Tiếng Hạ San phàn nàn suốt cả buổi chiều khiến ông Thẩm mỏi mệt. Cứ cho duyên do trời định nhưng lời hứa vẫn là lời hứa, làm sao ông nỡ nuốt lời.
- Con chỉ mới mười tám tuổi thôi, nghĩ thế nào bố bảo con lấy chồng? Con vẫn đang đi học mà!
Hạ San giận dỗi không thèm vào nhà, cô đứng mãi ngoài cửa. Mẹ cô biết rõ cuộc chiến này nếu không dừng lại chắc chắn bữa cơm tối đành dời đến tận khuya!
- Được rồi Hạ San, chuyện này chúng ta bàn sau nhé! Ít nhất con nên gặp Chấn Bình chứ, lâu rồi tụi con không nói chuyện mà!
Bà Thẩm dỗ dành con gái, Hạ San thở dài về phòng. Câu chuyện kết thúc ngay sau đó, giây phút bình yên trở lại.
Nói thế nào nhỉ? Cô và Chấn Bình chơi với nhau từ nhỏ đến lớn. Tuy hai nhà khá xa về mặt địa lý nhưng bố mẹ họ đều giữ tình cảm rất tốt.
Năm xưa, ông nội của Hạ San và ông Chấn Bình hẹn ước mai sau làm thông gia. Lời cam kết đó khắc ghi trong lòng, mối lương duyên sắp đặt khiến hai đứa cháu dở khóc dở cười.
Ai cũng biết họ là thông gia tương lai vì cả bố Hạ San và bố Chấn Bình khoe khắp họ hàng một cách vô tội vạ.
Trong lúc Hạ San bực bội vụ kết hôn thì Chấn Bình trở về nhà sau chuyến tu nghiệp bên Pháp. Anh mới hai mươi sáu tuổi, vóc người mảnh khảnh, gương mặt thanh tú rất ưa nhìn.
Ít ai biết anh là một thầy giáo dạy Toán. Trông anh cứ như kẻ lông bông hay tán gái, tính tình lúc trẻ con lúc già dặn, cực kì khó đoán!
Đâu dễ dàng gì bước vào nhà mà thoát khỏi ánh nhìn đầy sát khí từ bố mẹ. Quả nhiên anh đoán không sai, hai bậc phụ mẫu ngồi sẵn ở sô pha chỉ chờ anh mở miệng.
- Hôm trước bố nói rồi, giờ con tính sao?
Chấn Bình toát mồ hôi, anh đứng hình vài giây. Xem ra nếu ngày mai không qua nhà Hạ San thể nào anh cũng bầm mình!
- À, vâng ạ!
Chấn Bình đóng cửa phòng, anh mệt mỏi nằm xuống giường. Mới ba năm chưa gặp nhau không biết Hạ San có thay đổi gì không. Ngày ấy anh thường chở cô dạo quanh bờ hồ, thật sự rất là vui vẻ. Trong lòng anh bóng dáng cô bé năm nào luôn ẩn hiện, dù bây giờ anh đã lớn, đã biết cái gọi là tình yêu nhưng Hạ San liệu xem anh ra sao?
...
Nắng tràn ngập khu phố, Hạ San chầm chậm đi trên con đường rải nhựa sạch sẽ. Hẹn gặp tại tiệm cà phê gần nhà, Hạ San dù muốn dù không cũng phải đi.
Mặt cô ủ rũ, mẹ cô thừa hiểu nhưng bà cố khuyến khích đứa con gái này cho bằng được. Thôi đành vậy!
Rốt cuộc cô đã đứng trước cửa tiệm nhưng do dự chưa bước vào. Bóng cô hiện ra trong ô cửa kính và cô thấy gương mặt quen thuộc đó.
- Em à!
Hạ San quay lưng lại, tất nhiên cô ngỡ ngàng bởi Chấn Bình đứng trước mặt. Trông vẻ lúng túng mà khá ngây ngô của anh khiến cô buồn cười vô cùng.
Chấn Bình mặc chiếc sơ mi trắng, quần tây đen rất lịch sự. Nhớ năm nào anh ta diện quần ngắn áo pull chở cô đi khắp cánh đồng. Lâu lắm rồi há, Chấn Bình trông khác hẳn.
Cô muốn chọc anh, lúc nào chẳng vậy. Cô luôn làm thế khi chơi cùng. Chấn Bình giống ông anh trai nhiều hơn, mọi người nghĩ họ là thanh mai trúc mã. Cô có yêu ai bao giờ đâu, sao phải lấy Chấn Bình nhỉ?
- Em biết là ông nội có hứa, cả bố cũng thế! Nhưng...
Mày cô chau lại, ánh mắt như tia lửa chiếu vào Chấn Bình.
- Nè, nghe em nói không? Anh đừng nhìn cái chị đó nữa!
Chấn Bình giật bắn người, anh xem sắc diện Hạ San mà nổi hết da gà. Cô vợ tương lai chẳng hiền tí nào, anh bấm bụng cười nhẹ nhàng.
- Ờ, anh biết! Em nói đi!
Cô liếc anh một cái ghê gớm, Chấn Bình bóp mấy ngón tay căng thẳng.
- Em đang học đại học, sao em phải lấy anh chứ?
- À, anh hiểu! Anh sẽ cưới em và lo cho em tất cả!
Chấn Bình mỉm cười, anh nghĩ câu trả lời khiến cô hài lòng ấy thế Hạ San trợn mắt nhìn anh kiểu sắp đấm anh vài cái.
- Ơ...anh nói sai gì à?
Câu chuyện kết thúc nhanh chóng, Chấn Bình về nhà kèm theo cái mũi đỏ ửng. Hạ San ra tay hơi quá, cũng thật kì lạ, mỗi khi cô ấy giận cô ấy cứ trút bao bực bội vào chiếc mũi của anh.
- Nè, con trai! Buổi cầu hôn tốt đẹp chứ?
Bố anh chực chờ sẵn ngoài ngõ, Chấn Bình vội che cái mũi lại, anh hấp tấp vô nhà. Mẹ anh thấy thì ngăn không để anh vào phòng, bà quyết hỏi cậu con trai.
- Rốt cuộc thì sao? Con bé đồng ý chứ?
Chấn Bình cười miễn cưỡng ngồi xuống sô pha. Đành rằng ý định ban đầu là màn cầu hôn theo nguyện vọng bố mẹ song biết nói sao giờ? Hạ San nổi giận đi về còn anh ôm chiếc mũi đau này, Chấn Bình cố gật đầu cho qua chuyện.
- Con ngủ chút nha! Hôm nay mệt quá!
Anh lập tức lao ngay đến cửa phòng, bố mẹ anh phấn khởi gọi điện thoại. Họ sắp tổ chức hôn lễ cho con trai mà!
Mưa tràn xuống mái nhà, âm thanh lộp bộp vui tai. Chấn Bình thoải mái nhìn lên trần, cô bé năm nào làm lòng anh trĩu nặng. Anh chưa kịp nói gì thì nàng đã phàn nàn chuyện đám cưới.
Thời gian trôi nhanh quá, những tưởng ngày tháng êm đềm bên nhau như dòng chảy bất tận không hồi kết.
Thật yên bình...
Chớp mắt mình ở cạnh nhau ngần ấy năm. Em đã lớn, đã có thể bỏ anh ở lại đằng sau.
Mấy khi tựa vai nhau kể câu chuyện mặt trăng ngủ quên trong hồ nước. Em như ánh nắng mùa xuân tưới mát tâm hồn anh, ngày ấy xa rồi nhưng anh không thể nào quên.
- Cưng à, em đang làm anh buồn đấy!