lụa thêu y phục, nghe thấy Nhị Tâm hoảng sợ đi vào nói: "Nương nương, Du Tần nương nương phái người từ trong cung truyền đến tin tức nói không biết tại sao tứ a ca bị nhiễm phong hàn, sốt cao nhiệt độ không giảm, còn bị đau bụng, gọi thái y từ Thái Viện đến chữa trị nhưng đã hai ngày cũng không khỏi bệnh."
"Sao có thể! Vĩnh Giác ——" Như Ý buông kim chỉ trong tay xuống, đột nhiên đứng dậy, trong nháy mắt sắc mặt trở nên tái nhợt: "Bây giờ không phải mùa dễ bị nhiễm phong hàn, sao Vĩnh Giác có thể bị nhiễm phong hàn, còn bị đau bụng!"
"Nô tỳ không biết, nương nương, người!" Nhị Tâm lên một bước đỡ lấy tay Như Ý, Như Ý quay đầu hỏi: "Chuyện này hoàng thượng đã biết chưa?"
"Hoàng thượng đã biết rồi ạ."
Sắc mặt Như Ý có chút tái nhợt, trong lúc nói chuyện đã nhìn thấy hoàng thượng lo lắng đi đến: "Mau, để Giang Dữ Bân lập tức đến đây, ngoài ra còn để mấy thái y y suật cao siêu của thái y viện cùng đến đây." Hắn dừng một chút, sắc mặt âm trầm: "Còn nữa, để Tề Nhữ ở lại hầu hạ trẫm."
Vài phút sau Giang Dữ Bân vã hai vị thái y đã chờ ở ngoài tẩm điện: "Trẫm ra lệnh cho các ngươi, dùng tốc độ nhanh nhất hồi cung chữa trị cho tứ a ca, cho dù trên đường có xảy ra chuyện gì cũng không được trì hoãn, nếu Vĩnh Giác xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, trẫm sẽ lấy đầu của các ngươi, nghe rõ chưa!"
Mọi người đều khiếp sợ trước vẻ tức giận của hoàng thượng, liên tục cúi đầu, sau đó liền chuẩn bị xe ngựa hồi cung.
Như Ý có chút sợ hãi, xụi lơ trong lòng hắn, lẳng lặng hỏi một câu: "Tại sao đột nhiên Vĩnh Giác bị bệnh nặng như vậy? Từ khi hài tử được sinh ra tới giờ, cho tới bây giờ chưa từng rời xa thần thiếp, đều rất tốt!"
"Như Ý, nàng đừng quá lo lắng, có Du tần ở trong cung chăm sóc, Giang Dữ Bân sẽ hồi cung sớm, nhất định sẽ chữa trị cho Vĩnh Giác thật tốt." Hoàng thượng vỗ lưng bảo nàng không cần lo lắng quá mức, nhưng trong lòng hắn cũng nóng như bị lửa đốt.
Lúc dùng bữa trưa, Như Ý nhìn chằm chằm một bàn đầy thức ăn, không có chút khẩu vị nào, nhưng cuối cùng dưới sự thuyết phục của hoàng thượng nàng cũng ăn một ít.
"Nương nương, hoa mẫu đơn Diêu Hoàng này nở rất đẹp, sáng nay nô tỳ đã sớm gọi người đưa đến!" Tố Luyện cầm một chậu hoa mẫu đơn Diêu Hoàng đi vào trong tẩm điện, đặt ở trên bàn cách Lang Hoa gần nhất.
Lang Hoa tiến lên vuốt ve cánh hoa mềm mại kia: "Đúng là không tệ, nhưng mà, có một chuyện rất vui. Hoa mẫu đơn Diêu Hoàng đẹp mắt này, đúng là điểm xuyết trên gấm."
"Tin tức đã truyền tới, Dao Linh làm rất tốt, nương nương đừng lo lắng." Tố Luyện bước gần đến Lang Hoa, nhỏ giọng nói.
"Vậy thì tốt. Sống vui vẻ sung sướng đắc ý lâu rồi, cũng nên đến lúc cho cô ta nếm thử mùi vị của đau khổ." Lang Hoa quay đầu lại, nhìn thời tiết bên ngoài rất tốt: "Ngươi ra ngoài đi dạo cùng bổn cung đi."
"Lui xuống, ai gia nói ngươi không nghe thấy sao!" Thái hậu tức giận trách mắng đám nô tài bưng thức ăn đầy lên bàn, tràn đầy tức giận.
Phúc Già lo lắng khuyên nhủ: "Thái hậu, cho dù người có lo lắng cũng phải lo cho thân thể của mình."
"Sao Vĩnh Giác ở trong cung có thể xảy ra chuyện này! Từ khi nó được sinh ra hoàng thượng vô cùng sủng ái, được nuôi dưỡng trong cung của Nhàn quý phi, vẫn rất khỏe mạnh. Bây giờ trong cung gửi tin đến nói nó bị bệnh nặng, sao ai gia có thể không lo lắng!"
"Nghe người bên cạnh Nhàn quý phi nói, đã một ngày Nhàn quý phi không ăn uống gì, một mực lo lắng cho bệnh tình của tứ a ca, hoàng thượng đã phái thái y hồi cung, nhưng vẫn chưa có tin tức gì."
"Vĩnh Giác không sao." Thái hậu đứng dậy: "Mấy ngày trước lúc đi tế miếu Khổng Tử đã thỉnh tượng Phật về, đặt ở Thọ Phúc điện. Đúng rồi, ai gia đến đó cầu phúc cho Vĩnh Giác."
Phúc Già gật đầu đáp ứng, mặc dù bình thường thái hậu đối xử rất lạnh lùng với Như Ý, nhưng thật sự yêu thích Vĩnh Giác. Khi thái hậu đến Thọ Phúc điện, đúng lúc Như Ý đang quỳ trước tượng Phật, nghe được âm thanh hỏi thăm của thái hậu.
"Ngươi không cần quá khách khí, ai gia đã nghe nói bệnh tình của Vĩnh Giác, Phúc Gia sẽ dâng đồ cầu phúc cho đứa trẻ này, đứa trẻ này nhất định sẽ không có việc gì. Chỉ là hai ngày nay đúng lúc quan viên địa phương đến yết kiến hoàng đế, hoàng đế cũng rất bận rộn, nhưng trong lòng luôn quan tâm đến bệnh tình của Vĩnh Giác."
"Thần thiếp biết, thần thiếp có thể hiểu được nỗi khổ của hoàng thượng, hoàng thượng đã phái thái y hồi cung."
Thái hậu nghe nàng nói như vậy liền vỗ lưng Như Ý: "Ngươi là người hiểu lòng người, đừng lo lắng, Vĩnh Giác nhất định sẽ bình an."
"Vâng." Như Ý nở nụ cười, cùng thái hậu hậu quỳ ở Thọ Phúc điện hơn một canh giờ: "Thần thiếp đa tạ thái hậu quan tâm Vĩnh Giác."
Thấy Như Ý cúi người xuống đất hành lễ, thái hậu cúi người kéo nàng đứng lên: "Không cần làm những đại lễ này, ai gia nhìn sắc mặt ngươi không tốt, ngươi mau trở về đi, đừng lo lắng quá."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.