Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó

Chương 30:




Sau khi Sở Văn Lâm ngã trật chân, đi lại bất tiện, Tranh Việt liền phân hai tỳ nữ qua đây hầu hạ y.
“Đây là Tụy Doanh, đây là Vĩ Ngọc, cũng đã ở trong phủ vài năm, làm việc khá chu toàn.”
Dáng người hai nữ tử cao gầy, mặt tựa hàm xuân, tuổi tác đang đương thì rực rỡ.
Sở Văn Lâm lại cảm thấy không tốt, lắc đầu nhìn Tranh Việt nói: “Nam nữ khác biệt, ngươi vẫn nên tìm hai gã sai vặt đến đây đi, bình thường gần người cũng tiện hơn.”
Nghe xong Tranh Việt gật gật đầu, gã đương nhiên sẽ làm theo ý của Sở Văn Lâm. Gã đang định mang hai người ra ngoài, một người trong đó lại đột nhiên nói: “Sở công tử, tuy nam tử giỏi làm việc nặng, nhưng tay chân vụng về, sao có thể thận trọng như nữ nhân chúng tôi. Công tử còn phải đọc sách viết chữ, vừa vặn nô tỳ cũng từng học vài chữ, nô tỳ ở lại vẫn tốt hơn.”
Sở Văn Lâm ngẫm nghĩ, xác thật đa số sách trong Thanh Vân Trai đều là sách cổ, vẫn nên tìm một người tay chân nhẹ nhàng thì tốt hơn, liền gật đầu: “Cũng được, ngươi tên gì?”
Nữ tử cười cười, nhìn y hành lễ nhẹ giọng nói: “Nô tỳ tên Tụy Doanh.”
Tuy có người hỗ trợ, nhưng Sở Văn Lâm vẫn may mắn vì y không bị ngã gãy tay, vẫn có thể tự mình ăn uống mặc quần áo, nếu không y đúng là khó có thể tiếp thu.
Tỷ như hôm nay y vừa mới tỉnh lại, đang định thay quần áo, Tụy Doanh liền đẩy cửa vừa cười vừa tiến vào: “Sở công tử, để tôi giúp ngài đi.”
Sở Văn Lâm vội vàng xoay người khép áo trong lại: “Không cần, ngươi ra ngoài trước đi.”
Thay quần áo gì đó, để y tự làm thì tốt hơn.
Bị cự tuyệt, Tụy Doanh nhấp nhấp miệng, lại chỉ có thể vâng lời rời đi.
Ả đi tới cửa, vừa vặn một gã sai vặt đang đi vào bên trong, ả túm chặt gã lại: “Chờ một chút, tôi hỏi anh một chuyện.”
Gã sai vặt bị ả kéo ngã ra sau, xoa cánh tay oán trách: “Chuyện gì?”
Advertisement

“Ban đêm anh canh đến mấy giờ?”
Tuy phải gác đêm, nhưng bọn họ cũng sẽ không thức hết cả đêm, chỉ thức đến một thời điểm nhất định sẽ ngủ, chờ chủ nhân có việc gọi thì bọn họ mới dậy.
“Giờ Tý.” Gã sai vặt gãi đầu: “Sở công tử nói gì à?”
Tụy Doanh cười thật sâu, thả gã đi: “Không có, tôi chỉ hỏi một chút. Anh vào đi.” Ả lại nhìn Sở Văn Lâm, ánh mắt lộ ra một tia nhất định phải được.
——
Lần này có thể nói Chử Xu Hoa bệnh nặng không dậy nổi, thuốc cũng uống xong lại nôn ra, chỉ có thể nằm trên giường mặc cho người chăm sóc.
Mơ mơ màng màng, nàng lại nhớ tới cái nhìn thoáng qua của Sở Văn Lâm trong viện lúc ấy, sau đó y nói sẽ đi kêu đại phu.
Nàng nhớ lại đời trước.
Khi đó quả thật Sở Văn Lâm đối xử với nàng rất tốt, ngày thường biểu tình của y luôn nhàn nhạt, nhưng khi cười lên, lại giống như toàn bộ ôn nhu đều dâng tặng cho nàng, cho nên lâu dài nàng liền dần luân hẫm, bắt đầu muốn bạch đầu giai lão với gã, chỉ là cuối cùng nàng mới biết thì ra gã vẫn luôn ghét bỏ cái chân tật của nàng. Nếu không phải do thân phận này của nàng, Sở Văn Lâm căn bản liếc cũng sẽ không liếc nàng một cái.
Cuối cùng gã còn nuôi vợ bé, khi nàng đi hưng sư vấn tội, dưới tình thế cấp bách bị động thai khí, mà Sở Văn Lâm lại mang kiều nương đi luôn, mặc nàng nằm trên mặt đất lạnh như băng khó sinh mà chết, vì sao khi đó gã không tìm đại phu cho nàng?
Liền trong lúc nửa mộng nửa tỉnh này, nàng liên tục rơi lệ, trong miệng không ngừng gọi tên Sở Văn Lâm, có khi nghiến răng nghiến lợi, có khi lại ăn nói nhỏ nhẹ.
Chử lão thái bên cạnh vừa nghe, liền che miệng nàng lại, ánh mắt sắc bén nhìn lướt đám hạ nhân: “Các ngươi đều lui xuống trước đi, cũng đừng để ta nghe thấy bất kỳ một lời đồn đãi nào.”
“Vâng.”
Lão thái thái lau nước mắt cho nàng, thở dài.
Qua đêm này như trải qua một lần sống chết, rốt cuộc Chử Xu Hoa tỉnh lại.
Lão thái thái cười một tiếng, nâng nàng dậy: “Cháu gái ngoan rốt cuộc cũng tỉnh rồi.”
“Tổ mẫu.” Chử Xu Hoa suy yếu gọi một tiếng.
“Ừ.” Lão thái thái gọi người hầu bưng thuốc tới, cầm thìa quấy: “Tuy ta không biết chuyện giữa con và tên Sở Văn Lâm kia là thế nào, nhưng nếu đã nhất đao lưỡng đoạn, vậy hãy quên y đi. Cháu gái ta sao có thể lo không tìm thấy một người trong sạch, sau này con khỏe rồi liền chọn một người vừa ý mình, tốt tốt đẹp đẹp gả qua đó.”
Chử Xu Hoa nhìn bà, không biết sao bà lại đột nhiên nhắc tới Sở Văn Lâm. Nhưng bất chợt, trong đầu lại loáng thoáng nhớ lại chút ký ức đêm qua.
Nàng gật đầu: “Con nghe tổ mẫu hết.”
Lại qua mấy ngày, Chử Xu Hoa cũng đã khỏe vài phần, liền cùng tỳ nữ Mính Nhi đi ra ngoài hóng gió.
“Cô nghe gì chưa? Tụy Doanh bò lên giường của vị Sở công tử kia.”
“Cái gì? Y không phải chồng trước của đại tiểu thư sao? Sao ả dám?”
“Ly hôn rồi còn vợ chồng gì nữa. Nhưng y đang được Thế tử coi trọng a, thậm chí còn để y dùng Thanh Vân Trai nữa. Sau này chắc chắn y rất có tiền đồ, bao nhiêu người đỏ mắt nóng đầu kìa. Cho dù chỉ làm thiếp thì sao, cũng xem như bay lên cành cao biến thành phượng hoàng rồi còn gì nữa.”
“Nha đầu Tụy Doanh kia cũng thật quá tâm cơ.”
Hai người đang nói đến hăng say, Mính Nhi vội vàng ho khan vài tiếng, lạnh lùng nói: “Các ngươi là người của viện nào, dám nghị luận sau lưng chủ nhân.”
Nghe thấy tiếng động, hai người quay đầu lại, thấy Chử Xu Hoa thì sợ tới mức vội vàng quỳ xuống: “Tiểu, tiểu thư, chúng tôi cũng chỉ nghe người khác nói thôi.”
Chử Xu Hoa chỉ nhàn nhạt liếc bọn họ một cái, trực tiếp nâng váy rời đi.
Chuyện này nàng cũng không thấy lạ chút nào, bất quá cũng đã không còn liên quan đến nàng nữa.
Nhưng Sở Văn Lâm thật sự vô tội.
Sáng nay y nằm trên sụp vừa mới tỉnh một chút, đang định trở người, liền đụng phải một người nằm bên cạnh, lập tức sợ tới mức hồn bay phách lạc.
Nhưng y còn chưa kịp kêu lên, người bên cạnh đã thét lên chói tai.
Bị tiếng thét này dọa, Sở Văn Lâm phản xạ có điều kiện đá ả ta xuống giường, chỉ nghe bùm một tiếng, một thanh âm quen thuộc kêu ai da một tiếng.
Y phục hồi tinh thần lại, xốc màn lụa lên, mới phát hiện người kia là tỳ nữ Tụy Doanh: “Cô làm gì ở đây?”
Đúng lúc này, người cả sân đã bị tiếng thét chói tai này dẫn lại đây, chuyện này liền bị truyền ra ngoài.
Chờ Chử Tu Diễn đến, Sở Văn Lâm còn đang mặc một bộ trung y ngồi trên sụp, trong phòng một mảnh lạnh lẽo, Tụy Doanh y trang bất chỉnh quỳ trên mặt đất lau nước mắt, nhìn còn rất giống Sở Văn Lâm vừa làm gì ả vậy.
Chử Tu Diễn vượt qua ngạch cửa, trường bào thêu chỉ vàng xẹt qua giữa không trung, vô cớ làm Tụy Doanh có chút hoảng hốt, nhưng hắn lại không cho ả bất kỳ ánh mắt nào: “Tranh Việt, đốt huân lung lên.”
Tranh Việt vâng lệnh đi đốt huân lung lên, còn gọi người đốt than bưng tới, lúc này trong phòng mới ấm áp lên.
Dưới đáy lòng Tụy Doanh tính toán một lúc lâu, không đợi hắn lên tiếng, liền quỳ đến dưới chân Chử Tu Diễn: “Thế tử, việc này không phải do Sở công tử sai, là nô tỳ ái mộ ngài ấy trước.”
Chử Tu Diễn nhìn Sở Văn Lâm, ngón trỏ xoay tròn nhẫn ban chỉ, không biết đang nghĩ gì.
“Là tự cô ấy bò lên giường của ta!” Sở Văn Lâm chỉ vào Tụy Doanh: “Thế tử, ta tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện xấu xa bỉ ổi này ngay tại Thanh Vân Trai của ngài.”
“Công tử, nô tỳ một mảnh tình si với ngài, sao ngài có thể nói như vậy. Huống hồ tôi cũng đã có tiếp xúc da thịt với ngài, sao ngài có thể bỏ mặc nô tỳ a.” Tụy Doanh khóc lê hoa đái vũ*: “Nô tỳ cũng không cầu gì khác, chỉ cầu ngài thu nô tỳ làm thiếp cũng đã nguyện ý rồi.”
(*) Lê hoa đái vũ: kiểu giọt lệ rưng rưng nơi khóe mi, nhìn tựa như hoa lê dính mưa; ý chỉ vẻ mặt người con gái đẹp khi khóc.
Chỉ nghe phanh một tiếng, chậu than thiêu hồng đã bị đá ngã lăn tới chân váy của ả, đốm lửa văng khắp nơi, thiếu chút nữa đã bén lên váy ả, Tụy Doanh bị dọa, vội vàng chật vật bò lui lại vài bước, ngẩng đầu liền thấy Chử Tu Diễn đang lạnh lùng nhìn ả: “Ta đã cho ngươi nói chuyện sao?”
Tụy Doanh lập tức ngừng khóc, thanh âm run rẩy: “Thế tử thứ tội, nô tỳ không dám.”
Chử Tu Diễn liếc nhìn Sở Văn Lâm: “Ngươi muốn nạp ả?”
Sở Văn Lâm nhanh nhẹn lắc đầu: “Không muốn.”
“Công tử!” Hai mắt Tụy Doanh mở to, thường ngày Sở Văn Lâm rất dễ nói chuyện, cho nên lần này ả mới dám đập nồi dìm thuyền, nhưng ả tự nhận cũng có chút tư sắc, vì sao Sở Văn Lâm ngay cả “thiếp” cũng không muốn cho ả.
“Dẫn đi.” Chử Tu Diễn khẽ nâng cằm, ra lệnh cho Tranh Việt.
Tụy Doanh hoảng loạn đẩy gã ra, nói: “Công tử, cầu ngài, ngài xem ta một mảnh chân tình ——”
Không đợi ả nói xong, Tranh Việt liền bịt miệng ả lại kéo ra ngoài.
Chử Tu Diễn đi đến cạnh huân lung, cầm áo ngoài đang đặt bên trên lên, đưa cho Sở Văn Lâm: “Sau này, để Tranh Việt đến đây hầu hạ đi.”
Sở Văn Lâm nhận áo khoác lên người: “Tranh Việt đã hầu hạ Thế tử nhiều năm, ta không dám đoạt ái*, chỉ cần chọn lại vài người ngoan ngoãn chút là được.”
(*): ý nói cướp đoạt thứ yêu thích của người khác.
“Cũng được.” Chử Tu Diễn nhìn chiếc sụp một cái, ánh mắt thâm trầm: “Đổi cái sụp này đi.”
Đây vốn dĩ chính là đồ của hắn, Sở Văn Lâm đương nhiên sẽ không ý kiến gì.
Sau đó Tranh Việt chọn hai tỳ nữ tuổi khá nhỏ lại đây, một người tên Duẩn Đào, một người tên Xuân Thủy, tâm tư đơn thuần lanh lợi, cũng không xảy ra vấn đề giống như lúc trước nữa.
——
Mấy ngày nay, mỗi ngày Sở Văn Lâm đều ấp trong Thanh Vân Trai không ra ngoài nhiều nữa, gần đây tuy Chử Tu Diễn không qua đêm ở nơi này nữa, nhưng ban ngày hắn vẫn ở đây, Sở Văn Lâm ngồi nghe giáo tập giảng bài, hắn liền ngồi bên nhìn, nước sông cũng không phạm nước giếng.
Cứ như vậy, rất nhanh đã đến đếm trừ tịch. Lúc đầu Sở Văn Lâm cũng không chú ý tới, chỉ đến khi mơ hồ nghe thấy bên ngoài có tiếng pháo trúc vang, y hỏi người hầu mới biết được.
Kỳ thật cũng không thể trách y, Chử Tu Diễn thích thanh tĩnh, ngày lễ cuối năm cả sân vẫn quạnh quẽ như thường, câu đối đèn lồng hay trang trí gì đó cũng hoàn toàn không có.
Nghĩ y cũng đã ở lại đây khá lâu, chi phí ăn mặc đều lấy từ nơi này, luôn có chút ngượng ngùng, liền lấy tiền lương được Thứ Thường Quán phát cho mỗi tháng ra, cầm giấy đỏ viết vài câu chúc phúc phát cho đám hạ nhân.
“A, cảm ơn công tử.” Duẩn Đào kinh hỉ nhận lấy tiền mừng được bao cẩn thận trong giấy đỏ.
Nhưng Xuân Thủy bên cạnh lại thoái thác: “Công tử, chuyện này không hợp với quy củ, ngài là khách của Chử phủ, nô tỳ không thể nhận.”
Nàng lớn hơn Duẩn Đào một chút, từ nhỏ đã hầu hạ trong phủ. Thấy nhiều, băn khoăn đương nhiên cũng nhiều lên, thường ngày cũng luôn rất cẩn thận không dám xảy ra sơ xuất gì.
Duẩn Đào đứng cạnh nghe nàng nói vậy, có chút quyến luyến, nhưng nếu Xuân Thủy không nhận nàng cũng không dám nhận, cho nên chỉ phải trả về lại.
Sở Văn Lâm dựa vào lưng ghế đã được phủ lông cáo, nhìn hai cô bé mười mấy tuổi cố làm bộ già dặn, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Cầm đi, xem như quà mừng Tết, không cần quy củ nhiều như vậy.”
Duẩn Đào nhấp miệng, có chút kích động nhìn Xuân Thủy, muốn nàng nhanh nhận lời: “Tỷ tỷ.”
Xuân Thủy do dự nhìn nàng một cái.
Thấy thế, Sở Văn Lâm phất phất tay: “Được rồi được rồi, đi nhanh đi, ta muốn ngủ một lát.”
Xuân Thủy đành phải hành lễ: “Cảm ơn công tử.”
Hai người đều còn nhỏ, chưa phụng dưỡng bên cạnh chủ nhân bao giờ, đương nhiên cũng không có bao nhiêu tiền thưởng.
Xuất thân lại nghèo khổ, năm trước ăn Tết lấy được một hai đồng cũng đã không dễ, hiện giờ thấy bao lì xì mới tinh này, tự nhiên vui vẻ không thôi, khi ra ngoài trên mặt đã đỏ bừng.
Hôm nay là ngày nghỉ, cũng không cần học mấy thứ thơ từ, phê bình gì nữa, Sở Văn Lâm liền bình yên nằm trên ghế mà ngủ.
Một giấc ngủ dậy, trời đã tối rồi. Trên người y cũng không biết có thêm một tấm chăn khi nào, vô cùng ấm áp.
“Tỉnh?”
Bên cạnh truyền đến một thanh âm, Sở Văn Lâm mới phát hiện Chử Tu Diễn đang cầm một quyển sách ngồi cạnh y: “Sao Thế tử lại ở đây?”
Chử Tu Diễn nâng mắt: “Vậy ta nên ở đâu?”
Sở Văn Lâm nghĩ nghĩ, hình như cha mẹ hắn cũng đã qua đời rồi, liền dừng một chút: “Ừm, Chử lão phu nhân?”
Chử Tu Diễn nhợt nhạt cười một cái, ý vị không rõ, cũng không trả lời y.
Ngoài trời hình như đã đổ tuyết, sột sột soạt soạt, lại có vẻ phá lệ yên lặng.
Hai người im ắng cùng qua đêm Giao thừa, Chử Tu Diễn gọi Tranh Việt cầm áo lông chồn tới chuẩn bị về tẩm viện.
“Chờ một chút, Thế tử, ta có thứ cho ngài.” Sở Văn Lâm đột nhiên gọi hắn lại.
Chử Tu Diễn quay đầu, lẳng lặng nhìn chờ y lên tiếng.
Sở Văn Lâm lấy một chuỗi tiền đồng đã được dây đỏ xâu tốt từ trong lòng ngực ra, duỗi tay đưa cho hắn.
Nếu tính theo tuổi, Chử Tu Diễn còn nhỏ hơn y cỡ tầm một hai tuổi, tuy thân phận cao thấp hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng Sở Văn Lâm vẫn chuẩn bị một phần.
Nhìn chuỗi tiền đồng kia, Chử Tu Diễn chậm rãi vươn tay, Sở Văn Lâm liền đặt nó vào lòng bàn tay hắn, cười nói: “Tiền mừng tuổi, còn mong Thế tử đừng ghét bỏ.”
Chử Tu Diễn giương mắt hỏi: “Không có bao lì xì?”
“Hả? Bao lì xì gì?” Sở Văn Lâm nghiêng nghiêng đầu, nhất thời không rõ hắn có ý tứ gì.
Thấy vẻ mặt mờ mịt của y, Chử Tu Diễn lại rũ mắt không tiếng động mà lắc lắc đầu.
Đến khi Chử Tu Diễn nâng bước đi ra ngoài, Sở Văn Lâm mới đột nhiên biết câu mà hắn vừa nói là có ý tứ gì.
Ngân lượng y cho đám Duẩn Đào lúc giữa trưa là dùng bao lì xì bao lại, tiền đồng đưa cho Chử Tu Diễn lại chỉ dùng một sợi dây đỏ xuyên qua, thoạt nhìn có chút không công bằng: “Thế tử.”
Nghe tiếng, Chử Tu Diễn xoay người lại, Sở Văn Lâm hạ giọng giải thích nói: “Cái này không giống với cái của bọn họ. Lúc trước ta thấy Thế tử đêm dài khó ngủ, không phải có truyền thuyết đặt tiền đồng dưới gối có thể trợ miên sao, cho nên ta mới dùng dây màu xuyên chúng lại cho ngài.” Nói xong Sở Văn Lâm cười nói: “Hy vọng năm mới ngài tuổi tuổi bình an, đi ương trừ kinh*.”
(*): Đi ương trừ kinh: đi tai ương trừ kinh sợ.
——
Đêm lúc này đã khuya, Tranh Việt cầm đèn dẫn đường ở phía trước, đạp lên tầng tuyết vừa tích xuống không lâu, vang từng tiếng kẽo kẹt.
Chử Tu Diễn nâng dù chậm rãi tiến về phía tẩm viện, câu nói “Tuổi tuổi bình an, đi ương trừ kinh” kia của Sở Văn Lâm tựa hồ còn quanh quẩn bên tai,
Hắn nắm chặt tiền đồng trong tay, trong lòng lần đầu tiên an bình đến như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.