Qua năm, Thanh Vân Trai lại ngoài ý muốn trở nên náo nhiệt lên. Thỉnh thoảng có thể nghe thấy có người dẫm lên tuyết đi vào, sau đó nói một câu Thế tử tân xuân vạn phúc.
Kỳ thật chính là mấy người ở phòng khác mang mấy đứa trẻ qua đây chúc Tết, tuy trước nay Chử Tu Diễn đều không gặp khách, nhưng gia phong lễ nghĩa vẫn phải làm chu toàn.
Mà toàn bộ những người này đều do Tranh Việt phụ trách tiếp đãi, quà tặng đều thu, sau đó sẽ lấy vài thứ trong kho ra làm quà đáp lễ.
Sở Văn Lâm đứng trước cửa sổ nhìn từng món đồ giá trị xa xỉ bị Tranh Việt tùy tay chỉ huy gia nhân mang tặng cho người khác, không khỏi cảm thán có tiền thật tốt.
“Sở công tử, ngài đừng đứng nữa.” Xuân Thủy đứng cạnh nhìn có chút kinh hồn táng đảm, sợ Sở Văn Lâm không cẩn thận té ngã.
“Đừng lo, kỳ thật chân ta đã sắp khỏi hẳn rồi.” Sở Văn Lâm vẫy vẫy tay, nhảy lò cò trở về chỗ ngồi.
Tuy lúc ấy vị đại phu kia nói phải cần mấy tháng, nhưng y lại khôi phục rất tốt, chỉ mới một tháng rưỡi xương cốt đã bắt đầu chính vị. Mấy ngày trước đại phu đã tới bỏ nẹp ra, nói y tu dưỡng thêm mấy ngày là có thể xuống đất.
“Vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.” Xuân Thủy cau mày khuyên nhủ, Sở Văn Lâm thở dài: “Được được được.” Dứt lời nhìn qua Duẩn Đào đang đứng cạnh: “Duẩn Đào, lấy giúp ta cuốn sách cổ trên giá đi.”
Duẩn Đào ai một tiếng, lại giá sách tìm quyển sách kia đưa cho Sở Văn Lâm: “Sở công tử, lúc này mới đầu năm, ngài vẫn nên nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa đi. Muội thấy ngài đọc sách cả ngày không đau đầu sao? Muội vừa nhìn mớ chữ này đã thấy đau đầu rồi.”
“Cũng không có gì, so với trước kia thì thanh nhàn hơn nhiều.”
Xác thật giống như lời y nói, đối với y đọc sách cũng không có gì khổ. Ngược lại, chủ tuyến của vị diện này là lịch trình trưởng thành của nữ chủ, cốt truyện chủ yếu xoay quanh nàng phát triển, chính y chỉ là cái phông nền, sau này chỉ cần vào nội các, lại hồi tâm chuyển ý bị nữ chủ vả mặt một chút liền hoàn thành công tác.
Sở Văn Lâm nhận ra y thậm chí đã bắt đầu tiến vào giai đoạn về hưu dưỡng lão rồi.
Bất quá Duẩn Đào không hiểu mấy thứ này, chỉ cảm thấy ngày ngày cái gì mà chi, hồ, giả, dã*, nghe muốn hôn mê.
(*) Chi, hồ, giả, dã: Bốn tiếng hư tự dùng trong cổ văn Trung Hoa, người học chữ Hán là phải học cách dùng những tiếng này — Chỉ cái học hủ lậu hẹp hòi (Nguồn).
“Duẩn Đào, đừng quấy rầy công tử đọc sách, đi ra ngoài quét tuyết với tỷ đi.” Xuân Thủy kéo Duẩn Đào mang nàng đi ra ngoài.
Lúc này bên ngoài vừa vặn có người đến: “Tiểu thư của chúng tôi tới chúc Tết Thế tử.”
Sở Văn Lâm ngẩng đầu lên, vừa vặn Duẩn Đào vén mành đi ra ngoài, một chớp mắt kia liền thấy Chử Xu Hoa đang khoác một cái áo choàng nhung màu đỏ đứng bên ngoài.
Bốn mắt nhìn nhau, Chử Xu Hoa nhìn Sở Văn Lâm trong phòng, thân hình dừng một chút, sau đó thấy Sở Văn Lâm lại tiếp tục cúi đầu đọc sách, tựa hồ như chưa từng thấy nàng.
Nàng quay đầu đi, đè nén cơn tức vô cớ trong lòng xuống, xoay người ra khỏi viện.
Mính Nhi vội vàng chạy theo đỡ lấy thân thể có chút lảo đảo của Chử Xu Hoa: “Tiểu thư, ngài sao vậy?”
Chử Xu Hoa căng chặt hàm dưới: “Không có gì, lễ cũng tặng chúc cũng chúc rồi, đi thôi.”
“Tiểu thư ngài đi chậm một chút, tuyết nhiều đường trơn.”
Khi Tranh Việt ra khỏi nhà kho, nàng đã đi xa. Gã vén rèm lên, thấy Sở Văn Lâm đang cầm bút viết bình, hoàn toàn không biết chuyện xảy ra bên ngoài.
——
Qua mấy ngày, trời bắt đầu trong, đụn tuyết cũng bắt đầu hòa tan, trong viện cũng thanh tịnh trở lại.
Sở Văn Lâm bắt đầu chậm rãi luyện tập đi đứng. Chỉ là quá trình này có thể còn dày vò thống khổ hơn ngã gãy một chân.
Bởi vì đã lâu chưa chạm vào mặt đất, cái chân bị thương kia của y đã quên mất cảm giác chạm đất, thậm chí chỉ cần vừa chạm đất, liền sẽ có cảm giác đau nhức.
Nhưng nếu y không đi, thời gian càng lâu, chân cũng xem như bỏ.
Vì thế Sở Văn Lâm chỉ có thể nhờ Xuân Thủy đỡ y thích ứng từng bước một. Luyện tập hồi lâu, người y cũng đã đầy mồ hôi.
Nhưng công phu không phụ lòng người, tập luyện một ngày vẫn có chút hiệu quả. Cho nên y nói hai thị tỳ buông lỏng y ra: “Các ngươi đừng đỡ ta, ta tự đi thử xem.”
Hai bên đã không có người nâng, nếu muốn cái chân bị thương chạm xuống đất vẫn có chút khó khăn.
Lúc này, rèm cửa đột nhiên bị ai đó xốc lên, Sở Văn Lâm vừa ngây người liền chạm chân xuống đất, một khắc kia, một cổ bủn rủn ngứa ngáy khó có thể miêu tả tựa hồ theo tĩnh mạch lan tràn ra toàn thân, y rốt cuộc chống đỡ không được mà ngã xuống.
Không có cảm giác đau đớn khi ngã xuống đất như y đã tưởng tượng, y tựa như ngã xuống trên người một ai đó, chỉ thấy một làn hương lạnh lẽo đánh úp lại. Tinh thần y căng thẳng, ngẩng đầu lên, mới phát hiện y cư nhiên ngã lên người Chử Tu Diễn, tay y còn đáp trên vai hắn, cả người Chử Tu Diễn đều bị y ôm vào trong ngực.
Chử Tu Diễn nâng mắt lên, lẳng lặng nhìn y.
Sở Văn Lâm sửng sốt một chút, liền lui lại một bước.
Nhưng một chân không thể giữ thăng bằng, y lại mất trọng tâm mà ngã ra sau, Duẩn Đào cùng Xuân Thủy hoảng sợ, vội vàng chạy đến đỡ, Chử Tu Diễn lại duỗi tay kéo y lại.
Sở Văn Lâm đứng vững liền thở phào một hơi, sờ mũi, có chút ngượng ngùng nói: “Để ngài chê cười rồi.”
Chử Tu Diễn không nói lời nào, đỡ tay y ngồi xuống.
Thời gian này hình như các cửa hàng muốn tính toán sổ sách cho năm mới, Chử Tu Diễn cũng đã lâu không đến Thanh Vân Trai, hiện giờ đột nhiên lại gặp mặt, Sở Văn Lâm còn có chút không quen.
Nhưng hắn vẫn luôn là một người an tĩnh, y ở chung với hắn cũng vô cùng thoải mái, bất tri bất giác một ngày đã trôi qua.
——
Luyện tập ngày qua ngày vẫn có chút thành quả, chỉ mới bảy ngày, Sở Văn Lâm đã có thể tự mình đi lại, vừa vặn Chử Tu Diễn liền mang y theo tham gia tiệc đầu xuân.
Đây là tập tục của Chử gia, mỗi năm đầu xuân toàn bộ người trong tộc đều sẽ mở tiệc mừng. Người cả tộc đều sẽ tham gia, nhưng mỗi người đều có chỗ ngồi và quy chế riêng.
Lúc Chử Tu Diễn mang y chậm rãi đi vào, bàn dài trong viện đã ngồi đầy người, ai cũng mặc quần áo trang trọng ngồi trên ghế dựa, đều là tông thân của Chử thị cùng các lão thái đức cao vọng trọng.
Bọn họ thấy Chử Tu Diễn thế nhưng mang Sở Văn Lâm tới, đều lộ ra ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.
Mà người ngồi ở vị trí chính giữa của bàn dài chính là tộc trưởng của Chử thị, Chử Tam thúc công, trên mặt để một nhúm râu dê, chau mày.
Bởi vì Chử Tu Diễn không thích người khác lại gần, nên trái phải đều đặt một ghế trống, Sở Văn Lâm ngồi xuống bên tay phải của hắn, liền thấy mày của vị tộc trưởng này nhăn lại càng chặt: “Tu Diễn, chuyện này hình như không hợp quy củ lắm.”
Chử Tu Diễn nâng mắt lên, mặt nạ vàng dưới mặt trời chợt lóe: “Có gì không hợp?”
“Người ở đây đều là tông thân của Chử gia, y lại chỉ là một người ngoài, thật sự không hợp với quy củ.”
Chử Tu Diễn cười nhạt, không nói gì.
“Khụ khụ, Tam thúc công, trên gia phả cũng không có quy củ này, cũng không cần so đo như vậy.” Chử Nhị gia dùng khăn tay che miệng, làm người điều giải.
“Ta so đo gì chứ! Ta là tộc trưởng của Chử gia, đương nhiên phải tuân thủ bổn phận nghiêm ngặt, giữ vững quy củ.” Tam thúc công trừng mắt, nhìn lão thái thái: “Lão tẩu tử, tỷ nói nên làm sao cho phải?”
Lão thái thái đang uống trà, nghe lão hỏi, cầm khăn tay lau lau khóe miệng, ý vị thâm trường cười: “Tam đệ à, cứ làm theo ý Tu Diễn đi.”
Chử Tam thúc công nghe bà nói vậy sửng sốt một chút, nhìn một vòng những người đang dự tiệc, bọn họ đều rũ mắt im lặng, như biểu thị đồng ý.
Người ở đây, có ai không biết cả gia tộc là do ai chống đỡ. Không phải Chử Nhị gia, không phải lão thái thái, cũng không phải Chử Tam thúc công lão, mà là vị Thế tử còn chưa cập quan này. Theo ý nghĩa nào đó mà nói, hắn chính là quy củ của Chử phủ.
Lúc trước sau khi phụ thân Chử Tu Diễn chết, vị Chử Tam thúc công này ỷ lão là người lớn tuổi nhất trong tộc, liền cứng rắn đoạt vị trí tộc trưởng. Lúc ấy lão cho rằng lão đã nắm giữ toàn bộ Chử thị rồi, lại không ngờ sẽ có một ngày này.
Hô hấp Chử Tam thúc công cứng lại, biểu tình ngưng trọng, nhấp chặt miệng không nói thêm gì nữa.
Chử Tu Diễn liễm mi, thần sắc đạm nhiên nói: “Khai tiệc đi.”
Người hầu bên cạnh nghe hắn mở miệng, gõ chuông, thanh âm thanh thúy du dương vang lên, tỳ nữ nâng đồ ăn được bày trong đĩa sứ quý giá lên, đặt lên bàn xong liền lui lại đứng bên hầu hạ, chỉ chờ chủ tử muốn ăn gì liền phân phó bọn họ, bọn họ liền dùng đũa chung kẹp lên để vào chén cho họ.
Tam thúc công vừa giằng co với Chử Tu Diễn xong, trong lòng còn hờn dỗi, nhưng quả thật lão cũng không đắc tội hắn nổi, cho nên ngay cả thê tử của lão cũng dùng sức đưa mắt ra hiệu cho lão.
Lão hít sâu một hơi, ấp ủ một chút, căng ra một nụ cười: “Tu Diễn, vừa rồi thúc công có chút xúc động, nhưng ta cũng là suy nghĩ vì gia phong trong tộc, nếu con cảm thấy không đúng, ta đây liền nhận lỗi với con.” Dứt lời lão liền tượng trưng nâng chung rượu một chút. Nhưng Chử Tu Diễn lại cười như không cười nhìn lão, như đang chờ lão uống cạn chung, Chử Tam thúc công siết chặt chung rượu, đành phải giơ tay một ly uống cạn.
Uống xong, lão nâng tay, ra hiệu cho người hầu bên cạnh đưa mấy đĩa đồ ăn qua chỗ Chử Tu Diễn: “Tới, món đậu hủ này cay mặn vừa phải, bí rợ thơm ngọt, Tu Diễn con nếm thử.”
Sở Văn Lâm ngồi cạnh giương mắt nhìn một chút, liền tùy tay ngăn lại, tựa như tập mãi thành thói quen: “Hắn không ăn đậu hủ được.”
Lời này vừa ra, người xung quanh đều sôi nổi nhìn y. Chính y cũng có chút ngây ngẩn.
Sao y lại đột nhiên nói ra những lời này.
Chử Tu Diễn nhìn y chậm rãi cười: “Phải, ta không ăn được, đa tạ ý tốt của thúc công.”
Sở Văn Lâm lại rũ mắt xuống, có chút nghi hoặc khó hiểu.
——
Chử Xu Hoa ở sân khác nghe hạ nhân nói về chuyện bên kia, nhăn mày.
Nàng không biết Sở Văn Lâm lấy lòng Chử Tu Diễn thế nào, nhưng dựa vào tính cách đời trước của Sở Văn Lâm, thật sự không giống loại người sẽ tri ân báo đáp, thậm chí nói không chừng còn sẽ cắn ngược lại. Nghĩ vậy, nàng nhỏ giọng phân phó tỳ nữ của mình: “Mính Nhi, ngươi thay ta đi xem, khi nào Thế tử rời tiệc liền đến nói cho ta.”
Mính Nhi gật đầu, đi ra ngoài. Chử Xu Hoa cũng không còn lòng dạ ăn uống nữa.
Tiểu thư tứ phòng ngồi cạnh liếc nàng một cái, cười khanh khách nói: “Sao tỷ tỷ không ăn?”
Chử Xu Hoa liếc nhìn ả một chút, không để ý.
“Tỷ tỷ, đây là canh cá bạc, nghe nói đặc biệt tốt cho việc khơi thông kinh mạch bị tắc nghẽn, tỷ có thể thử xem.”
“Thư Nhĩ ngươi đang nói đạo lý gì vậy, sao canh cá lại có thể giúp khơi thông kinh mạch chứ.” Tỷ muội tốt của ả trêu đùa ả một tiếng, Chử Thư Nhĩ nha một tiếng: “Vậy sao? Thì ra không được hả.”
Từ nhỏ Chử Thư Nhĩ đã không thích nàng, ngày thường có cơ hội liền đâm nàng một chút. Lần này cũng lời trong lời ngoài cười nhạo nàng chân cẳng có tật, một người khác cũng không biết mình ngốc, bị Chử Thư Nhĩ dùng như vũ khí còn không biết.
Chử Xu Hoa cười một tiếng, gắp não heo bên trái đặt qua trước mặt Chử Thư Nhĩ: “Canh cá không thể khơi thông kinh mạch, nhưng thứ này lại có thể bổ não, muội muội ngươi nhất định phải thử.”
Nụ cười Chử Thư Nhĩ thoáng ngừng, không đợi ả lên tiếng, Mính Nhi đã đi đến, dựa gần tai nàng nói rằng Thế tử đã ra ngoài.
Chử Xu Hoa gật đầu, trực tiếp đứng dậy, nhìn nhìn Chử Thư Nhĩ: “Thân thể ta không khoẻ, xin phép đi trước.”