Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó

Chương 18:




Buổi sáng, trên đường phố nhộn nhịp như nước chảy, hai nhân viên văn phòng cầm cà phê vừa trò chuyện trên trời dưới biển vừa bước nhanh đi vào Du thị.
“Cô nghe chưa? Cháu độc tôn của chủ tịch đã về rồi, nghe nói lúc trước cũng đã tới công ty, gần đây đã bắt đầu tiếp thu sự vụ trong công ty rồi.”
“Ai? Hoàn toàn không nghe gì hết a. Vậy chủ tịch muốn về hưu hả?”
“Tôi thấy không nhất định. Không phải vẫn còn CEO sao, nghe nói quan hệ của cô cháu bọn họ cũng không tốt lắm, tôi cảm thấy bà ấy sẽ không uỷ quyền dễ dàng vậy đâu.”
“Cô nghe ở đâu nhiều bát quái vậy thế?”
“Từ chỗ một tiền bối hay nói chuyện với tôi. Hơn nữa chị ấy còn nói cho tôi biết, kỳ thật đầu óc cháu trai của chủ tịch có chút vấn đề, nên hồi trước mới ra nước ngoài trị liệu mấy năm. Vừa mới trở về mấy tháng trước đây thôi.”
“Ô oa, tôi có chút sợ.”
“Sợ cái gì.” Cô dùng bả vai đẩy đẩy đối phương, nói giỡn: “Chỉ cần cô lọt vào mắt ngài ấy, vậy cô chính là con dâu Du gia rồi, đó mới là phất lên thật sự nha.”
“Nha nha nha, tôi mới không cần.”
Hai người nói nói cười cười đi vào Du thị, trùng hợp liền thấy cấp trên của mình, vội vàng cúi đầu giả bộ là chim cút, lẳng lặng đi vào thang máy.
Lại thấy cấp trên ngừng lại, đi ra cửa công ty.
Các cô ngẩng đầu tò mò nhìn lên, liền thấy một nam nhân mặc Âu phục đen cắt may vừa người đi tới, dáng người hắn mảnh khảnh, thần sắc đạm nhiên, làn da lộ ra ngoài một loại tái nhợt.
Mấy nam nhân trung niên liền vây xung quanh hắn, cười vấn an.
Bước chân hắn không ngừng, tầm mắt cũng chưa phân cho những người này vài phần, lập tức đi vào thang máy chuyên dụng lên lầu.
Du Khâm ra khỏi thang máy, vào văn phòng của mình. Đẩy cửa ra, liền thấy Du Chi Mẫn đã ngồi bên trong chờ hắn.
Hắn không để ý đến bà ta, trực tiếp đi tới chỗ ngồi của mình.
“Du Khâm.” Du Chi Mẫn cười cười: “Hiện tại ngươi thấy ta cũng không gọi được một tiếng cô sao?”
“Bà xứng sao?” Du Khâm nhàn nhạt nói: “Nếu không xứng thì đừng tự rước nhục.”
Nghe được lời vũ nhục như vậy, Du Chi Mẫn cũng không tức giận, ngồi trên sô pha uống một ngụm trà mà bí thư vừa bưng lại: “Cho dù ngươi có nói thế nào, huyết thống rốt cuộc là huyết thống. Hôm nay ta tới đây, chủ yếu là vì ngươi vừa về không lâu, vẫn nên học hỏi thêm kinh nghiệm, ta thương lượng với ông nội ngươi, ngươi có thể đến nước R khai thác thị trường một thời gian, không cần quá lâu, nhưng cũng đủ cho ngươi có thể học được thêm vài thứ.”
Nghe vậy, khóe miệng Du Khâm nhếch lên, tà mắt liếc Du Chi Mẫn một cái: “Hà tất phải quanh co như vậy, không bằng nói ông ấy trực tiếp đuổi tôi ra khỏi Du thị còn nhanh hơn.” Hắn xoay ghế, thần thái tự nhiên xoay bút máy: “Dù sao tôi cũng chỉ là một tên tâm thần.”
Du Chi Mẫn ngẩng đầu, nheo mắt lại.
Nhưng Du Khâm đối diện bà ta lại mỉm cười càng sâu: “Đáng tiếc, trong lòng bà rất rõ ràng, cho dù tôi bị tâm thần hay bị điên, chỉ cần tôi còn sống, bà liền vĩnh viễn không chiếm được vị trí này của tôi.”
Giống như bị kích thích, Du Chi Mẫn đứng dậy, cắn răng nói: “Ngươi muốn nói sao thì tùy.”
Nói xong, thị liền giẫm giày cao gót ra ngoài.
Thị về tới văn phòng, hai tay ôm eo đi qua đi lại, ánh mắt lộ ra chút tức giận, lấy di động ra: “Người điều tra Du Khâm gần đây đâu, vì sao không báo cáo cho ta.”
“Bọn họ, bọn họ đều đã bị phát hiện, không dám theo hắn nữa.”
“Cái gì? Sao không nói sớm cho ta?”
Đối diện ấp úng, nghĩ một chút liền biết là vì gã không muốn đánh mất phần thù lao phong phú này.
Thì ra hắn đã phát hiện tất cả rồi.
“Nói bọn họ tiếp tục theo dõi hắn, giá cả gấp đôi! Một thời gian nữa, hắn sẽ đi nước R, ở bên đó phải theo chặt hơn nữa. Nếu không cũng đừng trông chờ một phân tiền nào hết.”
“Vâng.”
—–
“Đây là muốn đi đâu vậy?” Sở Văn Lâm nhìn nhìn ngoài cửa sổ xe, là một nơi thực xa lạ, xem kỹ hình như là một nơi buôn bán đồ cổ.
“Hội đấu giá.”
“Hội đấu giá?” Sở Văn Lâm nghi hoặc một chút, theo Du Khâm xuống xe.
Hai người đi vào một tòa kiến trúc cổ kính, lên lầu hai, đại sảnh đã có rất nhiều người đang đợi.
Du Khâm cầm thẻ bài đưa cho Sở Văn Lâm: “Thích cái gì cứ giơ thẻ lên.”
Phần lớn người ở đây đều là người già và trung niên, thấy hai người trẻ tuổi tới thì không khỏi nhìn thêm vài lần.
Đương nhiên, trong đám người này tự nhiên cũng có người nhận thức Du Khâm, đang muốn tới chào hỏi lại bị một ánh mắt nghiêng lại đây của hắn dọa tới mức ngồi lại chỗ cũ.
Tới thời gian, hội đấu giá đúng giờ bắt đầu.
Một nhân viên đấu giá đi lên bắt đầu đọc diễn văn.
Vật đưa ra đấu giá hôm nay cơ bản đều là đồ người khác cất chứa lâu năm, đều đã được nhân viên chuyên nghiệp tiến hành giám định xong, chủ yếu là vài tấm tranh chữ, Sở Văn Lâm cũng không có hứng thú với mấy thứ này, nên cũng không muốn mua thứ gì.
“Tiếp theo, tiền cổ Quân triều. Giá khởi điểm 500 vạn, mỗi lần tăng một trăm vạn, mời các vị báo giá.”
Nghe câu này, rất nhiều người đều ngồi nghiêm chỉnh lên.
Hôm nay không ít người đều đến đây vì đồng tiền cổ này.
Thông tin về Quân triều ghi lại trên sách cổ rất ít, văn vật được khai quật càng là đếm trên đầu ngón tay, càng đừng nói tiền tệ của nó.
Có câu vật hiếm thì quý, giá trị sưu tầm của đồng tiền cổ này tự nhiên cũng cao hơn vài tấm tranh chữ kia nhiều.
Nghe đồn không lâu trước đây ngoại quốc cũng xuất hiện một đồng tiền cổ như vậy, là do một thế gia có quan hệ làm ăn với nước họ lưu trữ.
Nhưng đến thế hệ này thì gia đạo sa sút, đồ trong nhà đều bán lấy tiền mặt, nghe nói đồng tiền cổ kia do một người Hoa mua lại.
Nhưng bọn họ cũng không biết, người Hoa này chính là Du Khâm.
Khi Sở Văn Lâm thấy đồng tiền cổ kia liền sửng sốt, nghĩ thầm không phải nó giống đồng tiền cổ Du Khâm đưa cho y lúc trước như đúc sao?
Chẳng lẽ hôm nay hắn tới đây là vì mua nó?
Sở Văn Lâm nhìn nhìn Du Khâm bên cạnh, nhưng hắn lại không có động tác gì, lẳng lặng tựa lưng vào ghế ngồi nửa hạp mắt, ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn.
Người xung quanh đều sôi nổi giơ thẻ báo giá, chỉ chốc lát sau giá của đồng tiền này đã tăng tới một ngàn vạn.
Mặc dù “vật lấy hiếm làm quý”, nhưng nói đến cùng đây cũng chỉ là một đồng tiền cổ, giá như vậy đã là xa xỉ, người tiếp tục giơ thẻ cũng trở nên ít ỏi không có mấy.
“1500 vạn, lần thứ nhất.”
Đúng lúc này, Du Khâm lại đột nhiên cầm tay Sở Văn Lâm nâng lên.
“Tốt. Số 15 giơ thẻ, 1600 vạn.”
Du Khâm chậm rãi mở miệng sửa đúng lại: “3000 vạn.”
Toàn trường yên tĩnh trong chớp mắt, bắt đầu nhỏ giọng ồn ào lên. Người ngồi sau không biết nội tình đều muốn nhìn một chút người này là ai, cư nhiên dám một lần liền nâng giá lên cao như vậy.
Người vừa hô giá 1500 vạn tựa hồ có chút không phục: “3500 vạn.”
Kết quả giây tiếp theo liền truyền đến thanh âm phong đạm vân khinh của Du Khâm: “Năm ngàn vạn.”
Người này tựa hồ có chút bị chọc giận, trừng mắt nhìn bóng lưng Du Khâm, lại bị người bên cạnh kéo một chút: “Uy, ông không muốn sống ở thành phố B này nữa à, dám tranh với vị đó?”
Người này nhíu mày khó hiểu: “Ai a, mặt mũi lớn như vậy.”
“Du Khâm, Thái Tử Du gia.”
“Cái gì? Sao lại là hắn!” Tay người này run lên, thẻ bài trực tiếp rơi trên ghế.
Kế tiếp đương nhiên không ai dám đoạt với Du Khâm nữa, hắn thuận lợi mua được đồng tiền cổ này, rốt cuộc mãi đến khi hội đấu giá kết thúc cũng không giơ thẻ lần nào nữa, hai người cũng không dừng lại nửa phần mà trực tiếp rời khỏi hội trường.
Ngồi vào xe, Du Khâm mở hộp đựng đồng tiền cổ kia ra.
Sở Văn Lâm lấy đồng tiền Du Khâm cho y từ túi áo sơ mi ra, so sánh một chút, đồng tiền trên tay hắn xác thật không khác đồng tiền trên tay Sở Văn Lâm bao nhiêu, đều là hình tròn, ở giữa là hình vuông, nhỏ hơn rất nhiều so với hình vuông của tiền cổ bình thường, mép tiền còn khẽ lóe vài tia sáng kim loại.
Du Khâm lấy đồng tiền cổ kia ra, nghiền ngẫm nắm trong tay xoay quanh, thái độ tùy ý như thứ này không phải vừa mới dùng năm ngàn vạn để mua vậy: “Khi tôi mua được đồng tiền này, người bán đã nói còn có một đồng như vậy nữa, hơn nữa đôi tiền cổ này cũng không phải chế tạo từ đồng thiết bình thường, mà là từ thiên thạch rơi xuống từ bầu trời lúc ấy. Thế gian cũng chỉ có hai đồng này, đặt chúng cạnh nhau liền sẽ hút lẫn nhau.”
Nói xong hắn để tay sát vào Sở Văn Lâm, chỉ thấy sau khi hai đồng tiền cổ run nhè nhẹ, loảng xoảng một tiếng liền dính vào nhau, không chỉ thế, mép hình vuông ở giữa chúng còn ẩn ẩn sáng lên một chút, ánh kim loại trở nên rõ ràng hơn, thậm chí còn hơi chút nóng lên.
Du Khâm giống như gặp chuyện gì vui vẻ chậm rãi cong khóe miệng, thuận thế cầm tay Sở Văn Lâm.
Bàn tay dần dần truyền đến độ ấm từ lòng bàn tay của Du Khâm, Sở Văn Lâm nhìn Du Khâm, trong lòng có chút phức tạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.