12.
Anh ta không tức giận, ngược lại còn cười: “Vậy không phải nói rõ cậu ta với em không hợp đấy à.”
Lamborghini dừng lại ở trước cửa một quán bar chúng tôi thường đến, nơi này cách không xa khách sạn tổ chức bữa tiệc mừng đóng máy.
Hoắc Xuyên tháo đai an toàn, đến gần.
Tôi theo bản năng quay đầu đi, né tránh nụ hôn ấy.
Anh ta cũng không tức giận, dừng lại bên tai tôi, hơi thở ấm áp quẩn quanh: “Khương Dục, em vẫn chưa nhận ra sao? Chúng ta mới là hợp nhất.”
Tôi quay đầu nhìn anh ta.
Ánh đèn trong xe lờ mờ, bên ngoài là đêm tối yên tĩnh cuối mùa thu.
Đôi mắt Hoắc Xuyên trầm tĩnh trong đêm tối, chậm rãi nổi lên một mảnh tăm tối lẫn điên cuồng.
“Tôi có thể giúp em hủy hoại Tống Thi Dao.”
Tôi nhắm mắt lại: “Đi uống rượu thôi.”
Vừa muốn cứu cô ta.
Vừa muốn hủy hoại cô ta.
Tôi rõ ràng biết bản thân muốn gì, thậm chí còn nhớ Tống Thi Dao khi đó, cảm xúc bạo ngược và tăm tối nháy mắt bùng lên nhấn chìm tôi.
Bởi vì cô ta, năm mười sáu tuổi ấy, có một người đàn ông túi áo nhét tập tiền kéo tôi vào trong phòng học.
Khi đó, Tống Thi Dao đứng ngoài cửa sổ, trong tay còn cầm camera.
Nếu bảo vệ không đúng lúc chạy đến, đến cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì, bản thân tôi không dám tưởng tượng.
Tôi so với bất kì ai càng muốn hủy hoại cô ta.
Nhưng bây giờ, tôi lại do dự.
Quán bar có dàn nhạc đang trình diễn, có mấy cậu sinh viên vẫn chưa tốt nghiệp đang gân cổ gào về phía sân khấu: “Cho tôi một chai rượu, cho thêm gói thuốc lá…”
Hoắc Xuyên nhếch mày, gọi cho tôi ly Baileys.
Tôi nhận lấy ly rượu lạnh băng, cảm nhận từng giọt rượu chảy vào cổ họng.
Kỷ Thính Từ giống như ly Baileys trong tay tôi này.
Nhìn như thuần khiết không tì vết, hiền dịu vô hại, uống vào thì ngọt ngào mềm mại.
Nhưng đến lúc tôi nhận ra, đã say bên trong, không thoát ra được.
Thật sự không ổn chút nào.
Hoắc Xuyên cắn điếu thuốc, lại đưa cho tôi một điếu, sau đó châm lửa cho tôi.
Tôi phun ra một ngụm khói trắng, nhìn chăm chú vào người phụ nữ xinh đẹp mắt vẫn nhìn thẳng đi từ cửa vào, sau đó đến kéo lấy một thanh niên cao lớn uống say trên sopha.
Người thanh niên đó giằng co qua lại không chịu đi, người phụ nữ đó không chút do dự đập nát bình rượu ở trên bàn trà.
Tôi chống cằm, hứng thú nhìn bọn họ.
Hoắc Xuyên đến gần bên tai tôi, cười khẽ hỏi tôi: “Em nhìn kìa, cô ta và em có phải cùng một loại người không?”
Tôi đang định trả lời, điện thoại di động trên mặt bàn bỗng nhiên sáng lên.
Tên hiển thị, Kỷ Thính Từ.
Tôi nhìn chằm chằm ba chữ này một lúc, sau đó từ chối.
Cậu ấy lại gọi lại.
Tôi lại từ chối, cậu ấy lại gọi.
Cuối cùng tôi vẫn nhận điện thoại.
Không đợi tôi mở miệng, bên kia đã truyền đến tiếng nói bối rối lẫn lo lắng của Kỷ Thính Từ: “Chị ơi, chị đang ở đâu vậy?”
Mấy cậu sinh viên kia vẫn đang trên sân khấu hát vang trời, tôi ấn tàn thuốc lên gạt tàn, lạnh nhạt nói: “Quán bar.”
“Nói em địa chỉ, em lập tức đến tìm chị.”
Tôi cười chế nhạo: “Không phải cậu muốn cứu người à? Cứu xong rồi à?”
Cậu ấy im lặng thật lâu, nói với tôi như đang cầu xin: “Chị ơi, em sai rồi, không giống như chị nghĩ đâu…”
Thế thì là thế nào?
Tôi cười chế nhạo một tiếng, nói ra địa chỉ.
“Chị ơi, chị đợi em——”
Bỗng nhiên Hoắc Xuyên vươn tay ra, cướp lấy điện thoại.
Anh ta uống cạn ly rượu, cười như không cười nhìn tôi: “Khương Dục, em nhất định phải hẹn gặp người đàn ông khác trước mặt tôi sao?”
Men say dần dâng lên, cắn nuốt lý trí của tôi gần như sạch sẽ.
Tôi cúi sát mặt vào Hoắc Xuyên, dõi theo đôi mắt của anh ta dưới ánh đèn tăm tối.
“Anh không biết à? Tôi đã từng làm trò trước mặt anh, hôn môi với người đàn ông khác——”
Ánh mắt Hoắc Xuyên dời đến phía sau tôi, bỗng nhiên kéo khóe miệng cười rộ lên: “Vậy à? Vậy anh cũng muốn để cậu ta cảm thụ một chút.”
Nói xong, anh ta giữ lấy gáy của tôi, hôn mạnh lên.
Nụ hôn ấy chỉ giằng co ngắn ngủi trong hai giây.
Bởi vì có một sức lực rất lớn đặt trên bả vai tôi, kéo tôi về sau.
Tôi lảo đảo đứng dậy, ngã vào trong khuôn ngực ấm áp.
Mùi hương mát lạnh quen thuộc quẩn quanh.
Trong giọng nói của cậu ấy mang theo tình cảm sâu nặng lẫn cầu xin: “Chị ơi, chúng ta về nhà có được không?”
Tôi ôm lấy cổ Kỷ Thính Từ, xoay người cầm lấy ly rượu trên bàn, đưa cho cậu ấy: “Uống hết, tôi sẽ đi với cậu.”
Lông mi Kỷ Thính Từ run lên, nhận lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
Hoắc Xuyên ở phía sau gọi tôi: “Khương Dục.”
Tôi quay đầu, anh ta dõi theo tôi dưới ánh đèn tăm tối lập lòe, ánh mắt một mảnh u tối.
“Hoắc Xuyên, bây giờ, chúng ta thật sự nên kết thúc.”
Tôi lựa chọn bắt lấy ánh sáng đó.
Chẳng sợ nó mãi mãi không bị tôi nhuốm thành màu đen.
Cho nên nói xong câu đó, tôi không quay đầu lại nữa.
Vừa dứt lời, phía sau truyền đến âm thanh chiếc ly pha lê rơi trên mặt đất vỡ vụn.
Tôi say quá mức, giẫm trên giày cao gót mà bước đi không ổn định.
Lung lay đi được mấy bước, Kỷ Thính Từ dứt khoát ôm lấy tôi.
Lúc đi ra khỏi quán bar, mông lung, giống như có ánh sáng gì đó chợt lóe.
Tôi lập tức tỉnh được ba phần, giãy giụa muốn nhảy xuống từ ngực Kỷ Thính Từ, bắt được một người đàn ông đội mũ lưỡi trai ở cạnh xe.
Anh ta bị phát hiện, trong ánh mắt tràn đầy hoảng loạn, lại cố gắng tỏ ra bình tĩnh: “Cô làm gì vậy?”
Tôi quát lớn: “Xóa hết ảnh đi, nếu không đến cục cảnh sát để giải quyết!”
Anh ta hung hăng xóa ảnh chụp, muốn bỏ đi, lại bị tôi kéo lại.
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh ta, gằn từng chữ: “Xóa cả đám mây sao lưu nữa.”
Đoạn nhạc đệm này qua đi, tôi lại tỉnh táo hơn chút.
Kỷ Thính Từ lái xe đến, tôi ngồi ở phía sau, nhắm mắt không nói lời nào.
Cậu ấy cẩn thận nắm lấy ngón tay của tôi: “Chị ơi, chị khó chịu không?”
Tôi không lên tiếng.
“Chị ơi, chị đừng không để ý em mà.”
Tôi nhếch khóe môi, muốn rút ngón tay ra khỏi tay cậu ấy, Kỷ Thính Từ lại dùng sức lớn hơn giữ lại.
Trong giọng nói còn mang theo chút khóc nức nở: “Chị ơi, em sai rồi…”
Bỗng nhiên tôi mở to mắt, xoay người sang chỗ khác hôn cậu ấy.
Nụ hôn này dùng sức rất lớn, tôi thậm chí còn làm rách môi cậu ấy, rất nhanh đã nếm được vị máu tươi.
Kỷ Thính Từ không phản kháng, chỉ thuận theo rũ mắt xuống.
Nhưng tài xế phía trước lại yên lặng tăng nhanh tốc độ.
Gió đêm lạnh thấu xương, tôi nhẹ nhàng lắc người, bị Kỷ Thính Từ giữ chặt lại, ôm vào trong ngực.
Cửa phòng phía sau người đóng lại, tôn hôn một đường thẳng xuống, dùng hàm răng cởi nút áo sơ mi đầu tiên của cậu ấy.
Cậu ấy đỏ mắt nhìn tôi: “Chị ơi, chúng ta lên giường được không?”
Tôi dừng một chút, ngửa đầu nhìn cậu ấy, bật cười: “Kỷ Thính Từ, cậu đã làm sai, thì nên chủ động một chút.”
Tuế Tuế đi theo chúng tôi, đi thẳng vào phòng ngủ, kêu gâu gâu.
Tôi đanh phải cúi xuống, tạm thời ôm nó ra ngoài.
Đến khi trở về, đã nhìn thấy Kỷ Thính Từ cởi nút áo sơ mi, ngồi quỳ bên mép giường.
Giọng cậu run rẩy: “Chị ơi, xin chị.”
“Ngoan.”
Động tác của tôi thuần thục, vừa lòng nhìn khuôn mặt trắng trẻo của cậu đấy đỏ bừng lên, tròng mắt tỉnh táo cũng dần bị dục vọng thâm trầm lấp đầy.
Cuối cùng, không nhịn được nữa Kỷ Thính Từ đảo khách làm chủ.
Ánh đèn lung lay trước mắt tôi, như ánh sáng làm say lòng người.
Khi cậu ấy động tình không thôi, tôi hơi ngừng lại một chút, hôn lên đôi mắt của cậu ấy: “Kỷ Thính Từ, nói em yêu tôi.”
Ngón tay Kỷ Thính Từ dừng trên eo tôi, trong giọng nói nhuốm sự thâm trầm: “Khương Dục, em yêu chị.”
Tôi dán mặt trên vai cậu ấy, không tiếng động nở nụ cười.
Đúng.
Chính là như vậy.
Đương nhiên sẽ không có người chủ động yêu tôi.
Nhưng tôi sẽ câu dẫn, sẽ dụ dỗ, tự mình dành lấy.
Chẳng sợ cậu ấy bị dục vọng chi phối mà nói ra, tôi cũng có thể làm như sự thật.
Đến cuối cùng, cậu ấy thân mật hôn lên tai tôi, cầu xin: “Chị ơi, chị cũng nói cho em nghe một chút, có được không?”
“Kỷ Thính Từ.”
Tôi dừng lại rất lâu, lâu đến mức ánh mắt của người ấy dâng lên mấy phần sợ hãi, mới tiếp tục nói.
“Tôi sẽ không rời bỏ em.”
Cũng sẽ không để em rời khỏi tôi.
13.
Sáng hôm sau, tôi vừa mới mở mắt, đã nhìn thấy gương mặt của Kỷ Thính Từ phóng đại trước mắt tôi.
Trên trán có cảm giác hơi ẩm ướt.
Tôi híp mắt: “Kỷ Thính Từ, em lại trộm hôn tôi.”
Trong mắt cậu ấy hiện lên một tia hoảng loạn, ánh mắt rung lên, bỗng nhiên bế ngang Tuế Tuế từ dưới giường lên: “Là do Tuế Tuế liếm!”
Tôi giật nhẹ khóe môi, không còn lời gì để nói: “Em lấy chó con ôm nồi cho mình, không biết xấu hổ hả Kỷ Thính Từ?”
Tuế Tuế vô tội ở trong tay Kỷ Thính Từ kêu một tiếng, vươn đầu lưỡi liếm ngón tay của tôi.
Có lẽ tối qua tôi nhiệt tình chủ động khiến Kỷ Thính Từ rất vui vẻ, lúc ăn sáng, cậu ấy vẫn giống như chú mèo được thỏa mãn, không chớp mắt nhìn chằm chằm tôi.
Tôi uống ngụm sữa bò cuối cùng trong ly, nhìn cậu ấy lạnh nhạt nói: “Nói đi, tối qua em không đi cứu Tống Thi Dao à?”
Ánh sáng trong mắt Kỷ Thính Từ nhạt dần.
Cậu ấy mím môi, bỗng nhiên vươn tay ra, nắm lấy đầu ngón tay của tôi.
Sức lực rất nhẹ, tôi hơi dùng sức là có thể tránh được.
Là dáng vẻ thỏa hiệp và cầu xin.
Cuốic ùng tôi cũng không thu tay lại, chỉ vô cảm nhìn cậu ấy, hỏi từng câu từng chữ:
“Tôi đã nói với cậu rằng tôi với Tống Thi Dao có xích mích. Đừng nói đến việc cô ta ở bên Phó Vũ, rắn chuột một ổ, anh ta cũng không phải loại người tốt đẹp gì, nếu như cô ta thật sự gặp nguy hiểm, tôi cũng sẽ không đi cứu cô ta, em hiểu không?”
Lời này tôi nói rất tàn nhẫn, không có đường thoát.
Thật ra tôi hiểu rất rõ trong lòng Kỷ Thính Từ nghĩ như thế nào.
Cậu ấy tốt bụng lại đơn thuần, cho dù là thật hay giả, cậu ấy đều sẽ đi cứu Tống Thi Dao, không thẹn với lương tâm.
Đây cũng là điều ngay từ ban đầu đã hấp dẫn tôi, cũng là thứ tôi vẫn luôn muốn hủy diệt.
Kỷ Thính Từ im lặng một lát, bỗng nhiên dí sát vào tôi.
Tôi nhìn thấy cảm xúc nơi đáy mắt của cậu ấy, như sóng triều quay cuồng, lại có từng đợt từng đợt sương mù đang tan biến dần, khiến tôi không thể phân biệt được gì.
“Chị ơi, em không phải thật sự muốn đi cứu cô ta.”
“Hôm trước ở phim trường, lúc chị đi lấy áo khoác giúp em, Tống Thi Dao có đến tìm em. Cô ta nói chị không phải người tốt, lạnh lùng lại tàn nhẫn, muốn em cách chị xa một chút, nhưng em một chữ cũng không tin.”
Cậu ấy ngồi quỳ cạnh chân tôi, ngẩng đầu nhìn tôi:
“Chị ơi, em muốn đi cứu cô ta, là muốn lấy đó làm lợi thế, để cô ta không đi bịa đặt lung tung khắp nơi. Nhưng em nghĩ quá đơn giản, cô ta không ngừng bịa đặt muốn làm hại chị.”
Kỷ Thính Từ lấy di động ra, mở ghi âm.
Bên trong là giọng nói say khướt của Tống Thi Dao: “Sao lại là cậu? Khương Dục đâu?”
“Chị ấy không đến.”
“Ồ, vậy tiếc quá, tôi có chuẩn bị một phần quà lớn cho cô ta đó.” Cô ta cười khanh khách, giống như đang hỏi Phó Vũ ở bên cạnh: “Đáng tiếc quá đúng không?”
Trong giọng nói của Kỷ Thính Từ xen lẫn mấy phần tức giận: “Ai ở trong phòng?”
“Đương nhiên là đàn ông rồi. Đây không phải thứ Khương Dục thích nhất à? Tiện nhân đó, quyến rũ đàn ông, ngủ với Hoắc Xuyên vẫn chưa đủ, hiện tại cũng không chịu buông tha cậu.”
Có lẽ cô ta dựa vào lý do đó, giọng nói bỗng nhiên lớn hơn, trong đó tràn đầy ác ý và oán độc.
“Sao cậu lại đi theo Khương Dục lâu như vậy, mà vẫn ngây thơ như thế cơ chứ? Cô ta lại bảo vể cậu tốt như thế à?” có lẽ cô ta đã quá say, cười hì hì: “Nói thật cho cậu biết, Kỷ Thính Từ, thời cao trung Khương Dục vẫn chưa từng gặp phải chuyện dơ bẩn gì, là tôi lừa cậu đó.
Khương Dục hận tôi nhất, nhưng bây giờ tôi là minh tinh,đại minh tinh! Cô ta có thể làm gì tôi chứ? Ai bảo cô ta cướp bạn trai của tôi, cô ta xứng bị như vậy!”
Giọng nói sắc nhọn của cô ta bỗng nhiên im bặt.
Từ đầu đến cuối, Phó Vũ ở bên cạnh chưa từng đáp lại cô ta dù là một chữ.
Kỷ Thính Từ đẩy điện thoại đến trước mặt tôi: “Chị ơi, em ghi âm lại đó.”
Ánh mắt tôi đen tối không rõ nhìn cậu ấy.
Sau một lúc lâu, đột nhiên cười lạnh một tiếng.
Qua nhiều năm như vậy, Tống Thi Dao vẫn chưa từng thay đổi chút nào.
Cô ta xinh đẹp, nhưng cũng ác độc, ngu xuẩn và ngả ngớn.
“Chị ơi, em muốn đưa cô ta ra ngoài ánh sáng.”
Tôi đè lại tay Kỷ Thính Từ, lắc đầu: “Chờ một chút.”
Tống Thi Dao chết chưa hết tội, nhưng cũng không thể khiến Kỷ Thính Từ bị liên lụy được.
Cậu ấy muốn bị hủy, chỉ có thể bị hủy trong tay của tôi.
Kỷ Thính Từ ngoan ngoãn nhìn tôi: “Được, em nghe lời chị.”
Tôi cúi người xuống, hôn lên trán cậu ấy, tay vói từ cổ áo cậu ấy vào trong, thuận thế ấn ngã cậu ấy trên sàn gỗ bóng loáng.
Mà hơi thở ấm áp quẩn quanh khiến bầu không khí càng thêm ái muội.
Mặt Kỷ Thính Từ hơi đỏ lên, cậu ấy ôm cổ tôi, khàn giọng thì thầm bên tai tôi: “Chị lại thương em đi.”
Trước khi gặp tôi, Kỷ Thính Từ không hề có kinh nghiệm, vẫn luôn ngây thơ.
Vì thế tôi có rất nhiều thời gian dạy dỗ cậu ấy, khiến cậu ấy trở thành dáng vẻ như lý tưởng của tôi.
Nhưng không được nóng vội, phải từ từ.
Tôi mang theo ý cười, một ngụm cắn trên đôi môi mềm mại của cậu ấy.
Dù cậu ấy ăn đau, nhưng không trốn, chỉ dùng đôi mắt đáng thương nhìn tôi: “Chị ơi nhẹ chút.”
Mấy ngày tiếp theo, Kỷ Thính Từ đều không sắp xếp công việc, tôi dứt khoát ở lại nhà cậu ấy.
Tay nghề nấu nướng của Kỷ Thính Từ không tệ, lại ôm hết việc nhà, tôi gần như không có việc gì làm, mỗi ngày trừ việc ban đêm điên đảo chăn gối, hầu như vẫn luôn chơi với Tuế Tuế.
So với việc trước kia luôn bận rộn, đây là khoảng thời gian nhàn rỗi khó có được.
Tuy rằng chỉ ngắn ngủn có ba ngày.
Hôm ấy Kỷ Thính Từ quay chụp quảng cáo, lại đúng vào kỳ sinh lý của tôi.
Sáng sớm, cậu ấy đã chạy xuống tầng mua bang vệ sinh với thuốc giảm đau, thậm chó còn mua một gói trà gừng đường đỏ.
“Chị ơi, nếu chị không thoải mái thì nên đến bệnh viện thì hơn.” Cậu ấy vươn tay ra, lo lắng chạm vào trán tôi: “Một mình em đi cũng được.”
Tôi ấn tay cậu ấy xuống, lạnh nhạt nói: “Không sao hết.”
Đến phim trường Kỷ Thính Từ vẫn không yên tâm, trước khi quay chụp vẫn luôn bận trước bận sau bên cạnh tôi, nhìn chằm chằm xem tôi uống thuốc giảm đau, lại rót thêm cốc nước ấm mới thôi.
Sau khi trở lại cậu ấy bỗng nhiên đưa điện thoại đến trước mặt tôi: “Chị ơi, em đang xem một cuộc phẫu thuật nhỏ, nói rằng dưới da chôn thực, nghe nói có thể giảm đau bụng kinh, em làm với chị nhé?”
Tôi nhất thời ngơ ngẩn.
Không thấy tôi đáp lời, cậu ấy đi lên phía trước ôm lấy bả vai của tôi, hô hấp ấm áp bao vây tôi: “Chị ơi, chị không cần phải sợ đâu, lần này em sẽ bên cạnh chị.”
Lần trước ở bệnh viện, cậu ấy đã nhận ra tôi sợ kim chích, vẫn luôn nhớ đến bây giờ.
Tôi nhắm mắt lại, trong lòng bỗng nhiên nảy lên chút chua ngọt kỳ lạ.
Trước kia tôi chưa bao giờ được trải nghiệm điều này, bây giờ ở bên cạnh Kỷ Thính Từ mới có được trải nghiệm mới lạ như vậy.
Sáng hôm sau, tôi với Kỷ Thính Từ đến bệnh viện.
Dưới da chôn thực là một cuộc phẩu thuật rất đơn giản, vài phút có thể xong.
Chỉ là khi tiêm thuốc tê có hơi đau, nhưng Kỷ Thính Từ vẫn luôn bên cạnh tôi, còn chủ động đặt tay cậu ấy vào tay tôi.
Phẫu thuật xong, bác sĩ quấn băng vải lên cho tôi, dặn dò một vài thứ, tôi và Kỷ Thính Từ mới cùng nhau đi ra cửa.
Kết quả lúc đi ngang qua khoa miệng, Kỷ Thính Từ đột nhiên có ý tưởng: “Trước kia răng khôn bị nhiễm trùng hơi đau, bác sĩ bảo em lần sau đến nhổ. Hôm nay vừa lúc đến, vậy đi nhổ luôn được không?”
Vì thế tôi theo cậu ấy đi thẳng đến phòng khám bệnh khoa miệng.
Bác sĩ nói răng khôn của Kỷ Thính Từ mọc ở vị trí phức tạp, nhổ cũng phải một giờ mới xong, miệng vết thương sẽ khâu mấy mũi.
Cậu ấy tủi thân nhìn tôi: “Chị ơi, chúng ta đã trở thành một đôi bệnh nhận rồi.”
Tôi quan sát cậu ấy một lát, bỗng nhiên quay đầu hỏi: “Bác sĩ, gương mặt này của cậu ấy mất bao lâu mới tiêu sưng?”
“Ít nhất cũng phải ba bốn ngày.” Bác sĩ cũng không ngẩng đầu lên mà dặn dò: “Nhớ đúng hạn bôi thuốc, vậy mới nhanh khỏi được.”