Người Từ Nghiệp tìm giải quyết vấn đề di chuyển rất nhanh, Giải trí Văn Thanh liền chính thức nhập trú khu thương nghiệp trung tâm của thành phố B.
Nhưng trong thời gian này cũng phải tốn không ít công phu, chuẩn bị tài liệu, tiền bạc quan hệ, hơn nữa còn phải tuyển thêm rất nhiều máu mới, phải hai tháng sau bọn họ mới hoàn toàn thích ứng hoàn cảnh mới.
“Sở Tổng, thành tích tuyển tú lần trước có rồi.” Trần Nguyên đặt báo cáo lên bàn Sở Văn Lâm, ý vị thâm trường giương giương cằm ám chỉ cái gì đó.
Loại chuyện này cũng phải hội báo với y sao? Sở Văn Lâm không thể hiểu được mà lấy báo cáo qua mở ra nhìn, mới phát hiện thì ra là Từ Thiến Thiến.
Trong số những người đã ký hợp đồng, lần tuyển tú này chỉ có Từ Thiến Thiến tiến vào top 9 xuất đạo* thành công, nhưng cũng chỉ mình cô cũng đã có thể giúp công ty bọn họ có rất nhiều ích lợi.
(*) xuất đạo: debut.
“Tôi biết rồi.” Sở Văn Lâm khép báo cáo, đưa lại cho lão: “Lúc sau cứ làm theo kế hoạch của bộ quản lý là được.”
Trần Nguyên giương miệng ngẩn ra một chút, ngơ ngác nhận tài liệu, do do dự dự hỏi: “Cứ vậy liền xong rồi?”
“Còn gì nữa sao?” Sở Văn Lâm nhướng mày, Trần Nguyên lập tức lắc đầu: “Không có gì không có gì. Đúng rồi, còn có đoàn phim của bộ truyền hình ‘Ninh thần lộ’ gọi cho ngài nói muốn bàn chuyện đầu tư.”
“Khi nào?”
“Ninh thần lộ” là tài nguyên y tìm cho Từ Thiến Thiến, Phó Quân là nam chính trong đó.
Tuy rằng Sở Văn Lâm y chỉ là pháo hôi, là chướng ngại vật trong sự nghiệp tình yêu của nam nữ chủ, nhưng nói theo cách khác cũng có thể gọi là đá kê chân.
Bởi vì có những sự tồn tại như y, tình yêu trải qua muôn vàn khó khăn của nam nữ chủ mới có thể càng thêm kiên cố không gì phá nổi.
Nhưng mà tới bây giờ Phó Quân còn không có bất luận liên hệ gì với Từ Thiến Thiến, càng không cần phải nói đến chuyện đi tiếp cốt truyện sau này. Việc này lại do y gây ra, cho nên y chỉ có thể tự thân xuất mã, kéo cốt truyện trở về thay bọn họ.
Advertisement
“Tối mai.” Trần Nguyên lật bút ký, trả lời: “8 giờ.”
Sở Văn Lâm chống cằm, gật gật đầu: “Được, bây giờ anh đặt trước tiệm cơm luôn đi.”
Tới chiều, Sở Văn Lâm tan tầm liền ra khỏi công ty, lại đột nhiên thấy Từ Thiến Thiến dẫm lên giày cao gót từ đối diện đi đến.
Cô mang kính râm, hai bím tóc nhuộm màu hồng nhạt rũ bên tai, vừa nói vừa cười cùng người đại diện bên cạnh. Thời gian hai tháng đã làm cô lột xác rất nhiều, đã có chút bộ dáng của nghệ sĩ.
Trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn thực khắc khổ, không chỉ vì tiền lương, mà còn vì cái loại cảm giác trên sân khấu này thực dễ dàng làm người bị nghiện, cái loại cảm giác vạn chúng chú mục, tất cả mọi người hoan hô vì mình này, làm vị nữ sinh vừa ra xã hội này cảm thấy rất có cảm giác thành tựu, cũng làm cô cảm nhận được tân sinh. Trả giá trong hai tháng này của cô còn nhiều hơn cả bốn năm đại học, may mắn, kết quả cuối cùng không hổ thẹn với những gì mà cô trả giá.
Hôm nay cô quay lại công ty cũng là vì chúc mừng cùng người trong công ty một chút, thuận tiện cảm ơn một chút vị bộ trưởng bộ quản lý đã tuyển dụng cô ngày đó, lại không ngờ rằng sẽ gặp phải một người cô không bao giờ muốn gặp lại.
“Là anh?” Từ Thiến Thiến tháo kính râm xuống, nhíu mày nhìn Sở Văn Lâm.
Sở Văn Lâm trầm mặc nhìn cô, không có bất luận phản ứng gì.
Từ Thiến Thiến thấy bộ dáng như không quen biết mình của y liền cảm thấy giận dữ, nhưng cô cũng hiểu chính mình hiện tại đã là nhân vật của công chúng, nhất định không thể làm ra chuyện gì tổn hại đến hình tượng, lúc này mới đè nén cơn giận xuống.
Lúc này, tiếng chuông di động của Sở Văn Lâm lại đột nhiên vang lên, y lấy ra vừa nhìn, cũng không để ý tới hai người trước mặt nữa, lập tức đi ra ngoài.
Người đại diện Lâm tỷ nghi hoặc hỏi Từ Thiến Thiến: “Thiến Thiến, sao vậy?”
Từ Thiến Thiến hơi mỉm cười, hiện giờ khả năng quản lý biểu tình của cô đã rất tốt, mặc dù trong lòng tức giận, mặt ngoài vẫn cười đến hoàn mỹ không tỳ vết như cũ: “Còn nhớ rõ vị khách nhân vô cớ gây rối em nói với chị không? Chính là nam nhân vừa rồi, bất quá cũng xem như y giúp em một phen. Nếu không phải y một hai phải bắt em từ chức khỏi quán cà phê, em cũng sẽ không tìm được công tác mới, tóm lại vẫn phải cảm ơn y.”
Cô vừa dứt lời, người đại diện bên cạnh liền thay đổi sắc mặt, kéo tay áo cô: “Từ Thiến Thiến, sau này em đừng nói vậy nữa.”
“Vì sao?” Từ Thiến Thiến nghi hoặc nhìn cô.
“Y là Sở Tổng.”
Từ Thiến Thiến sửng sốt: “Cái gì?”
“Không sai, y chính là lãnh đạo trực tiếp của em, cho nên ngàn vạn đừng đắc tội với y.” Người đại diện tận tình khuyên bảo, vỗ vỗ vai cô: “Chị cũng không biết chuyện lúc trước có phải có hiểu lầm hay không, nhưng tính tình Sở Tổng rất tốt, là một ông chủ tốt, cho nên chỉ cần em không chống đối y thì cũng không cần phải lo lắng quá nhiều.”
“Sao có thể!” Từ Thiến Thiến có chút ngốc, sao y lại là ông chủ của cô, chẳng lẽ sau này cô phải bị y nhục nhã, khinh bỉ sao?
Cô cắn môi, nghĩ tới sự khuất nhục cô đã chịu trước mặt thần tượng ngày đó, hiện giờ còn không ngừng cảm thấy khó chịu: “Em muốn giải ước.”
Người đại diện mở to hai mắt: “Em điên rồi. Đây cũng không phải công tác trong công ty bình thường, em đã ký hiệp ước.”
“Em cũng không muốn, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện em phải làm việc trong công ty của y, em liền thấy khó chịu.”
Người đại diện thở dài: “Em vẫn nên cẩn thận nghĩ lại đi. Bây giờ em căn bản không có năng lực đơn phi, hơn nữa nếu tự tiện vi ước, em phải bồi thường Văn Thanh 3000 vạn.”
“……” Từ Thiến Thiến nháy mắt lặng im xuống: “Cho em thời gian một ngày nghĩ lại đi.”
Sở Văn Lâm ra công ty mới tiếp nghe điện thoại, là Du Khâm gọi tới.
Bởi vì toàn bộ công ty đều di chuyển nên hao phí rất nhiều tinh lực, y cũng không chú ý, hiện tại Du Khâm gọi điện tới y mới phát hiện đã hai tháng y không gặp Du Khâm.
“Sao vậy?”
“Sở Văn Lâm?” Đối diện là một thanh âm có chút xa lạ: “Du Khâm nhập viện, anh tới chăm sóc, bệnh viện đệ nhất đường Trường Minh.”
Nói xong đối phương liền cúp máy.
Nhập viện?
Sở Văn Lâm ha một tiếng, y nhìn nhìn thời gian, đúng là giờ ăn cơm.
Không còn cách nào, y đơn giản mua chút đồ ăn vặt cùng cháo liền lái xe đến bệnh viện.
Người nọ cũng chưa nói là phòng nào, y cũng chỉ có thể trực tiếp đến chỗ hộ sĩ trực đài của bệnh viện hỏi.
“Chào cô, tôi có thể hỏi một chút bệnh nhân Du Khâm ở phòng nào được không?”
“Xin hỏi anh là?” Hộ sĩ hỏi.
“Sở Văn Lâm, bạn của Du Khâm. Hắn báo tôi xong liền cúp điện thoại, cho nên tôi không kịp hỏi số phòng.”
Hộ sĩ gật gật đầu, lật sổ đăng ký: “Phòng vip 209. Qua tay trái có thang máy đó.”
“Cảm ơn.”
Tới 209, Sở Văn Lâm tay chân nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Phòng bệnh là phòng đơn, không có người bệnh khác nên có vẻ thực an tĩnh. Du Khâm nằm trên giường bệnh màu trắng, hai tháng không gặp, hình như hắn gầy chút, sắc mặt tái nhợt, nhìn qua còn trắng hơn khăn trải giường vài phần, mu bàn tay hắn là một mảnh xanh tím, có lẽ do mạch máu quá nhỏ nên không dễ ghim kim.
Sở Văn Lâm đặt cháo vừa lên đầu giường, đi rót ly nước.
Lúc xoay người liền thấy Du Khâm đã mở mắt tỉnh lại.
“Tỉnh rồi à?” Sở Văn Lâm đặt nước lên đầu giường, mở túi cháo ra: “Vậy ăn chút cháo đi, nghe hộ sĩ nói cậu bị viêm dạ dày, sau này vẫn nên uống ít rượu chút đi.”
Du Khâm hạ mắt, tiếng nói có chút khàn khàn: “Ai gọi anh tới.”
“Hẳn là mấy người bạn kia của cậu, tôi không nghe ra được là ai.”
Du Khâm cong cong khóe miệng, nâng cặp mắt thon dài lên nhìn Sở Văn Lâm, giống như vừa nghe được thứ gì rất buồn cười: “Bạn?”
Bất quá chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau thôi.
Sở Văn Lâm bưng cháo, cúi đầu dùng muỗng chậm rãi quấy lên: “Nếu cậu không thích, có thể không chơi cùng bọn họ.”
Lần trước ở tiệm cơm Sở Văn Lâm đã nhìn ra, Du Khâm không thể ở chung cùng bọn họ, nhưng cũng không biết vì sao còn muốn lui tới cùng bọn họ.
Y không hề phát hiện Du Khâm đối diện đang dùng ánh mắt hứng thú nhìn chính mình.
Du Khâm sống hơn hai mươi năm, chưa từng có ai nói với hắn lời nào giống như vậy.
Nhưng nghe Sở Văn Lâm nói hắn lại thực vui sướng. Mỗi lần nghe tên đầu gỗ này nói chút gì đó, hắn đều sẽ cảm thấy sung sướng không thôi.
Thấy cháo đỡ nóng rồi, Sở Văn Lâm mới múc một muỗng, ngẩng đầu chuẩn bị đưa cho Du Khâm, lại bỗng nhiên phát hiện Du Khâm đã sà tới trước mắt.
Y bị hoảng sợ, theo phản xạ liền muốn ngả ra sau, lại bị Du Khâm một phen giữ chặt, trên tay hắn vẫn còn ghim kim, sức lực lại mạnh đến mức khiến Sở Văn Lâm cảm giác xương cốt của y đều sắp gãy.
“Sở Văn Lâm, anh thật sự rất có bản lĩnh.” Du Khâm nhéo cổ tay y, sâu kín nói.
Sở Văn Lâm không biết lời hắn nói có ý tứ gì, lại thấy hắn gắt gao nhìn chằm chằm mắt y, sau đó cúi đầu, dựa tay y ăn xong cháo trong muỗng.
Bàn tay trên cổ tay Sở Văn Lâm có chút lạnh băng, làn hơi hắn thở ra nơi đầu ngón tay lại cực kỳ nóng bỏng. Khoảng cách giữa hai người lại chưa đầy một gang, làm Sở Văn Lâm có chút không thở nổi.
Ăn đến cuối cùng, Sở Văn Lâm mới phát hiện dây truyền dịch của Du Khâm đã hồi máu một đoạn rất dài.
Ngày hôm sau Sở Văn Lâm không đi làm, vẫn ở lại bệnh viện biểu đạt lòng trung tâm của mình.
Nói là chăm sóc, kỳ thật y cũng chỉ ngủ rồi dậy xem di động, Du Khâm thực an tĩnh, không yêu cầu quá nhiều.
Thẳng đến chạng vạng, Sở Văn Lâm vốn đang ghé vào mép giường của Du Khâm mơ màng sắp ngủ, di động lại vang lên, y mơ mơ màng màng mà tiếp, liền nghe đối diện vang lên thanh âm vội vàng của Trần Nguyên: “Sở Tổng ngài ở đâu? Người của đoàn phim đã chờ ngài một lúc rồi.”
“A, tôi quên mất.” Lúc này Sở Văn Lâm mới nhớ tới còn có việc này.
“Vậy ngài lại đây nhanh lên, chúng tôi đang ở Hợp Hoan Cư.”
Sở Văn Lâm cúp máy, có chút do dự nhìn Du Khâm, hắn đang đọc một quyển tạp chí, giống như đã phát giác ý đồ của y, nhàn nhạt nói: “Anh đi đi.”
“Nga.” Sở Văn Lâm đang định đứng dậy, Du Khâm lại đột nhiên gọi y lại: “Chờ một chút.”
“Ân?”
Du Khâm nâng tay lên, nhẹ nhàng nắm vành tai Sở Văn Lâm bóp nhẹ vài cái, ánh mắt xẹt qua làn da do y ngủ mà có chút phiếm hồng, nhẹ giọng nói: “Mấy ngày nữa ra ngoài cùng tôi.”
Ngón tay Du Khâm phất qua như một mảnh lông chim, sờ đến y có chút phát ngứa, nhưng giây tiếp theo cũng liền buông lỏng ra.