Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó

Chương 37:




“Thế tử, phần đầu của Sở công tử bị thương nghiêm trọng, lão phu suy đoán rất có thể bên trong có máu bầm, nên mới khiến ngài ấy cứ hôn mê như vậy.”
Chử Tu Diễn chống đầu nằm trên giường, sợi tóc rơi rụng che khuất biểu tình trên mặt hắn. Mà Sở Văn Lâm liền gối lên ngực hắn, miệng vết thương trên đầu đã được băng bó lại cẩn thận, nhưng vẫn nhắm mắt không chút dấu hiệu muốn tỉnh lại. Ngón tay như ngọc của hắn khẽ lướt qua đôi mắt đang nhắm chặt của Sở Văn Lâm, hỏi: “Khi nào y có thể tỉnh?”
Từ đại phu than nhẹ một lúc, lắc lắc đầu: “Lão phu chỉ có thể viết chút thuốc hoạt huyết hóa ứ, nhưng cũng không biết khi nào Sở công tử có thể tỉnh lại.”
“Không biết khi nào?” Chử Tu Diễn tựa hồ cười khẽ một tiếng, nói không rõ là có ý tứ gì: “Ngươi lui xuống đi.”
“Kỳ thật Thế tử cũng không cần lo lắng quá mức, mạch tượng Sở công tử ổn định, tính mạng cũng không đáng ngại, chỉ là ——”
Câu nói kế tiếp không cần nói cũng biết. Nói cách khác Sở Văn Lâm sẽ không chết, nhưng có tỉnh lại được hay không thì phải nói cách khác.
Chử Tu Diễn lại không nói nữa.
Đại phu thoáng thở dài một hơi, nhỏ giọng lui ra ngoài.
Ngày ấy Chử Tu Diễn cùng Sở Văn Lâm rơi xuống vách núi, thủ vệ đi theo hắn nghe thấy tiếng sáo tìm được vị trí của hắn, Tranh Việt bên kia lo nếu hắn tùy tiện trở về Hoàng đế sẽ lại muốn gây chuyện, liền truyền tin làm thủ hạ đang chờ gần đó mang theo thủ vệ của Chử gia, đưa Chử Tu Diễn tới thành An Bân ở gần đó, vì cẩn thận, còn mời Từ đại phu bọn họ đã hiểu tận gốc rễ qua đó.
Lại không ngờ Sở Văn Lâm vẫn chưa tỉnh lại được.
Hắn đột nhiên nâng mắt lên, nhìn ra ngoài hô: “Hoán Viễn.”
Nháy mắt tiếp theo, một người mặc quần áo đen đã quỳ một gối trước mặt hắn: “Hoán Viễn chờ lệnh của Thế tử”
Chử Tu Diễn nhàn nhạt nói: “Ta muốn ngươi giúp ta tìm một thứ.”
——
Sáng ngày thứ hai, đại phu gõ cửa: “Thế tử, thuốc đã sắc xong rồi.”
Trong phòng không một chút tiếng động, lão do dự một lát đành đẩy cửa ra, liền thấy Chử Tu Diễn tựa hồ đang dựa cạnh giường ngủ, lúc này nghe thấy tiếng động cũng đã mở mắt ra.
“Mong Thế tử thứ tội, lão phu đứng ngoài không nghe thấy tiếng động, lo sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên mới ——”
“Không sao.” Giọng Chử Tu Diễn khàn khàn, để lộ ra một chút mỏi mệt, hắn vươn tay: “Bưng thuốc lại đây đi.”
“Vâng vâng.” Từ đại phu vội vàng cúi đầu bưng thuốc dâng lên.
Chử Tu Diễn còn mặc bộ y phục hôm qua, ngày xưa hắn thích sạch sẽ nhất, một bộ y phục tuyệt đối sẽ không mặc qua đến ngày thứ hai, hiện giờ lại vì Sở Văn Lâm canh giữ trắng đêm, không màng y quan. Lúc Từ đại phu đi ra ngoài, còn không khỏi cảm thán tình nghĩa của Chử Tu Diễn dành cho Sở Văn Lâm thế nhưng sâu sắc đến như vậy.
Chử Tu Diễn dùng một cánh tay ôm eo Sở Văn Lâm, một tay đỡ y lên dựa vào lòng ngực mình, sau đó bưng chén dựa nghiêng bên miệng y.
Nhưng người không có ý thức sao có thể tự nuốt, thậm chí hàm răng của Sở Văn Lâm còn không thể mở ra. Chử Tu Diễn bóp hai má y, cũng chỉ có thể làm y thoáng hé môi một chút, cuối cùng nước thuốc vẫn theo sườn mặt y chảy xuống dưới, tẩm ướt trung y y.
Động tác Chử Tu Diễn ngừng lại, hắn chậm rãi bưng chén thuốc lên, dựa miệng chén uống vào một ngụm.
Hương vị chua xót nháy mắt lan khắp miệng, biểu tình Chử Tu Diễn lại chưa biến mảy may.
Hắn cúi đầu cạy khớp hàm Sở Văn Lâm ra, đầu lưỡi nhỏ xinh ép hàm dưới y xuống, đẩy nước thuốc vào, đầu lưỡi lơ đãng lướt qua môi lưỡi Sở Văn Lâm, ướt mềm mà ấm áp.
Đút xong một chén thuốc, trên quần áo hai người đều là vết nước thuốc, trong không khí cũng bay lơ lửng hương thảo dược cay đắng.
Chử Tu Diễn dựa lên trán Sở Văn Lâm, nhẹ nhàng hôn lên vệt nước bên môi y, biểu tình trầm thấp.
——
Nghiêm Biên Tông bước chậm trong doanh trướng, trong lòng luôn cảm thấy có chút bất an, Nghiêm Úc Phong còn đang quỳ gối trước mặt lão, nhưng vết thương trên trán cũng đã được xử lý.
Người canh gác bên ngoài nhấc trướng mành lên, chỉ thấy người được phái xuống vách núi tìm kiếm Chử Tu Diễn đã trở lại.
“Sao rồi, đã tìm được Chử Tu Diễn chưa?” Nghiêm Biên Tông gác một tay sau người, nhìn bọn họ hạ giọng hỏi.
Người cầm đầu đã ướt đẫm cả người, vệt nước ngăn không được dọc theo khôi giáp rơi xuống mặt đất.
Gã lắc lắc đầu, quỳ xuống: “Vi thần đáng chết, nhân mã do vi thần dẫn dắt vẫn chưa tìm thấy Chử Thế tử.”
Nghiêm Biên Tông không khỏi tức giận: “Một người chết cũng tìm không thấy, trẫm cần các ngươi có ích gì!”
“Hoàng Thượng, dưới vách núi dòng nước chảy xiết, nếu rơi vào trong nước, chỉ sợ đã bị cuốn xuống vùng dưới rồi, không dễ tra tìm. Người chúng thần mang đi cũng đã có ba người rơi vào nước bị dòng chảy cuốn đi.”
“Các ngươi xác định chung quanh không có tung tích của hắn à?”
“Không có, phạm vi mấy dặm chúng thần đều đã phái người lục soát cẩn thận rồi.”
Ngoài trướng đột nhiên truyền đến một thanh âm: “Báo.”
Nghiêm Biên Tông nâng cằm sai người dẫn người vừa lên tiếng bên ngoài vào: “Hoàng Thượng, chúng thần đã tìm thấy giày của Sở Văn Lâm trên một nhánh cây ven bờ sông hạ du, mà sau khúc đó, chính là thác nước.”
Một vách núi cao hơn vạn trượng, lại thêm một thác nước dốc đứng, mặc dù là người có võ nghệ, tỷ lệ sống sót cũng vô cùng xa vời.
Cau mày tự hỏi một phen, phỏng chừng Nghiêm Biên Tông cũng cảm thấy Chử Tu Diễn cũng sống không được nữa, liền phất phất tay: “Thôi, chuẩn bị hồi kinh, còn Chử Tu Diễn cùng Sở Văn Lâm, liền tuyên bố với bên ngoài là bọn họ vô ý rơi xuống núi khi truy kích thích khách, niệm tình hộ giá có công, hồi kinh truy phong.”
Ngô công công bên cạnh nghe đến đó thoáng nâng đầu, cùng những người khác đồng thanh nói: “Tuân lệnh.”
Lúc Tranh Việt nhận được tin này, nhìn thoáng qua Ngô công công, trong tích tắc đó hai người liền trao đổi ánh mắt, Tranh Việt liền cúi đầu, xoa nước mắt vô hình trên khóe mắt: “Nô tài đã biết.”
Lính canh thở dài một tiếng, vỗ vỗ vai gã: “Nén bi thương.”
Tuy rằng mạo hiểm, nhưng nếu thật sự trừ được Chử Tu Diễn, đương nhiên Nghiêm Biên Tông vẫn rất cao hứng. Có câu không phá không xây được, nếu tổn thất nhỏ nhưng tương lai được lợi, cũng chưa chắc không thể. Chỉ là lão vẫn có chút không dám tin Chử Tu Diễn chết dễ dàng như vậy. Cho nên trước khi hồi kinh, lão lại sai người tiếp tục tìm kiếm ở hạ du, nếu tìm được liền hoả tốc truyền tin cho lão. Mà lão không biết người lão đang muốn tìm, hiện giờ lại ở trong một biệt viện tại thành An Bân cách đó chưa đầy một trăm dặm.
Sau đó, lão dẫn các quan viên tùy hầu theo, khóe miệng còn mang theo ý cười nhàn nhạt, không quay đầu lại mà đi rồi.
Nhưng vẫn có người quay đầu lại mấy lần, biểu tình xúc động.
Học sĩ đứng cạnh vẻ mặt túc mục kéo tay Lâm Chương qua, thấp giọng nói: “Nhìn phía trước đi.”
Lâm Chương thở dài: “Học sĩ, ngài nói sao một người có thể cứ vậy đột nhiên biến mất chứ.”
“Cả đời một người, vận mệnh đều có định số rồi.”
“Định số gì. Y chính là quá ngốc! Một quan văn, người khác đuổi thích khách y xem náo nhiệt cái gì chứ.” Lâm Chương dùng tay áo xoa mắt, khóc mắng. Gã là từ một chức quan nhỏ vòng đi vòng lại mới tới được vị trí hiện tại, khi ở cùng người khác luôn cảm thấy thấp hơn một chút, cũng chỉ có Sở Văn Lâm chất phác, không để bụng mấy thứ này đó, gã nói gì với y y cũng nghiêm túc trả lời lại, khi học tập cũng không biết ngày đêm, nào ngờ một người sống sờ sờ liền đột nhiên biến mất như vậy, ngay cả liếc mắt lần cuối cũng chưa kịp thực hiện.
Học sĩ nhìn bộ dáng của gã, thở dài một tiếng. Lão biết Lâm Chương còn quá trẻ quá đơn thuần, nhìn không thấu mấy thứ loanh quanh lòng vòng ở đây.
Người Chử thị nâng lên, có thể vào Các bộ lão đã thấy kinh ngạc, trong lòng Hoàng đế có đủ loại khúc mắc, thái độ càng không được tốt đẹp. Có ngày này lão cũng không thấy lạ, nhưng giờ phút này cảm xúc trong lòng cũng là khó có thể miêu tả.
——
Bên kia, trong tiểu viện tại thành An Bân, Hoán Viễn lại xuất hiện trước mặt Chử Tu Diễn, toàn thân ẩm ướt: “Thế tử, thuộc hạ đã tìm được thứ ngài yêu cầu.”
Nói xong gã tạm dừng một chút, sau đó vươn tay ra: “Nhưng mà, mấy đồng khác có lẽ đã chìm vào đáy sông, thuộc hạ cũng chỉ tìm được một đồng này.”
Chỉ thấy một đồng tiền đang lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay gã, ở giữa còn có một sợi dây rách nát xuyên qua, đã rách nát đến không còn hình dạng.
Đây là thứ mà Sở Văn Lâm tự tay đặt lên tay Chử Tu Diễn vào đêm trừ tịch, hắn đặt nó trong túi tiền, vẫn luôn quý trọng mang theo trên người, hiện giờ thế nhưng chỉ còn lại một đồng này thôi.
Chử Tu Diễn duỗi tay lấy đồng tiền lạnh lẽo kia qua, liền để Hoán Viễn lui ra.
Hắn nhìn đồng tiền này thật lâu, sau đó đặt xuống dưới gối Sở Văn Lâm.
“Ngươi dùng đồng tiền này phù hộ ta tuổi tuổi bình an, đi ương trừ kinh, hiện giờ ta trả nó cho ngươi, cầu ngươi bình yên vô sự.”
Sở Văn Lâm vẫn nhắm hai mắt, không một chút phản ứng.
Chử Tu Diễn nhìn y, hồi lâu mới nặng nề ngủ, còn chìm vào một giấc mơ cực dài, trôi nổi không chừng, lạ lùng kỳ quái.
Sở Văn Lâm tỉnh lại giữa một trận đau đầu, giống như có một chiếc chuông lớn đang gõ vang bên tai, chấn động nhưng cũng không cách nào che được.
Y mở to mắt, nhìn lọng che trên đầu, khi phát hiện nơi này là một nơi xa lạ, còn hoảng hốt một lát, cho rằng lại đến vị diện mới.
Nhưng nháy mắt tiếp theo y liền nhớ lại những chuyện đã xảy ra lúc trước.
Sở Văn Lâm đang muốn chống tay ngồi dậy, liền thấy Chử Tu Diễn đang nằm bên cạnh, hắn tựa như cảm giác được động tác của y, cũng chậm rãi tỉnh lại.
Hai người lẳng lặng nhìn chăm chú lẫn nhau, ánh mắt Chử Tu Diễn thanh triệt tựa hổ phách, lại giống như che giấu gì đó.
Hắn vươn tay, vòng qua gương mặt Sở Văn Lâm, giúp y gạt tóc mái ra sau vành tai: “Ngươi thấy thế nào?”
“Đầu có chút đau.” Sở Văn Lâm đáp đúng sự thật.
Từ đại phu bắt mạch cho y một lát, lại nhìn nhìn triệu chứng cùng biểu hiện của y, nhíu mày: “Sau này chắc sẽ có di chứng, còn có thể lại thấy đau đớn.”
“Cái gì?” Sở Văn Lâm xoa xoa đầu: “Là nói sẽ thường xuyên đau đầu sao?”
“Cũng không biết có thường xuyên hay không, nhưng phải nghỉ ngơi cẩn thận mới được, sau này chắc chắn không được gặp gió lạnh.”
“Tôi biết rồi.” Sở Văn Lâm gật đầu, bất quá là bắt đầu sinh hoạt dưỡng lão trước thời hạn, ngược lại còn khá tốt.
Nhưng Chử Tu Diễn bên cạnh lại rũ mắt, xoay nhẫn ban chỉ trên ngón cái, không nói một lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.