Dưới sự dẫn dắt của Chử Tu Diễn, Sở Văn Lâm cũng thuần thục dần, ít nhất đã có thể thuận lợi bắn ra được mũi tên.
Khi y đang chuẩn bị xoay người nói lời cảm tạ, Chử Tu Diễn lại nhẹ giọng thở dài bên tai y một tiếng: “Nhìn bên kia.”
Sở Văn Lâm nhìn theo ánh mắt hắn, liền thấy không xa có một con thỏ xám đang nhảy nhót. Y lặng yên không một tiếng động cài tên kéo cung, nhìn chằm chằm vào nó, liền mạch lưu loát bắn tên ra, mũi tên xuyên phá không khí, thổi bay một sợi tóc bên tai y, y hết sức chuyên chú, lại không phát hiện khóe miệng Chử Tu Diễn đang ngậm cười nhàn nhạt nhìn y đầy chăm chú.
Mũi tên được bắn ra rất nhanh đã bắn trúng con thỏ xám kia, Sở Văn Lâm còn có chút cao hứng.
Y tiến tới xách tai con thỏ lên, phát hiện mũi tên chỉ bắn trúng đùi phải. Con thỏ lại như bị dọa ngây, cả khuôn mặt không có chút biểu tình, bị Sở Văn Lâm xách lên cũng không chút phản ứng, nhưng thoạt nhìn thật ra lại có chút đáng yêu.
“Con thỏ.” Sở Văn Lâm xách nó trở lại: “Nhìn còn sống được, không biết chân có thể chữa khỏi hay không.”
Chử Tu Diễn nhìn y, lấy một cái còi ngọc từ trong tay áo ra, đặt trên môi thổi lên một tiếng vô cùng bén nhọn.
Không bao lâu đã thấy Tranh Việt lại đây, Sở Văn Lâm nói thầm thì ra nó còn có loại tác dụng này.
Tranh Việt tiếp nhận con thỏ trong tay Sở Văn Lâm: “Qua mấy ngày tôi sẽ đưa nó lại cho Sở công tử.”
“Cảm ơn.” Sở Văn Lâm sờ sờ tai thỏ xám, nó còn ngốc ngốc mà run run.
Cuối cùng Chử Tu Diễn săn được một con lộc hoa, y lại không bắn trúng gì nữa, nhưng hôm nay cũng đã xem như được được tận hứng mà về.
Trở về doanh trướng, đại học sĩ còn đang thẩm duyệt sổ con, Sở Văn Lâm vội vàng thay quần áo quay lại bàn của mình.
Sắc trời dần tối, đại học sĩ dùng xong cơm chiều liền chuẩn bị rửa mặt đi ngủ, khi trở lại trướng ông thấy Sở Văn Lâm vẫn còn ngồi trước bàn, liền nói: “Không cần vất vả như thế, ngày mai làm bù lại là được.”
Sở Văn Lâm ngẩng đầu, đáp một tiếng: “Học sinh đã biết.”
Lại qua một lát, y thấy thời gian cũng không còn sớm liền định buông bút xuống, lại thấy một cuốn sổ con phía dưới có chút không giống như bình thường. Mấy cuốn sổ con khác đều căn cứ theo cấp bậc của quan viên mà có quy chế riêng, chỉ có cuốn này là màu đen, phía trên còn không có quan ấn.
Sở Văn Lâm mở nó ra mới phát hiện nội dung bên trong là buộc tội quan viên tham ô. Đương triều có lệnh sổ buộc tội chuyện tham ô nhận hối lộ không cần phải ký tên. Cho nên cuốn sổ này cũng hề không kỳ quái.
Đang lúc y muốn khép nó lại, dư quang thoáng nhìn qua nội dung bên dưới, lại phát hiện người bị buộc tội, thế nhưng đều là người dưới trướng Thái tử.
Lâm Chương đi ngang qua nhìn thấy cười một tiếng, nhỏ giọng nói: “Ngươi cũng không thể tin mấy lời như ‘Thiên tử phạm pháp tội cũng như thứ dân’ nha.”
Người sáng suốt vừa thấy, liền biết Nghiêm Úc Phong tất nhiên cũng có liên quan đến việc này, nhưng người buộc tội cũng không dám viết tên huý của Thái tử trên sổ con. Rốt cuộc phía trên gã còn có Hoàng Thượng Hoàng Hậu, cho dù Hoàng Thượng nguyện ý trách phạt, Hoàng Hậu cũng sẽ áp tất cả chuyện này xuống, vì bảo đại cục, cũng chỉ có thể xuống tay từ trên người đám thủ hạ của Nghiêm Úc Phong.
Lâm Chương đáp tay lên vai y: “Đừng nghĩ nữa, ngày mai trực tiếp đưa sổ con này lên là được, mau ngủ đi.”
Sở Văn Lâm cạn lời kéo tay của gã xuống: “Ngươi đã rửa sạch tay chưa vậy.”
“Ngươi còn chê ta dơ?” Lâm Chương hắc một tiếng, sau đó gã nghĩ tới chuyện gì ngồi xuống ngay tại chỗ, ánh mắt sáng ngời có thần nhìn y: “Lại nói tiếp, sao lúc trước ta không biết ngươi lại lợi hại như vậy, ngươi nói ta hay sao ngươi có thể săn được con lộc to vậy thế.”
“Cái gì?” Sở Văn Lâm sửng sốt một chút: “Không phải ta săn.”
“Sao lại không phải, trên người nó chính là tên ngươi mà.”
Sở Văn Lâm còn đang nghi hoặc, bên ngoài liền truyền đến thanh âm của Tranh Việt: “Sở công tử, Thế tử gọi ngài qua.”
“Đã biết.” Sở Văn Lâm đáp một tiếng, khép sổ con trong tay lại, đứng dậy.
“Đã trễ thế này vẫn còn đi ra ngoài? Cẩn thận bị lính canh coi như thích khách đấy.”
Sở Văn Lâm nhún vai, khoác áo choàng ra khỏi doanh trướng, lúc này đã sắp đến giờ Tý, y đi theo Tranh Việt đến doanh trướng của Chử Tu Diễn.
“Ai đó!” Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng quát lớn, Sở Văn Lâm cùng Tranh Việt xoay người lại, lại thấy Thái tử Nghiêm Úc Phong cùng hai tên tuần phòng.
Gã thấy Sở Văn Lâm, trong mắt như hiện lên gì đó: “Dám xông vào khu vực săn bắn của hoàng gia, bắt lấy hậu thẩm.”
Sở Văn Lâm không ngờ gã thế nhưng sẽ trợn mắt nói dối như vậy: “Thái tử điện hạ, ta là Sở Văn Lâm của Nội các.”
“Phải không? Không quen biết.” Nghiêm Úc Phong nhếch mép, nhìn hai tên tuần phòng bên cạnh: “Đi, bắt lấy bọn họ.”
Tuần phòng hai mặt nhìn nhau, trong nhất thời có chút do dự, bọn họ nhận ra Sở Văn Lâm: “Thái tử điện hạ.”
Nghiêm Úc Phong nheo mắt: “Sao thế, bổn cung nói không nghe?”
Thân thể hai người nháy mắt cứng đờ. Thái tử cũng đã nói như vậy, bọn họ cũng không thể không theo: “Tuân lệnh.”
Ngay khi bọn họ đang tiến đến chỗ của Sở Văn Lâm, Tranh Việt lại lấy ra một tấm lệnh bài: “Nô tài phụng mệnh của Thế tử điện hạ gọi Nội các Sở Văn Lâm qua đó, nếu Thái tử điện hạ có nghi vấn, cũng có thể đi theo nô tài để xác nhận thật giả.”
Tuần phòng thấy tấm lệnh bài bằng vàng nạm ngọc kia, dừng chân, đây chính là lệnh bài do Hoàng đế khâm thử, bọn họ không dám động: “Thái tử điện hạ.”
Nghiêm Úc Phong hừ lạnh một tiếng: “Ta còn ngỡ là ai, thì ra là con chó trông cửa của Chử Tu Diễn. Đêm khuya ngươi không canh trước doanh trướng của mình lại ra ngoài đi lung tung, cũng không thể trách bổn cung nhìn lầm đi.”
Vốn dĩ Sở Văn Lâm lười quan tâm việc gã khó xử y, nhưng thấy gã được một tấc lại muốn tiến một thước, liền cười một tiếng nói: “Thái tử điện hạ ngủ muộn như thế, còn tự thân ra ngoài tuần tra, thật là may mắn của triều ta, xem ra chuyện ngài bị người buộc tội tất nhiên là lời nói vô căn cứ rồi.”
Nghiêm Úc Phong nghe được câu sau, biểu tình đắc ý thoáng ngưng lại: “Buộc tội gì?”
“Ngài không biết? Là chuyện nam hạ tham ô nhận hối lộ lúc ấy, sổ con đã đưa lên rồi, Hoàng Thượng chưa triệu kiến ngài sao?” Sở Văn Lâm nói dối cũng không kém gì gã.
Nghe đến đó, thần sắc Nghiêm Úc Phong đại biến, sắc mặt một mảnh tái nhợt, đầy mắt không dám tin mà nhìn Sở Văn Lâm: “Sao có thể?”
Thấy biểu tình gã hoảng loạn như thế, Sở Văn Lâm liền hiểu trong đó xác thật có một chân của gã. Y cũng không giải thích thêm nữa, chỉ cúi người nói một tiếng cáo lui, liền tiếp tục đi đến doanh trướng của Chử Tu Diễn.
Vào doanh trướng, Tranh Việt trực tiếp rời đi.
Bên trong, Chử Tu Diễn đang thả tóc ngồi trên một chiếc ghế bát tiên, trong lòng ngực ôm con thỏ xám bắt được giữa trưa kia, tay áo dài mềm mại vòng qua tay vịn rơi trên thảm lót thật dày trên mặt đất.
“Thế tử.” Sở Văn Lâm gọi một tiếng.
Chử Tu Diễn nâng mắt, tay nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng con thỏ xám: “Ngươi gặp Thái tử à?”
“Vâng, Thế tử quả thần cơ diệu toán.”
“Ngồi đi.” Chử Tu Diễn nhìn một chiếc ghế thấp bên cạnh, Sở Văn Lâm đi lên trước xốc bào ngồi ngay ngắn.
Nghe xong đầu đuôi, Chử Tu Diễn nằm trên ghế thấp giọng cười, lười nhác vươn tay mơn trớn nốt ruồi trên mặt Sở Văn Lâm, thấp giọng hỏi: “Khi nào ngươi lại to gan thế.”
“Tiểu nhân bất quá dựa vào Thế tử thôi.” Sở Văn Lâm cúi đầu, xem nhẹ sự ngứa ngáy trên mặt, ngược lại hỏi: “Tối nay Thế tử kêu Văn Lâm tới là có chuyện gì sao?”
Chử Tu Diễn nhìn mắt y lại không trả lời, đầu ngón tay chậm rãi trượt xuống dưới, dừng bên cổ y mở áo choàng y ra. “Ta tìm được một cuốn tiểu thuyết, cảm thấy thú vị, muốn nghiên cứu với ngươi một chút.”
Áo choàng ám sắc bị cởi bỏ dây buộc, theo người Sở Văn Lâm rơi xuống trên mặt đất.
“Thế nào? Ngươi có đồng ý không?”
Sở Văn Lâm dừng một chút, hầu kết khẽ động: “Đương nhiên đồng ý.”
——
Mà bên kia, Nghiêm Úc Phong cũng trắng đêm khó ngủ.
Cả đêm trong lòng gã giống như có ngàn vạn con kiến đang gặm cắn, vô cùng dày vò.
Trước mắt gã vẫn luôn không ngừng hiện ra cảnh tượng Nghiêm Biên Tông biết được chuyện gã tham ô mà giận phế Thái tử.
Gã biết Nghiêm Biên Tông từ nhỏ đã không thích gã, cũng không thích mẫu hậu của gã, thậm chí lúc đầu còn muốn lập đứa con của một phi tử khác lên làm Thái tử.
Cho nên Nghiêm Úc Phong vẫn luôn muốn làm ra chút thành tựu cho phụ hoàng của gã nhìn xem, nhưng sai lầm lần này thật sự chỉ do gã nhất thời động lòng, nếu bị phụ hoàng biết, chắc chắn sẽ muốn mượn cơ hội này phế gã.
Phải làm sao bây giờ?
Cả đêm gã đều đang tự hỏi vấn đề này, trái lo phải nghĩ trằn trọc tới bình minh, hai mắt đỏ bừng, đầu óc vẫn trống rỗng như cũ.
Một tiếng gõ mõ cầm canh bén nhọn vang lên, trái tim gã cũng co chặt chớp mắt, cố tình lúc này bên ngoài còn có một thái giám tới gọi: “Thái tử điện hạ, Hoàng Thượng gọi ngài qua.”
Hai mắt Nghiêm Úc Phong đột nhiên mở to, lại không cách nào lên tiếng trả lời.
Thái giám lại gọi một tiếng, gã vội vàng lớn tiếng ho khan vài tiếng: “Thân thể bổn cung có chút bệnh, không tiện diện thánh.”
Thái giám tựa hồ trầm mặc một chút, Nghiêm Úc Phong không biết là có ý tứ gì, nhưng gã chớp mắt: “Thôi, đợi bổn cung rửa mặt một chút, lập tức ra ngoài.”
Nghiêm Biên Tông không thích người khác nói dối nhất, từ nhỏ gã đã biết, nếu lão thật vì chuyện gã tham ô mà gọi gã qua, chính gã còn lấy cớ có bệnh, lão chắc chắn sẽ nghi ngờ kêu thái y tới đây xem xét. Nếu bị phát hiện, hậu quả chắc chắn sẽ còn nghiêm trọng hơn.
Không lâu, gã ăn mặc xong, tới trước trướng của Nghiêm Biên Tông, hít sâu một hơi, đi vào: “Nhi thần khấu kiến phụ hoàng.”. Truyện Tổng Tài
Nghiêm Biên Tông không nói gì, ném sổ con trong tay lên bàn, nhéo nhéo mày.
Nghe thấy thanh âm kia vang lên, trong lòng Nghiêm Úc Phong đã không nghĩ nổi lý do thoái thác nào được nữa, gã quỳ rạp xuống đất: “Phụ hoàng thứ tội, nhi thần biết sai rồi.”
Nghiêm Biên Tông nhíu nhíu mày: “Ngươi nói cái gì?”
“Nhi thần, nhi thần biết sai rồi.” Nghiêm Úc Phong trả lời thật cẩn thận.
Ánh mắt Nghiêm Biên Tông nghiêm khắc lên, gắt gao nhìn chằm chằm Nghiêm Úc Phong: “Ngươi có tội gì?”
Thân hình Nghiêm Úc Phong thoáng dừng, hơi hơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua sổ con trên bàn, lại phát hiện nó cũng không tuân theo quy chế buộc tội.
Trong phút chốc gã liền hiểu rõ, Sở Văn Lâm chơi gã!
Gã cắn môi dưới, nhìn ánh mắt xem kỹ của Nghiêm Biên Tông, mạnh mẽ trấn định lại: “Sáng nay nhi thần đột nhiên bị bệnh, sợ sau này không thể theo phụ hoàng ra ngoài săn thú, khiến phụ hoàng giảm đi hứng thú, nhi thần có tội.”
Nghiêm Biên Tông chậm rãi thu mắt lại: “Trẫm còn tưởng chuyện gì. Sáng nay kêu ngươi tới cũng là vì việc này, tuy là thu săn, ngươi thân là Thái tử cũng không thể quên thân phận cùng trách nhiệm của mình. Nếu trong người đã không khỏe, vậy sau này liền mỗi ngày bớt chút thời gian ra học tập nên xử lý triều chính thế nào đi.”
Nghiêm Úc Phong thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Vâng, nhi thần đã biết.”
Ra khỏi doanh trướng, ánh mắt Nghiêm Úc Phong đột nhiên trở nên nguy hiểm lên.
【Sở Văn Lâm, bổn cung nhớ kỹ ngươi.】
Còn có Chử thị.
Gã quyết không cho phép trong tương lai khi gã bước lên ngôi Hoàng đế, vẫn còn một tên Chử Tu Diễn đứng sau trói chân gã.