“Ta còn đang nghĩ sao ngươi lại đổi ý, hóa ra là do đã có người mới à.”
Sở Văn Lâm tiến lên, nhìn hai người, ngữ khí âm dương quái khí nói.
“Là ngươi?” Chử Xu Hoa nhăn mày: “Mấy thứ kia còn chưa đủ thỏa mãn ngươi à? Sao còn chạy tới đây hồ ngôn loạn ngữ*.”
(*) Hồ ngôn loạn ngữ: nói năng lộn xộn, bậy bạ.
Nhìn cách mà hai người nói chuyện, Tần Trọng Lê đã đoán được thân phận Sở Văn Lâm, gã chắp tay giải thích nói: “Ngài đã hiểu lầm rồi, Chử tiểu thư chỉ giải vây giúp ta mà thôi.”
Chử Xu Hoa quay đầu sang chỗ khác: “Ngươi không cần giải thích cho y, bất quá một người xa lạ thôi.”
“Các ngươi kẻ xướng người hoạ nghe như ta là kẻ có tội vậy, người đổi ý là ngươi, người để ta qua đêm giữa trời đông đất tuyết trong đêm đại hôn cũng là ngươi, hóa ra đều do ta sai à?”
“Trong lòng ngươi tự biết ngươi là dạng người gì.” Chử Xu Hoa lạnh lùng nhìn y, quay đầu phân phó tỳ nữ bên cạnh: “Mính Nhi! Tìm người tới đây, đuổi người này ra ngoài.”
“Ngươi dám.”
“Sao ta lại không dám, ta là con gái Chử gia, là chủ nhân ở đây, ngươi là cái thá gì.”
Mính Nhi rất nhanh tìm mấy tên gia đinh chắc nịch đến, cao lớn thô kệch, nhìn vô cùng dọa người.
Sở Văn Lâm tức khắc nhấp chặt môi.
Mấy tên gia đinh vài bước đi lên trước, túm chặt tay y kéo ra ngoài, hiện tại Sở Văn Lâm chính là một văn nhân tay trói gà không chặt, sao có thể ngăn được bọn họ.
Nhưng đúng lúc này, ngoài hành lang truyền tới một thanh âm: “Sở công tử.”
Mọi người nhìn lại, hóa ra là Tranh Việt – gã sai vặt bên người Chử Tu Diễn, gã chậm rãi tiến lên, nhàn nhạt nhìn thoáng qua mấy tên gia đinh kia, lại nhìn Sở Văn Lâm: “Thế tử cho mời ngài qua đó.”
Đám gia đinh hai mặt nhìn nhau, nhất thời lưỡng lự.
Advertisement
Ngữ khí Tranh Việt trầm xuống: “Không nghe thấy đây là Thế tử phân phó à?”
Mấy đại hán vội vàng buông Sở Văn Lâm ra, khủng hoảng quỳ xuống.
“Nhận lỗi với Sở công tử đi.” Tranh Việt nói với mấy tên gia đinh kia, nhưng ánh mắt lại nhìn Chử Xu Hoa.
Mấy tráng hán mồ hôi lạnh chảy ròng, xin tha liên tục: “Cầu Sở công tử tha thứ, nô tài biết tội rồi.” Nào còn chút hung mãnh như vừa rồi nữa.
Tranh Việt nâng tay: “Sở công tử, Thế tử đang chờ ngài ở Thanh Vân Trai.”
Không đuổi được Sở Văn Lâm ra khỏi Chử gia, Chử Xu Hoa tựa hồ còn có chút bất cam, nhưng Thế tử cũng đã ra mặt, nàng không còn cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Văn Lâm đi vào Thanh Vân Trai – nơi mà ngay cả nàng cũng không thể tự tiện xông vào đó.
Nàng rầu rĩ hành lễ từ biệt Tần Trọng Lê, Tần Trọng Lê cười nhạt đáp lễ: “Khiến ngài khó xử rồi.”
Chử Xu Hoa lắc đầu: “Không phải biểu ca sai.”
Nghe vị đích nữ tôn quý kia gọi mình là biểu ca, Tần Trọng Lê không khỏi ngẩn người.
Sở Văn Lâm lúc này còn chưa đi xa, nấp sau cột ló đầu ra thấy được một màn này từ xa, khóe miệng cong lên.
Từ biệt Tần Trọng Lê xong, Chử Xu Hoa về sân của mình.
Nào ngờ trên đường lại gặp Tranh Việt đang lẳng lặng đứng đợi chỗ ngã rẽ hành lang, khi nàng đi qua, gã đột nhiên nhìn nàng, lên tiếng nhắc nhở: “Hiện giờ Sở công tử là khách của Thế tử, mong tiểu thư nhớ kỹ.”
Chử Xu Hoa không nhịn được mở to mắt nhìn gã, Tranh Việt lại gật đầu rời đi.
Đây là, đang cảnh cáo nàng sao?
——
Sở Văn Lâm đi vào Thanh Vân Trai, trong phòng đốt than châm huân hương, trong không khí lơ lửng một tầng hương nhàn nhạt, y cúi người hành lễ: “Thế tử.”
“Nhị thúc đã nói rõ với ngươi rồi chứ?” Thanh âm Chử Tu Diễn truyền ra sau tầng tầng màn lụa.
Thì ra là hắn mời Chử Nhị gia ra mặt, Sở Văn Lâm đáp: “Rồi ạ.”
“Việc này là Chử gia có lỗi với ngươi, ta thân là Thế tử Chử gia, đương nhiên cũng có trách nhiệm, trên bàn là quà nhận lỗi ta cho ngươi, ngươi nhìn xem thế nào.”
Chỉ thấy trên chiếc bàn tử đàn bên cạnh đang đặt một danh sách, Sở Văn Lâm cầm lên nhìn thoáng qua, liền bị mấy thứ bên trên làm hoảng sợ.
So với mấy thứ mà Chử Tu Diễn cho y này, những thứ Chử Xu Hoa đưa y quả thực như đồ chơi con nít, không lên nổi mặt bàn*.
(*): ý nói khó bày ra, khó gặp người, không thể diện.
Suy tư một lát, Sở Văn Lâm thả lại danh sách lên bàn: “Thế tử. Tại hạ không thể nhận.”
“Mấy thứ bên trên cũng đủ cho ngươi tự lập môn hộ ở kinh thành, cũng không cần ăn nhờ ở đậu Chử phủ nữa.”
Nhưng thứ y muốn lại là ăn nhờ ở đậu ở Chử gia, cho nên Sở Văn Lâm im lặng.
Hai người đều không nói lời nào, trong phòng nháy mắt an tĩnh lại, chỉ có lửa đốt than vang vài tiếng lộp bộp.
Hồi lâu, tựa hồ Chử Tu Diễn cười khẽ một tiếng, thanh âm trầm thấp, như có chút sung sướng: “Không muốn đi?”
Sở Văn Lâm cúi đầu, không trả lời.
Sau đó y liền nghe được chút thanh âm cọ xát khi màn lụa bị người khác nhấc lên.
Là Chử Tu Diễn đang đi tới.
Trong tầm mắt xuất hiện một đôi hài tơ vàng, Sở Văn Lâm lui ra sau vài bước, lại bị Chử Tu Diễn nắm cằm nâng lên.
Chử Tu Diễn khoác một bộ áo choàng bạch cừu, trên mặt vẫn mang mặt nạ vàng, tóc dài dùng ngọc quan thúc lên, lộ ra đường nét tinh xảo trên gương mặt, đôi mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm Sở Văn Lâm, hỏi: “Ngươi sợ ta?”
“Không phải.” Sở Văn Lâm giải thích: “Chỉ là ta nghe nói Thế tử không thích người khác lại gần, mới không dám mạo phạm.”
“Phải vậy không?” Chử Tu Diễn nheo mắt, khóe miệng cong lên.
Sở Văn Lâm bình tĩnh nhìn hắn: “Thiên chân vạn xác*.” Dứt lời, y nâng bước tiến lên trước một bước.
(*) Thiên chân vạn xác: ý nói rất thật, vô cùng thật.
Khoảng cách giữa hai người bất quá chỉ gang tấc, trên người Chử Tu Diễn truyền đến một cổ hương khí mát lạnh.
Chử Tu Diễn cười như không cười nhìn y một cái, buông lỏng tay ra, giống như tùy ý nói: “Cũng đúng, người xuất thân từ Thứ cát sĩ, hoặc chức quan làm đến thủ phụ, hoặc từ đây bừa bãi vô danh. Một tên nhà nghèo nếu không có quý tộc giúp đỡ, con đường làm quan sao có thể thông thuận.”
Ở triều đại này, quyền thế của thế gia chính là đỉnh của kim tự tháp, hơn phân nửa quan trường cũng đều do thế gia khống chế.
Có thể nói cả quan trường chính là nơi để so quyền so thế, phần lớn con cháu nhà nghèo cũng chỉ có thể đầu nhập thế gia nguyện trung thành với họ, nếu không căn bản sẽ không có đường ra.
Vậy lời này của Chử Tu Diễn là có ý gì đây?
Ý tứ chính là nếu Sở Văn Lâm rời khỏi Chử phủ, vậy sẽ hoàn toàn không còn cơ hội gia quan tiến tước nữa.
Sao Sở Văn Lâm có thể nghe không hiểu lời này, y lập tức nhấc vạt áo quỳ xuống: “Cầu Thế tử giúp ta. Sau này Văn Lâm nhất định sẽ trung thành và tận tâm với ngài.”
Chử Tu Diễn rũ mắt: “Trung thành thế nào, tận tâm ra sao?”
“Duy mệnh là từ*.” Sở Văn Lâm nâng mắt, kiên định nói: “Trời đất chứng giám.”
(*) Duy mệnh là từ: thành ngữ, ý nói “có mệnh lệnh liền sẽ phục tùng, không chút cãi lời” (Nguồn).
Một trong những tiền đề quan trọng tạo nên thế lực của thế gia đại tộc chính là các chức quan triều đình. Một phần trong họ xuất thân từ thế gia, số còn lại chính là văn nhân do thế gia bồi dưỡng.
Cho nên khi Sở Văn Lâm lộ ra thái độ nguyện ý mặc cho Chử Tu Diễn sử dụng liền có thể ở lại, cũng có thể dựa vào Chử phủ để đi được xa hơn.
Trên mặt Sở Văn Lâm hiếm khi lộ biểu tình, thế nhưng nhờ đó khi nói ra lời này lại có vẻ vô cùng chân thành, mê hoặc lòng người, tựa hồ mỗi một lời mà y nói ra, nhất định sẽ tuân thủ đến chết.
Chử Tu Diễn chậm rãi cong khóe miệng, hắn duỗi tay lấy danh sách trên bàn, đi đến trước chậu than, thả xuống.
Ngọn lửa dần cắn nuốt tờ giấy, đốt nó thành một đống tro tàn.
——
Sở Văn Lâm cũng xem như đã yên ổn ở lại Chử phủ, chỉ là sóng gió do chuyện y bị hưu mang đến còn chưa bình ổn xuống.
Hôm nay y vừa đến Thứ Thường Quán, liền thấy kinh sử do y sao chép đã bị mực sũng nước, còn đang nhỏ tí tách xuống đất, nhìn dáng vẻ chính là vừa gặp phải chuyện gì đó bất trắc.
Y dùng hai tay xách nó lên nhìn thử, cơ hồ toàn bộ chữ bên trên đều không thể đọc được.
Mà sau lưng y, vị Thứ cát sĩ Ninh Tử Sơn châm chọc y ngày ấy còn đang vừa nhìn y vừa nói nhỏ với người bên cạnh, vừa đoán liền biết chuyện này chính là do bọn gã gây ra.
Sở Văn Lâm híp mắt, xoay người thẳng tắp ném đống giấy Tuyên Thành ướt đẫm trên tay lên trên mặt gã ta.
Chỉ nghe một tiếng bốp, giấy Tuyên Thành ngấm đầy mực nước liền gắt gao dính chặt trên mặt Ninh Tử Sơn.
Gã nhất thời không đề phòng, mực nước chảy cả vào yết hầu. Gã ho khan lột giấy trên mặt xuống, ném phịch xuống đất. Mặt Ninh Tử Sơn đầy mực nước, trong cơn giận dữ, chỉ Sở Văn Lâm nói: “Ngươi!”
Sở Văn Lâm nghiêng đầu: “Xin lỗi. Ta không thấy phía sau có người.”
“Sở Văn Lâm, ta thấy ngươi là không muốn sống nữa!” Ninh Tử Sơn bóp chặt nắm tay, lao về phía y.
Sở Văn Lâm bị gã nắm cổ áo, nhìn gương mặt đen như vừa đào than đá xong của gã không chút nào kinh hoảng, thậm chí còn có chút buồn cười.
“Chuyện gì thế này?” Lúc này giáo tập đến, lão nhíu mày nhìn mặt Ninh Tử Sơn lại nhìn Sở Văn Lâm.
Vị giáo tập này không phải họ Ninh, nhưng hình như vẫn có chút quan hệ thân thích cùng với Ninh Tử Sơn, ngày thường cũng hay thiên vị gã, Ninh Tử Sơn gây chuyện ở Thứ Thường Quán, giáo tập cũng sẽ không trách gã, thậm chí còn sẽ bắt vài tên không quyền không thế gánh tội thay.
Lúc này nếu Sở Văn Lâm vẫn là cô gia của Chử gia, phỏng chừng cũng không có việc gì, nhưng cố tình y đã bị hưu. Nhưng lúc mọi người ở đây đều đang cho rằng Sở Văn Lâm xong rồi, giáo tập lại mắng Ninh Tử Sơn: “Buông tay ra, nhìn xem bộ dáng ngươi giống gì.”
Ninh Tử Sơn còn ngỡ chính gã nghe nhầm rồi: “Giáo tập, Sở Văn Lâm y!”
“Không nghe ta nói à?” Giáo tập nhíu mày: “Đi đi, rửa mặt đi rồi về.”
Ninh Tử Sơn đành phải không chịu thua mà liếc Sở Văn Lâm một cái, đẩy y một cái, đi ra ngoài.
“Được rồi, ngồi xuống hết đi.” Giáo tập đi đến trước mặt mọi người: “Giao hết kinh thư ta giao các ngươi chép vài ngày trước lên đây.”
Mấy tên hay đi chung cùng Ninh Tử Sơn đều vui sướng khi người gặp họa liếc Sở Văn Lâm một cái, bọn họ đắc ý giao kinh thư của mình lên xong còn hỏi xoáy một câu: “Sở Thứ thường, kinh thư của ngươi đâu?”
Sở Văn Lâm bĩu môi, nằm trên mặt đất kìa.
Lúc này giáo tập cũng nhìn y, Sở Văn Lâm đành phải thở dài giải thích nói: “Giáo tập, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, xin cho ta thêm một ngày nữa, ngày mai ta sẽ giao cho ngài.”
Khi đám người kia đang cho rằng giáo tập sẽ hung hăng trách cứ y một đợt, giáo tập lại chỉ nhìn y một cái: “Không được có lần sau.”
Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, chỉ có Sở Văn Lâm vẫn sắc mặt như thường trở lại chỗ của mình ngồi xuống.
Tan làm, Ninh Tử Sơn tìm đến chỗ giáo tập: “Dượng!”
“Ở Hàn Lâm Viện đừng gọi ta là dượng.” Giáo tập sửa đúng.
“Vâng, giáo tập. Hôm nay ngài sao thế, ta bị y khi dễ đến vậy, ngài còn không làm chủ thay ta.”
“Ngươi không biết nhìn thế cục chút à?” Giáo tập trừng gã, tức giận đến mức râu cũng sắp nhếch lên: “Ngươi chọc y làm gì?”
“Chọc y thì sao chứ? Tên nghèo kiết không thân phận cũng không địa vị, còn vừa bị tiểu thư Chử gia đá, sao lại không chọc được? Hơn nữa lúc nãy là y đánh mặt ta trước mặt mọi người trước.”
Giáo tập cười lạnh một tiếng: “Phải, đúng là hôn ước của y cùng Chử gia đã không còn, nhưng y lại được Thế tử của Chử gia lưu lại, ngươi chọc y nổi à?”
“Thế tử của Chử gia? Cái gì?” Ninh Tử Sơn kinh ngạc mở to mắt: “Sao có thể?”
“Sau này ráng động não chút đi, đừng lỗ mãng như lần này nữa.” Giáo tập vỗ vỗ đầu gã, hận sắt không thành thép.
Một trận tiếng bánh xe truyền đến, hai người nhìn qua, là một chiếc xe ngựa làm từ gỗ hoa lê, người có thể có tài lực bực này trong cả kinh thành cũng chỉ có vị Thế tử Chử Tu Diễn kia thôi.
Vừa vặn Sở Văn Lâm cũng ra khỏi cổng Hàn Lâm Viện. Tựa như muốn lập uy thay Sở Văn Lâm, xe ngựa ngừng lại trước mặt y, mã phu nhảy xuống, đặt ghế con xuống trước mặt y: “Nô tài theo lệnh Thế tử đến đón ngài hồi phủ.”
—–
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Sở: Đây có lẽ chính là hương vị của quyền thế.