Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó

Chương 40:




Lúc Sở Văn Lâm từ Các bộ trở về, đi ngang qua hồ hoa cạnh thành, liền thấy Tần Trọng Lê đang bị mấy tên thanh niên quần áo đẹp đẽ quý giá ấn xuống nước giãy giụa.
Mấy tên thanh niên kia nhìn qua liền biết đều lớn lên trong cẩm y ngọc thực, đoán một cái cũng biết hẳn là mấy tên ăn chơi trác táng trong thư đường, thấy Tần Trọng Lê thế đơn lực mỏng lại không chỗ nương tựa nên mới muốn lấy gã tìm vui.
Đây cũng là chuyện thường, lúc trước ở Thứ Thường quán Sở Văn Lâm cũng bởi vậy mới bị Ninh Tử Sơn tìm mọi cách khinh nhục, bấy giờ mới không còn cách nào đến cậy nhờ Chử gia.
Nhưng thấy Tần Trọng Lê, Sở Văn Lâm mới đột nhiên nhớ tới, lúc này Tần Trọng Lê hẳn đã thông qua kỳ thi mùa thu, lại qua một thời gian nữa, gã sẽ được nhận về khôi phục lại thân phận Hoàng tử.
Tự hỏi một lúc, Sở Văn Lâm vô thức quên đi tiếp, ngừng lại tại chỗ.
Một thanh niên trong đó lơ đãng ngẩng đầu, thấy ánh mắt của y đang nhìn họ chăm chú thì không khỏi hoảng sợ, vội vàng buông lỏng tay ra.
“Uy”, gã kéo tay áo tên đồng bạn bên cạnh, muốn ngăn bọn họ lại, nhưng người bị gã kéo nhìn lại theo tầm mắt của gã, thấy là y liền không kiên nhẫn chậc một tiếng: “Nhìn cái gì mà nhìn? Thức thời một chút, nhanh cút đi, hay là, ngươi cũng muốn ngâm thử nước ao ở đây?”
Những người khác cũng nghi hoặc ngẩng đầu, nhưng một khắc nhìn thấy Sở Văn Lâm kia, sắc mặt liền biến đổi, vội kéo tay người đang khiêu khích lại: “Đừng nói nữa, đó là Sở Văn Lâm.”
“Không thể nào?” Gã không tin, nhìn bọn họ như một đám ngu ngốc: “Không phải Sở Văn Lâm đã chết sao?”
Chuyện Chử Tu Diễn cùng Sở Văn Lâm chết vì cứu giá đã truyền khắp toàn bộ kinh thành.
“Ngươi không biết à, y chưa chết! Mới về hôm qua đó.”
Bọn họ cũng biết quan hệ giữa Sở Văn Lâm cùng Chử Tu Diễn không cạn, lần này lại có công cứu giá, đúng là lúc phong cảnh rực rỡ, làm sao dám chọc y, cho nên mấy người bỗng nhiên bị y bắt gặp, một đám bá vương ngày xưa không sợ trời không sợ đất, lúc này cũng đều có tật giật mình xô đẩy nhau rời đi.
Mà Tần Trọng Lê bị bọn họ bỏ lại lúc này đã cả người ướt đẫm, sợi tóc tán loạn dán trên mặt, vô cùng chật vật.
Gã thấy Sở Văn Lâm, nhiều ít có chút bất đắc dĩ cười, xoa bọt nước rơi xuống trên mặt: “Đa tạ Sở công tử tương trợ, để ngài chê cười rồi.”
“Ta cũng không làm gì.” Sở Văn Lâm giải thích, y cũng chỉ thờ ơ lạnh nhạt đứng xem có được không?
“Bất quá ngươi muốn tiếp tục như vậy sao?” Nếu Sở Văn Lâm không nhớ lầm, lúc này hẳn gã đã biết thân phận thật của mình, sao vẫn có thể sống bị động như thế.
Tần Trọng Lê nghe y nói vậy, giống như sửng sốt một chút, cúi đầu cười.
Gã không biết có phải ý tứ trong lời nói của Sở Văn Lâm cũng là ý gã đang nghĩ hay không, nhưng khoảnh khắc gã biết gã vốn dĩ họ Nghiêm, gã cũng đã suy nghĩ rất nhiều.
Nghe nói năm đó mẫu thân gã chính là bị Hoàng hậu hại chết, bây giờ gã không nơi nương tựa, nếu cứ mạo muội trở về như vậy, tất nhiên sẽ vạn phần hung hiểm. Tuy hiện tại tình cảnh gian nan, nhưng chỉ cần có thể giữ được mạng, không chừng ngày nào đó còn có thể về cung.
Nhưng mà gã cũng không cam lòng, mấy năm nay gã ăn nhờ ở đậu, vẫn luôn ẩn nhẫn nhịn nhục, chính là vì một ngày kia thi được công danh, bước vào giới thượng lưu.
Hiện giờ nếu có thể một bước lên trời, sao gã có thể không động tâm cho được.
Một trận gió lạnh lẽo thổi qua, khiến Tần Trọng Lê lạnh đến có chút phát run, gã ngẩng đầu lên, lại phát hiện Sở Văn Lâm đã sớm không thấy đâu.
——
Trong Thanh Vân Trai, Chử Tu Diễn đang tự đánh cờ, vừa đến giờ Tý, Tranh Việt liền đến: “Thế tử, Tần Trọng Lê cầu kiến.”
Chử Tu Diễn đặt một quân trắng xuống bàn cờ, nhẹ giọng đáp: “Để gã vào đi.”
Tần Trọng Lê thân xuyên bố y, bước vào cửa phòng, nhìn Chử Tu Diễn, chậm rãi uốn gối quỳ xuống trước mặt hắn.
Chử Tu Diễn đang nhìn chăm chú vào ván cờ, lúc này liền nghiêng mắt liếc gã một cái, ngón tay cầm quân cờ gõ nhẹ lên hộp cờ: “Ta không chịu nổi cái quỳ này của ngươi, ngươi vẫn nên đứng lên đi.”
“Còn thỉnh Thế tử tương trợ, giúp Trọng Lê đoạt lại vị trí.” Tần Trọng Lê cúi người, áp đầu xuống đất: “Nếu có thể đắc thế, Trọng Lê nhất định không quên ân tình hôm nay của Thế tử.”
“Ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Thứ ta muốn cũng không phải chỉ đơn giản là một Hoàng tử.” Một Hoàng tử con vợ lẽ không có chút dã tâm cũng không phải quân cờ mà hắn muốn.
Tần Trọng Lê tạm dừng một chớp mắt, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định: “Tôi đã nghĩ kỹ rồi.”
Nếu muốn đoạt, gã liền đoạt vị trí Thái tử, bằng không gã cũng sẽ không tới đây cầu Chử Tu Diễn.
Chử Tu Diễn lại hạ xuống một quân, nhìn thấy bộ dáng này của gã, nở nụ cười: “Đứng lên đi.”
Tần Trọng Lê tìm hắn là vì lợi dụng hắn tìm về thân phận tôn quý của mình, mà hắn chính là muốn lợi dụng Tần Trọng Lê để làm Nghiêm Úc Phong biết cái gì có thể làm cái gì không nên làm.
Tới ngày yến hội, Sở Văn Lâm cùng Chử Tu Diễn thay quần áo ra phủ, vào cung.
Trên đường Sở Văn Lâm mới phát hiện người mặc quần áo hạ nhân đi theo phía sau lại là Tần Trọng Lê.
Hơi ngây người một chút, y liền biết Tần Trọng Lê đã bước ra bước chân đầu tiên, Chử Tu Diễn đã bắt đầu thiết kế lót đường hồi cung cho gã, không khỏi quay đầu lại nhìn gã một cái.
Vị nam chủ này xác thật co được dãn được, khó trách cuối cùng có thể đoạt được ngôi vị Hoàng đế kia.
Tần Trọng Lê theo phía sau thấy y nhìn mình, liền mỉm cười với y, không giải thích gì nhiều.
Một màn này bị Chử Tu Diễn xem rành mạch trong mắt, hắn xốc mành lên, khoác eo Sở Văn Lâm lên xe, chớp mắt cuối cùng hắn quay đầu nhìn thoáng qua Tần Trọng Lê, ánh mắt có chút nguy hiểm. Tần Trọng Lê sửng sốt, cúi đầu xuống, trong lòng lại có chút nghi hoặc.
Sở Văn Lâm cùng Chử Tu Diễn đương nhiên là vai chính của bữa tiệc này, được sắp xếp ngồi cùng một chiếc bàn bên tay trái của Nghiêm Biên Tông.
Nghiêm Biên Tông mặt mang tươi cười ngồi trên cao nhìn xuống: “Chuyện xảy ra ở khu săn bắn, hai người các ngươi có công hộ giá, vốn tưởng rằng trẫm sắp mất hai vị trung thần, ai ngờ thế nhưng các ngươi có thể tuyệt xử phùng sinh*, thật sự là may mắn của triều đình chúng ta. Vì vậy tuy nói hôm nay là tiệc mừng săn, nhưng kỳ thật cũng là vì gia thưởng một mảnh trung tâm của các ngươi dành cho trẫm. Trẫm cùng các ngươi cùng uống.”
(*) Tuyệt xử phùng sinh: tìm ra đường sống trong chỗ chết.
Chử Tu Diễn khẽ nâng ly rượu, cười nhạt nói: “Có thể giữ gìn được thánh uy, chính là vinh hạnh của Tu Diễn.”
Thánh uy, mà không phải Nghiêm Biên Tông. Ý tứ chính là lời nói và việc làm hiện tại của hắn, đều là vì săn sóc Nghiêm Biên Tông, giữ mặt mũi cho lão mà thôi. Tuy Chử Tu Diễn không nói toạc lời nói dối của Nghiêm Biên Tông ra, nhưng cũng không một chút thoái nhượng.
Hai người liếc nhau, Nghiêm Biên Tông híp mắt, đáy lòng hiểu rõ Chử Tu Diễn đã biết chuyện lần này là do ai làm rồi.
Lão nhếch khóe miệng, đè tức giận xuống dưới đáy lòng: “Thế tử giác ngộ thật tốt. Ngô công công, nâng phần thưởng lên đây.”
Chỉ thấy Ngô công công dẫn mười mấy thị vệ, nâng sáu cái rương lớn vào điện. Nâng đến giữa đại điện, thị vệ xếp hàng mở nó ra, hai rương vàng, hai rương châu báu, còn có hai rương là san hô mã não thượng đẳng.
Ngô công công cười nói: “Trừ mấy thứ này, còn có trăm mẫu ruộng tốt, nhà cửa ngoài Tây thành, yến hội kết thúc chúng tôi sẽ lập tức đưa đến phủ Thế tử.”
Sở Văn Lâm nhìn mấy rương đồ kia, chậm rãi lắc đầu uống lên một chén rượu.
Mấy thứ này cũng quá chói mắt.
Y đã nghĩ kỹ sau khi trở về nên để chúng ở đâu rồi.
Ai ngờ Chử Tu Diễn bên cạnh lại biểu tình tự nhiên nói: “Tu Diễn có thể có hôm nay, vẫn là nhờ Hoàng Thượng ban tặng, thật sự hổ thẹn không dám nhận ban thưởng, mấy thứ này để Tu Diễn nộp vào quốc khố đi.”
Nghiêm Biên Tông nhìn hắn, nhướng mày: “Nga? Thế tử có phần tâm ý này, đúng là khó được.”
Sở Văn Lâm nghe xong lại nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, ho khan vài tiếng.
Chử Tu Diễn liếc mắt nhìn y, vươn một tay nhẹ nhàng vỗ lưng y.
Sở Văn Lâm che ngực vuốt vài cái thuận khí, bình ổn xuống dưới: “Thế tử, tôi không sao.”
Chử Tu Diễn lại cười một chút, bàn tay thuận thế trượt xuống dừng lại trong tay Sở Văn Lâm, nhìn mấy rương vàng bạc châu báu kia thấp giọng hỏi: “Ngươi muốn?”
Sở Văn Lâm nhìn mấy thứ kia bị người nâng ra ngoài, yên lặng gật đầu, hẳn là không có tên phượng hoàng nam nào không yêu tài bảo đi.
Chử Tu Diễn nửa hạp mắt nhìn y, ý cười càng sâu: “Nếu ngươi muốn, ta có thể cho ngươi.”
Tiếng đàn sáo vang lên, một hàng vũ nữ bước chậm vào giữa sân, xếp thành một vòng tròn, vung tay áo rộng, nhanh nhẹn nhảy múa.
Âm nhạc dần dần trào dâng lên, vũ nữ bên ngoài theo tiếng nhạc hạ eo. Giữa vòng tròn, một nữ tử mặc hồng y xuất hiện trước mặt mọi người, khăn che mặt trên mặt đón gió bay lên, thoáng hiện ra nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng vòng qua chỗ ngồi của mọi người, ánh mắt vũ mị đến cực điểm, một khúc múa dừng, nàng hơi thở gấp cúi người hành lễ với Nghiêm Biên Tông.
Hoàng hậu ngồi cạnh nhíu chặt mày, nhìn Nghiêm Biên Tông. Những vũ nữ khác đã dừng múa, nối đuôi rời sân, chỉ còn nữ tử này ở lại là có ý tứ gì?
Nhưng thị đã lầm. Chỉ thấy Nghiêm Biên Tông vỗ tay, cười nhìn Sở Văn Lâm: “Sở ái khanh, khanh thấy dáng múa cô nương này thế nào?”
Đột nhiên bị gọi tên, Sở Văn Lâm nhất thời không phản ứng lại kịp, y nhìn vũ nữ đang đứng giữa sân kia, tùy ý gật gật đầu: “Khá tốt.”
“Thế tử, ta biết ngươi không thích người khác đưa nữ tử cho ngươi, cho nên hôm nay vũ nữ người Hồ này là trẫm tặng cho Sở ái khanh.”
Thấy Sở Văn Lâm không nói gì, vũ nữ yểu điệu kia tự đến trước mặt y, cười lại gần ngồi xuống.
Nhưng ngay khi nàng muốn dựa vào Sở Văn Lâm, một cánh tay lại đột nhiên vươn ra chặn động tác của nàng.
Nụ cười của vũ nữ cứng lại, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy người chặn nàng là một người hầu, cũng chính là Tranh Việt.
“Thế tử không thích người lạ tới gần, mời lui ra phía sau năm bước.”
“Nô gia không phải tới gần Thế tử của nhà ngươi.”
“Mời lui ra phía sau năm bước.” Tranh Việt nói lại một lần, ngữ khí lạnh băng.
Vũ nữ không tự giác lui ra sau vài bước, trong lòng chửi thầm, vị Sở Văn Lâm này cũng không cách Thế tử nhà ngươi năm bước nha.
“Ngươi muốn nàng sao?” Chử Tu Diễn nâng chén rượu của mình lên, lại rót cho y một ly rượu, nhưng ánh mắt cũng không nhìn y.
Sở Văn Lâm nghe thấy Chử Tu Diễn hỏi vậy, vội vàng cự tuyệt.
Người này vừa thấy liền biết là người Hoàng đế sắp xếp vào để giám thị y, y lại không phải ngốc: “Hoàng Thượng, hiện giờ thân thể thần đã không bằng trước kia, vũ nữ này thần vô phúc hưởng thụ.”
Sở Văn Lâm thở dài một tiếng, uống lên ly rượu kia. Thật sự là không còn cách nào, nếu y dùng những lời khác để làm cớ, chắc chắn sẽ bị Nghiêm Biên Tông qua loa lấy lệ đẩy trở về, còn không bằng hoặc là không làm, đã làm liền phải làm đến cùng, làm một người vô năng, tuy nói sau này tất nhiên sẽ mất chút mặt mũi.
Quả nhiên, y vừa dứt lời, sắc mặt mọi người đương trường liền trở nên có chút quái dị, khóe miệng Chử Tu Diễn bên cạnh cũng mang theo chút ý cười nhìn y.
Mà Nghiêm Biên Tông thấy y nói vậy, khóe miệng giật giật, vung tay áo lệnh vũ nữ kia lui xuống.
Bỗng nhiên lão thấy tên người hầu đứng sau Sở Văn Lâm kia, cụp mi rũ mắt, nhưng khí chất lại không giống một hạ nhân một chút nào.
Trong đầu có thứ gì chợt lóe mà qua, nhưng lại nghĩ không ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.