*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này, Du Chi Mẫn đang ở văn phòng, một vị cấp dưới đang đứng cung kính bên cạnh, báo cáo cho thị: “Tên kia đã tự sát.”
Du Chi Mẫn hừ lạnh một tiếng: “Thật ngu xuẩn, cơ hội tốt như vậy cư nhiên cũng làm không xong. Chết rồi cũng tốt, chỉ cần không lưu chứng cứ lại là được. Xem như tên tiểu tử Du Khâm kia mạng lớn.”
“Đây là ảnh do gã chụp được.” Cấp dưới đưa lên một phong thư rất dày.
Du Chi Mẫn mở ra, lật từng tấm xem.
Thấy hình ảnh bên trên, bờ môi đỏ chậm rãi nhếch lên.
Phía trên đúng là hình ảnh của Du Khâm cùng Sở Văn Lâm ở nước R.
“Bọn họ thật sự rất thân mật a.” Thị lấy một tấm ra, rõ ràng là hình ảnh Du Khâm đang hôn Sở Văn Lâm.
“Vậy ngài xem có nên gửi hết mấy tấm hình này cho Du lão không.”
“Không.” Du Chi Mẫn lắc lắc đầu: “Bọn họ càng thân mật mới tốt, ba ta tuyệt đối sẽ không tiếp thu cháu độc tôn của mình lại lăn lộn cùng một tên đàn ông.”
Cấp dưới gật gật đầu: “Còn nữa, gần đây hình như Du Khâm đã phái người đến nước A, đang tìm người.”
“Tìm người?” Sắc mặt Du Chi Mẫn thoáng đổi: “Tên kia còn chưa chết sao?”
“Vâng, hình như bọn họ đã thu thập chứng cứ, còn chưa biết đã tìm được bao nhiêu, nhưng theo tình hình hiện tại suy đoán, có lẽ tình huống sẽ bất lợi với ngài.”
Bàn tay cầm ảnh chụp của Du Chi Mẫn dần dần dùng sức, ảnh chụp bị móng tay thị cào tan nát: “Vốn đang nghĩ thả hắn một con ngựa, xem ra đã là không thể rồi.”
Ngoài cửa sổ, mây đen dần dần tụ lại, cuồng phong không ngừng, đại khái vài ngày nữa cũng sẽ không có nắng.
——
Thực mau đã tới sinh nhật Sở Văn Lâm.
Y không có bạn bè gì, phần lớn người trong công ty cũng không biết, chỉ có bí thư gửi một tin nhắn cho y chúc y sinh nhật vui sướng.
Buổi sáng thức dậy, Sở Văn Lâm liền thấy đầu giường có mấy cái hộp.
Phía trên viết tên y, cho nên y liền mở ra xem.
Bên trong đều là một vài thứ nhãn hiệu xa xỉ, đồng hồ nút tay áo gì đó, thậm chí còn có một cái chìa khóa xe, hình như là một hãng xe thể thao.
Lúc này Du Khâm đi đến, mặc một bộ Âu phục Twill* xám đen.
(*):Vải twill là vải có thiết kế sợi chéo, bền chắc. Vải Twill có hai bề mặt không giống nhau. Cùng được dệt từ sợi tơ tằm, cấu trúc vải chéo đem lại cho Twill cảm giác chắc chắn, dày dặn và độ rũ cao hơn lụa habotai mà vẫn mềm mại, mát rượi. (Xem thêm)
“Mấy thứ này là?” Sở Văn Lâm cầm đồ vật hỏi hắn.
Du Khâm tới phòng để quần áo chọn cho y một bộ quần áo: “Là đám Hà Sinh đưa.”
“Chỗ này còn có một chiếc xe thể thao nữa, hay thôi từ chối đi.” Vốn dĩ y cũng không thân với bọn họ.
“Thích thì cứ giữ lại, không sao đâu.” Du Khâm đã đi tới, bắt đầu cởi bỏ nút thắt áo ngủ của y ra, mặc áo sơmi vào cho y: “Hôm nay đừng đến công ty, tôi lái xe, đến nơi này.”
Hôm nay bọn họ lái một chiếc Cadillac phục cổ, thân xe rất dài, ưu nhã lại xa hoa, hạn lượng khoản, toàn bộ thành phố B cũng rất ít ai có.
Đầu tiên Du Khâm theo y ra sau xe, Sở Văn Lâm nghi hoặc nhìn hắn, không phải hắn lái xe sao?
Lại thấy hắn tùy tay mở cốp xe ra, liền thấy bên trong nhét đầy những bó hoa kiều diễm, cốp xe vừa mở ra, cánh hoa bên trong liền rơi xuống đầy đất.
Sở Văn Lâm ngẩn ra một chút, cười bất đắc dĩ: “Tôi cũng không phải con gái.”
“Chỉ con gái mới có thể nhận hoa?” Du Khâm chống thân xe, khóe miệng ngậm một nụ cười, lấy một bó nguyệt quý ra dúi vào trong ngực Sở Văn Lâm: “Đi thôi.”
Du Khâm lái xe dạo qua những đường phố phồn hoa, người qua đường sôi nổi nhìn chiếc siêu xe nồng đượm hơi thở phục cổ này, thấy người bên trong thỉnh thoảng sẽ lộ ra một loại tư thái lãnh ngạo trương dương, tâm trí đều không khỏi sinh ra chút ngưỡng mộ.
Những người này thường là loại người mà người thường vĩnh viễn cũng không thể chạm tới, nhất cử nhất động đều mang theo sự kiêu ngạo được dưỡng thành từ nhỏ, mà Sở Văn Lâm liền ngồi cạnh hắn, còn ôm một bó nguyệt quý có vẻ diễm lệ khác thường trong mùa đông.
Du Khâm lái xe đến một nơi rất xa ngoài nội thành, hướng lên núi. Hai bên đường là hai hàng cây bách, xanh tươi đứng thẳng.
Không lâu liền tới nơi, Sở Văn Lâm xuống xe nhìn qua, là một tòa trang viên.
Thoạt nhìn có chút lâu năm, gạch xây cũng là loại thời trước, nhưng thoạt nhìn lại không có vẻ cũ kỹ, ngược lại còn có chút ý tứ cổ xưa.
Có người mở cổng lớn, tiếp nhận chìa khóa xe, sau đó một ông cụ tiến lên: “Cơm trưa đã được chuẩn bị xong.”
Đi đến đại sảnh lầu chính, toàn bộ sàn nhà đều được phủ thảm đỏ Ba Tư, ở giữa là một chiếc bàn vuông, bên trên bày nến đỏ rượu vang cùng đồ ăn. Cổ điển lại tình thú.
Dẫn bọn họ tới trước bàn rồi, ông cụ nhận áo khoác của hai người liền rời đi, Du Khâm tự mình kéo ghế cho Sở Văn Lâm.
Sở Văn Lâm cười một chút, ngồi xuống: “Có chút long trọng quá.”
Du Khâm duỗi tay sờ sờ cổ y: “Anh thích là được.”
Dùng cơm xong, hai người đi dạo khắp nơi, toàn trang viên rất lớn, phía tây có một vườn hoa, nghe nói được trồng đầy các loại hoa hiếm có, mùa xuân năm sau liền có thể nhìn thấy, phía sau còn có một vườn nho được dùng để ủ rượu, tầng hầm ngầm chính là hầm rượu.
Chưa được bao lâu, đột nhiên trời bắt đầu hạ tuyết, đầy trời đều là bông tuyết trắng toát như lông ngỗng, trôi giạt lả tả rơi xuống đất. Du Khâm dẫn Sở Văn Lâm tới ban công lầu hai, lọt vào tầm mắt là một mảnh rừng rậm rộng lớn.
“Phía sau còn có một mảnh đất trống rất lớn, năm sau còn có thể nuôi ngựa chơi một chút.” Du Khâm nắm tay y nhìn y: “Thích không?”
“Rất thích.” Nơi này dùng để nghỉ phép là tốt nhất.
“Tôi đã chuyển nó qua tên anh.” Du Khâm vuốt ve lòng bàn tay y, nhàn nhạt nói.
Sở Văn Lâm sửng sốt: “Cái gì?”
“Quà sinh nhật.” Du Khâm nở nụ cười, mơn trớn mái tóc y, vỗ rớt vài bông tuyết.
“Không cần đâu, thứ này quá quý trọng.”
“Tôi cho anh anh cứ nhận là được.” Lời Du Khâm nói luôn chân thật đáng tin, hắn tiến lên hôn hôn khóe miệng y: “Ngoan.”
Ban đêm, hai người nằm trong bồn tắm, Du Khâm nằm trong lồng ngực Sở Văn Lâm.
Sở Văn Lâm nhìn dấu vết trên cổ tay của hắn, nhẹ nhàng sờ sờ, cảm giác có chút nhô lên: “Sau này đừng làm như vậy nữa.”
Cảm nhận được động tác của y, Du Khâm chậm rì rì kéo tay y tới trước mắt, cúi đầu hôn lên mu bàn tay y, không trả lời, nhưng đôi mắt lộ ra lại tràn đầy ý cười.
Sở Văn Lâm nhìn bộ dáng của hắn, đột nhiên hỏi chuyện mà y vẫn luôn suy nghĩ ra miệng: “Nếu, tôi đi rồi thì làm sao bây giờ?”
“Anh thấy sao.” Du Khâm cong khóe miệng, nụ hôn dần dần hướng về trước, chạm vào gương mặt y.
“Vậy, nếu tôi chết thì sao?” Sở Văn Lâm quay đầu nhìn hắn, lại bị Du Khâm vươn một bàn tay đè bờ môi y lại.
Du Khâm cong mắt, thanh âm rất nhỏ mà nói bên tai y: “Anh sẽ không muốn biết.”
——
Gần đây Phó Vân có chút phiền muộn.
Gần đây anh trai gã đã bắt đầu tiếp quản sự vụ trong công ty. Vốn dĩ đây là chuyện tốt, có thể nói từ nhỏ gã đã ngóng trông có một ngày như vậy, nhưng từ lần gã bị Phó Quân uy hiếp lúc trước, gã lại có chút khủng hoảng, chính là lo lắng sau này anh trai gã không cho tiền gã nữa thì làm sao bây giờ.
Mấy ngày này chơi cũng chơi không thoải mái, công tác cũng công tác khó chịu. Đã lâu cũng không có tâm tư đi tìm nữ sinh chơi.
Lúc này, hồ bằng cẩu hữu liền tìm đến: “Ai nha, mày đừng lo lắng, dù sao anh ấy cũng là anh trai mày, sẽ không mặc kệ mày.”
“Mày thì biết cái gì, trước nay anh trai tao đều nói một không hai.” Phó Vân trừng mắt liếc tên kia một cái.
“Chính là theo pháp luật mà nói, chắc chắn hắn không thể làm vậy a. Thật sự, đừng nghĩ nhiều vậy nữa, đi quán bar đi, gần đây có mấy nữ sinh mới tới, nghe nói đặc biệt đẹp.”
Phó Vân do dự một chút: “Vậy……”
“Đã bao lâu mày không ra ngoài chơi rồi, lại buồn nữa cũng phải buồn hỏng mất.” Hồ bằng cẩu hữu thừa thắng xông lên, rốt cuộc đả động Phó Vân.
Bọn họ lái xe đến quán bar, khi chờ đèn xanh đèn đỏ đột nhiên có người di một tiếng: “Đó là Du Khâm sao?”
Phó Vân quay đầu nhìn lại, cách hai làn xe chạy, nhưng vẫn có thể rõ ràng thấy trong xe là Du Khâm, loáng thoáng có thể nhìn ra người ngồi ghế điều khiển chính là người tên Sở Văn Lâm kia, Phó Quân liền khư một tiếng: “Đen đủi.”
“Hình như bọn họ rất thường đi cùng nhau, cơ hồ lúc nào Du Khâm cũng dẫn y theo.” Có người cảm thán một tiếng, bên cạnh liền có người nói giỡn: “Không phải đồng tính luyến ái chứ. Nào có trai lớn nào mỗi ngày đi cùng nhau.”
Người nói vô tâm người nghe cố ý, Phó Vân liếm liếm hàm răng, nảy ra ý hay: “Ai, tụi mày nói xem nếu tao nói cho ông nội hắn hắn là đồng tính luyến ái thì thế nào?”
“A?” Hồ bằng cẩu hữu hai mặt nhìn nhau: “Này, cũng không biết có phải là thật hay không mà.”
“Ai quản nó là thật hay giả chứ, tao chỉ muốn làm hắn không thoải mái.” Phó Vân hừ một tiếng: “Mau tìm người cho tao, làm vài tấm ảnh giả gửi qua đi.”
Vốn dĩ những người khác còn định khuyên gã, rốt cuộc mọi người đều thấy lần trước gã đã bị Du Khâm chỉnh thảm đến thế nào, nhưng với loại tính tình thối hoắc như Phó Vân, nghĩ kỹ cũng biết sẽ không khuyên được, còn có thể làm gã giận bọn họ, nên cũng chưa nói gì.
Phó Vân liền thoải mái.
——
Có lẽ vì quấn lấy nhau làm đến quá nhiệt tình, mấy ngày nay Du Khâm bắt đầu sốt nhẹ.
“Tôi đi mua chút thuốc với cháo cho cậu.” Sở Văn Lâm nhìn nhìn nhiệt kế, không cao lắm.
“Anh nấu cho tôi đi.”
“A?”
Du Khâm mở to mắt nhìn y, Sở Văn Lâm đành phải đồng ý.
Y cũng chưa từng làm, cũng chỉ có thể dựa theo thực đơn làm thử xem, cuối cùng nấu ra cháo trắng còn có chút mùi khét.
Nhưng Du Khâm cũng không chút ghét bỏ mà ăn hết, sau đó liền cầm tay y: “Bồi tôi ngủ một lát.”
Sở Văn Lâm liền lại xin nghỉ, không đi công ty.
Qua mấy ngày, bệnh Du Khâm đỡ hơn, trời cũng bắt đầu trong.
Sở Văn Lâm đang ngủ, liền cảm giác mắt có chút ngứa, y mở to mắt, liền thấy Du Khâm đang ngồi một bên chống cằm dùng ngón tay khảy khảy lông mi y, thấy y mở mắt ra, liền nhướng mày: “Tỉnh?”
Y mơ mơ màng màng xoa xoa tóc, kéo tay Du Khâm xuống: “Làm gì vậy?”
“Đột nhiên phát hiện lông mi anh khá dài.” Du Khâm nói đầy hứng thú.
Sở Văn Lâm xấu hổ, cũng không biết Du Khâm đã nhìn chằm chằm y bao lâu mà có thể phát hiện lông mi của y dài.
“Đi thôi, hôm nay có buổi họp mặt.” Du Khâm đứng dậy, Sở Văn Lâm mới phát hiện hắn đã thay quần áo xong.
Chờ y thay đồ xong, cũng đã gần 10 giờ. Mấy ngày nay y vẫn luôn cúp làm, mỗi ngày đều ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh, thành ra cũng không quá mẫn cảm với thời gian.
Hai người lên đường, Sở Văn Lâm có chút mệt, ngáp vài cái.
Đang mơ hồ, Sở Văn Lâm mở mắt liền mẫn cảm nhận ra một chiếc xe tải phía đối diện có chút không thích hợp, chạy rất nhanh, thẳng tắp hướng đến chỗ bọn họ.
“Du Khâm, mau dừng xe.”
Tựa hồ Du Khâm cũng đã nhận ra, hắn híp mắt tấp xe vào lề, nhưng chiếc xe đối diện cũng tấp qua theo hắn.
Không quá vài giây, chiếc xe kia liền tăng tốc đâm lên.
Sau một trận va chạm mãnh liệt, thân xe nghiêng qua một bên, thủy tinh vỡ vụn cũng bay đến tới tấp.
Chính y đã chết còn có thể sống lại, nhưng nếu Du Khâm chết thì chính là chết thật.
Sở Văn Lâm chỉ có một suy nghĩ, ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc liền vội vàng nghiêng người bảo vệ lấy Du Khâm.
Hai người nhìn nhau, đồng tử Du Khâm hơi co lại, Sở Văn Lâm cười một chút, qua một trận đau đớn kịch liệt liền đánh mất ý thức.
Lực sát thương do xe tải va chạm quá lớn, mặc dù Sở Văn Lâm đã che trước mặt hắn, Du Khâm cũng bị lực đánh cực lớn đâm đến hôn mê.
Trong mông lung có nghe thanh âm xe cảnh sát cùng xe cứu thương, Du Khâm tỉnh một lần, hắn nhìn Sở Văn Lâm đang che trước mặt mình, máu từ trán y rơi xuống, rơi trên thân thể hắn, ấm áp dính nhớp, hắn tựa như dùng hết toàn bộ sức lực, mới chậm rãi vươn tay vuốt ve gương mặt Sở Văn Lâm, tỉ mỉ miêu tả đường nét gương mặt y. Du Khâm gắt gao nhìn y chằm chằm, giống như muốn khắc bộ dáng của Sở Văn Lâm vào tận xương cốt vậy.
Một cái liếc mắt này lâu đến mức tựa vượt cả thế kỷ lại cũng ngắn ngủi tựa hơi thở chớp nhoáng.
Cuối cùng hắn ôm Sở Văn Lâm nhắm mắt lại, chìm vào trong một mảnh hắc ám.
Đến khi tỉnh lại, trước mắt là một căn phòng thuần trắng, nhưng nhìn qua lại không giống bệnh viện.
“Người bệnh tỉnh.” Bên cạnh vang lên một giọng nữ, sau đó đi ra ngoài.
Du Khâm quay đầu, liền thấy Du lão chống gậy đi từng bước đến, Du Chi Mẫn theo bên cạnh nâng lão, thấy hắn tỉnh ánh mắt liền trầm xuống.
Du Khâm thu ánh mắt lại, không nói gì thêm.
Du lão gia ngồi trên ghế, nói hộ sĩ ra ngoài hết.
Sau một lúc lâu, lão lấy một chồng ảnh chụp ra ném tới mép giường, chậm rãi nói: “Tỉnh liền giải thích cho ta một chút, mấy thứ này là gì?”
Du Khâm rũ mắt liếc một cái, đều là một ít ảnh giường chiếu, là hắn cùng Sở Văn Lâm, nghĩ thoáng qua cũng biết đều là giả, nhưng hắn cũng không giải thích, mà chỉ nhắm mắt lại.
Thấy bộ dáng này của hắn, Du lão gia tức giận, nâng gậy lên chỉ vào hắn: “Ngươi thật là càng ngày càng vô pháp vô thiên! Cũng không biết là do ai dạy, lăn lộn cùng một tên đàn ông, ngươi không cần mặt mũi, Du gia vẫn cần đó! Sau này đừng để ta thấy nữa! Vài tháng nữa, ngươi liền kết hôn cho ta.”
Nghe xong, Du Khâm không phản ứng gì, bình tĩnh hỏi: “Sở Văn Lâm đâu?”
“Đã chết!” Du lão gia cả giận.
Du Khâm liếc qua, nhàn nhạt nói: “Hắn chết ta cũng không sống nổi.”
“Ngươi! Quả thực không biết xấu hổ!” Ông cụ tức giận đến cả người run rẩy, chỉ tay vào hắn: “Ta nói cho ngươi biết, sau này y sẽ không bao giờ xuất hiện ở thành phố B nữa, ngươi đừng mơ có thể gặp lại y. Ở đây có người trông coi, ngươi đừng hòng trốn ra!”
Dứt lời nổi giận đùng đùng xoay người đi ra ngoài, Du Khâm đã có được đáp án, sung sướng đến khẽ cong khóe miệng.
Du Chi Mẫn theo sát ông cụ, đỡ lão: “Ba, ba đừng nóng giận. Du Khâm cũng biết đúng mực, thời đại bây giờ đã khác rồi, nói không chừng bọn họ là thiệt tình thì sao.”
“Thiệt tình cái gì, ta tuyệt đối sẽ không cho phép nó làm ra loại chuyện này! Nhốt nó một thời gian liền sẽ biết đúng mực. Du Khâm là độc đinh của Du gia, là người sẽ kế thừa Du thị.”
Du Chi Mẫn dừng động tác lại, không nói nữa.
Bên kia, Sở Văn Lâm cũng tỉnh lại.
Đầu tiên là trước mắt mông lung một lát, mơ hồ thấy có một người đang ngồi đối diện, y chớp chớp mắt, sau đó tầm mắt liền trở nên rõ ràng lên: “Ngụy Tân?”
Ngụy Tân ngồi đối diện đang cầm một cái notebook viết gì đó liền ngẩng đầu lên: “Anh tỉnh rồi.”
“Sao lại là anh?”
“Ngạc nhiên sao?” Ngụy Tân khép notebook lại.
Đúng là có chút ngạc nhiên, tới nay gã đều chỉ như một cái phông nền mà theo Hà Sinh cùng Chúc Vĩ Mân, Sở Văn Lâm vẫn luôn không chú ý tới gã: “Du Khâm đâu?”
Ngụy Tân lắc lắc đầu: “Anh sẽ không gặp lại hắn nữa.”
“Có ý tứ gì?”
“Du gia đã phát hiện chuyện của hắn với anh, Du lão nhờ tôi nói với anh, những thứ Du Khâm cho anh anh đều có thể giữ lại, nhưng anh phải rời khỏi thành phố B, không bao giờ được phép quay lại.”
Sở Văn Lâm dừng một chút: “Tôi muốn Du Khâm nói trực tiếp với tôi.”
“Anh còn không hiểu sao?” Ngụy Tân cười nhạo một tiếng: “Anh không thể trêu vào Du gia.”
Sở Văn Lâm nghiêng đầu, không nói chuyện với gã.
Ngụy Tân nhìn y, đột nhiên nói một câu tràn đầy thâm ý: “Sở Văn Lâm, có phải anh đã quên anh tới đây để làm gì rồi không?”
Sở Văn Lâm sửng sốt, ngẩng đầu lên: “Anh?”
Ngụy Tân đứng dậy, đi đến cạnh giường bệnh, nhìn xuống y: “Công tác lúc trước của anh đã lệch khỏi lộ tuyến vốn có, dẫn tới sự phát triển của cốt truyện đã xảy ra thay đổi, niệm tình đây là lần đầu tiên của anh, chắc chắn sẽ có sai lầm, nhưng cũng đừng quá mức.”
“Anh là người bên trên cử xuống.” Sở Văn Lâm nhíu mày.
“Cũng không hẳn. Chức trách của tôi và anh cũng không khác biệt lắm. Chỉ là nhắc nhở anh một chút, đừng quên anh được đánh thức để làm gì. Hoàn thành nhiệm vụ chính là ý nghĩa tồn tại của anh.”
“……” Sở Văn Lâm nhìn gã, dần dần trầm mặc xuống.
“Quỹ đạo nhân sinh của Du Khâm vì anh đã xảy ra một chút biến hóa, nếu anh lại tiếp tục như vậy, có lẽ sẽ hại hắn.” Ngụy Tân nhìn y một cái thật sâu: “Nếu tôi không đoán sai, một thời gian nữa chính là cốt truyện cuối cùng của anh. Nhanh hoàn thành nó, kết thúc vị diện này đi.”
———-
Tác giả có lời muốn nói: Phải tin tưởng, dù con đường phát triển của sự vật là bảy cong tám quẹo, nhưng phương hướng là đi tới tăng lên.
Chú thích:
(*) Ví dụ cho Âu phục của Du Khâm: