Nhược Thụ

Chương 20:




Trong bảo mọi người đều biết bảo chủ để người nọ tiến nhập thư phòng nghị sự. Người nọ thân phận không giống những người khác. Lần này không ai đến hỏi quản gia và tỷ muội Mạch tử tìm hiểu, đều tự hiểu dĩ lễ tương đãi với người nọ, cử chi tôn trọng.
Thương Mặc thường ngụ ở Tiểu Trúc, đồ của hắn trong phòng Tô Tư Ninh ngày càng nhiều, thật sự là không chứa nổi. Tô Tư Ninh nhìn hắn, nhìn Mạch Hồng, Mạch Thanh, còn có tổng quản đang đứng cạnh các nàng, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “… Ta chuyển chỗ.”
Hạ nhân Ngân Tùng Bảo không hổ đã qua huấn luyện, vừa nói buồi chiều thì đã đem tất cả đồ của Thương Mặc trở lại chủ cốc, dĩ nhiên còn có thêm Tô Tư Ninh. Mạch Thanh Mạch Hồng cũng điều tới chủ viện, tiếp tục hầu hạ Tô Tư Ninh.
Trên giường Thương Mặc cũng lót thêm đệm, dày vừa phải, rất ấm áp.
Ban đêm, dùng xong bữa tối, Thương Mặc gọi người đem nước nóng vào phòng. Tô Tư Ninh thấy vậy, biết hắn muốn, có chút ngượng. Nhưng khi Thương Mặc chậm rãi cởi y phục, y chỉ khẽ cúi mắt.
Ngoại y, trung y, lý y (áo trong), toàn bộ vắt lên bình phong. Tuy rằng trong phòng chậu than cháy thịnh, thế nhưng vừa tiếp xúc với không khí, Tô Tư Ninh rùng mình một cái, Thương Mặc ôm lấy y, thả vào dục dũng.(bồn tắm)
Nước khá nóng, nhanh chóng xông đỏ hai gò má Tô Tư Ninh, Thương Mặc sau đó cũng lõa thân bước vào, dục dũng lớn nên hai người ở chung không cảm thấy chật chội.
Hai người vốn tọa đối diện nhau, Thương Mặc nhìn Tô Tư Ninh lúng túng tay chân không biết làm gì, mỉm cười đưa tay kéo y tọa trong ngực mình, xoay lưng đối lại. Sau đó cầm lấy khăn vắt trên thành bồn, nhẹ nhàng chà lau cho y. Hai vai, cổ, xương quai xanh, trước ngực, xuống chút nữa.
Tô Tư Ninh giữ lấy hai tay Thương Mặc đang muốn tham tiến giữa hai chân y, quay đầu lại, con ngươi mông lung nhìn hắn, khẽ nói:”Để ta tự làm.”
“Muốn ta nhìn ngươi tự làm sao?” Thương Mặc cố y nhận mạnh chữ ‘nhìn’.
Quả nhiên Tô Tư Ninh thoáng sững lại. Thương Mặc nhìn y ngượng ngùng, khổ não suy nghĩ, tịnh không tức giận, rốt cục lực đạo tay Tô Tư Ninh thả lỏng, ngầm đồng ý Thương Mặc bạo gan vói vào giữa hai chân y.
Cũng không có gì khiêu khích, chỉ là mềm nhẹ lướt qua, tỉ mỉ chà lau qua nơi tư mật, sau đó là đùi, cẳng chân, mắt cá chân, cuối cùng là ngón chân.
Tẩy qua toàn thân Tô Tư Ninh, cảm thụ được người trong lòng thở ra nhẹ nhõm, Thương Mặc khóe miệng mỉm cười câu dẫn, ghé vào tai y nói:”Yên tâm rồi sao? Giờ mới bắt đầu a…”
Tô Tư Ninh đờ người —— Thương Mặc cầm lấy chân y, từ những ngón chân bắt đầu ma sát, vuốt ve. Cảm giác tê dại từ chân đến bụng, sau đó chạy dọc theo cột sống truyền lên sau gáy, Tô Tư Ninh nhịn không được rên một tiếng, cơ thể đang cứng đờ mềm đi.
“Đừng…” Tô Tư Ninh bất đắc dĩ mở miệng. Nhưng Thương Mặc thế nào sẽ nghe y, tinh tế thưởng thức ngón chân y một hồi, dọc theo những đường cong, xoa bóp mắt cá chân, lướt trên bắp chân, đầu gối. Vất vả lắm ngón chân Tô Tư Ninh mới được buông tha, bỗng chốc y run lên. Những ngón tay chai sần của Thương Mặc ma sát khiến y cong hai chân lại, từ chối duỗi xuống, lại bị Thương Mặc thừa cơ tách hai chân ra, khóa y ngồi trên đùi hắn.
Hai tay Thương Mặc trượt vào trong đùi y, vuốt ve giữa hai chân một trận, môi hắn lướt từ chiếc cổ mảnh mai đến tai, đầu lưỡi liếm quanh vành tai.
Thân thể mấy chỗ liền bị kích thích như vậy, na căn giữa hai chân Tô Tư Ninh dù không bị đụng tới cũng đã dựng thẳng lên. Thương Mặc tất nhiên cảm giác được, cười nhẹ nói:”Cúi đầu tự nhìn xem.”
Tô Tư Ninh không nghe hắn, ngửa đầu không ngừng thở dốc. Thương Mặc cũng không bức y, hảo tâm cầm thứ đã ngẩng đầu trong tay, tay còn lại dừng ở trên đỉnh
Thứ giữa hai chân bị nắm, đỉnh đầu bị xoa nắn kích thích, bên tai liên tục khuấy độngj, Tô Tư Ninh nhịn không nổi, xuất ra tiếng rên rỉ từ sâu trong cổ họng.
Một tay Thương Mặc hướng lên ngực, đầu tiên dùng móng tay gảy nhũ thủ một cái, sau đó vân vê. Tay kia cũng thuận thế đảo lỗ nhỏ trên đỉnh một chút, Tô Tư Ninh run rẩy, cúi đầu rên một tiếng, dịch thể bạch sắc phun ra.
Tiết ra, Tô Tư Ninh cả người mất khí lực, xụi lơ trong lòng Thương Mặc thở dốc. Thương Mặc không có buông tha y, môi trượt xuống cổ, xoay y lại, trực tiếp chế trụ đôi môi mỏng.
Đầu lười non mềm của Tô Tư Ninh bị hắn quấn quít, mút lấy, khóe miệng hé ra, thóa dịch chảy xuống cằm. Thương Mặc đưa một tay chế trụ gáy y, không cho y né tránh, một tay vuốt dọc cột sống, tới điểm cuối, tham tiến một ngón tay vào khe thăm dò.
“Ân…” Tô Tư Ninh khó chịu giãy dụa thân thể một chút.
“Thả lỏng.” Thương Mặc nói, xoa bóp mông y khiến phía trước của y đột nhiên ngẩng đầu, nóng rực.
Tô Tư Ninh hít mấy hơi liền, theo lời thả lỏng cơ thể, tùy ý Thương Mặc đẩy mạnh một ngón tay vào bên trong.
Bên trong nóng rực thít chặt, Thương Mặc trong nhớ tới lần thể nghiệm mỹ hảo kia, dưới bụng càng trướng. Tô Tư Ninh ngồi trên đùi hắn mở hai chân, quấn lấy thắt lưng hắn. Hai tay ôm lấy bờ vài hắn, cố không để mình rơi vào trong. Ngón tay của Thương Mặc ở bên trong giảo lộng, khiến y càng vô lực, mềm nhũn.
Mượn dòng nước ấm bôi trơn, ngón tay thứ hai thuận lợi tiến vào. Thương Mặc từ môi Tô Tư Ninh trượt xuống cằm, nâng y lên, để hồng châu dựng thẳng ở trước mặt hắn.
Tô Tư Ninh chân kẹp chặt hơn, ngón tay bên trong cũng cảm thụ được áp lực. Y thở dốc, Thương Mặc càng dùng đầu lưỡi trêu đùa nhũ thủ.
Đến khi ngón thứ ba trong ra vào trừu sáp trong cơ thể Tô Tư Ninh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng nước chảy vào, Thương Mặc mới chính thức buông y ra. Tô Tư Ninh nhãn thần phủ sương, đột nhiên kích thích bên trong và bên ngoài đều đình chỉ, mê muội nhìn Thương Mặc. Thương Mặc hôn phớt lên mặt y, giọng khàn khàn:”Để lên giường, ở trong nước thêm nữa, ngươi sẽ nhiễm lạnh.”
Không biết Tô Tư Ninh có nghe vào lời giải thích không, nhưng khi Thương Mặc đứng dậy rời dục dũng, y vươn hai tay, tùy ý để Thương Mặc ôm lấy mình, quấn vào trong một khăn lớn mềm mại. Thời gian tiến về phía giường, nước đã được khăn hút khô, sau đó khăn được kéo sang một bên, đặt nằm lên chăn. Tiếp xúc với không khí lạnh, mặt Tô Tư Ninh càng đỏ bừng, rũ mắt, xấu hổ cùng căng thẳng chiếm phân nửa.
Thương Mặc cũng ngồi trên giường, kéo Tô Tư Ninh ngồi trên đùi mình, tư thế giống như vừa nãy ở trong dục dũng. Sau đó lấy ra dược cao từ trên tủ ở đầu giường, đổ lên lòng bàn tay chờ tan đi, xoa vào giữa hai đùi Tô Tư Ninh. Kinh qua mở rộng vừa rồi, ba ngón tay dính dược cao rất dễ vào. Thương Mặc trêu chọc bên tai Tô Tư Ninh:”Thực ngoan.”
“… Ân, ư…” Tô Tư Ninh không đáp, cắn môi dưới, chịu đựng Thương Mặc gia tăng thêm lực đạo, chậm rãi trừu sáp, nhưng chính là không kiềm chế được hai tiếng rên xuất khỏi miệng.
Thương Mặc liền chế trụ đôi môi, tách miệng, đầu lưỡi khuấy động. Hai tay hắn nâng mông y lên, chạm rãi hạ xuống,hạ thể ướt át, ấm nóng bên trong Tô Tư Ninh gắt gao bao phủ lấy hắn.
“Đừng… Ân!” Tiếng rên rỉ của Tô Tư Ninh bị Thương Mặc tước đoạt, nghẹn lại trong miệng, mãi đến lúc Thương Mặc muốn nghe thanh âm của y mà buông ra thì mở miệng, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ điềm mị. “A ân! Ư a… Thương… Thương…”
Thương Mặc nâng Tô Tư Ninh, động tác nhưng trầm ổn, nhượng bên trong y nuốt lấy trọn vẹn, so với ngón tay thô lớn, vật cứng kia tiến nhập đến nơi sâu nhất, đối với hai người đều kích thích mê loạn không nhỏ. Toàn bộ ở trong Tô Tư Ninh, Thương Mặc chỉ bất động ngủ đông bên trong, nhưng nội tạng phủ y đều cảm nhận được sức ép, kích thích quá lớn khiến hai mắt y đều ngấn lệ.
Thương Mặc thương yêu hôn đi những giọt nước bên khóe mắt, bắt đầu chuyển động từ từ. Mỗi lần đều khiến Tô Tư Ninh run rẩy, rên rỉ.
“Sâu quá …” Tô Tư Ninh nói ngắt quãng “Không được… Chịu không nổi… A a… Ân…”
Thương Mặc day day vành tai, hôn y: “Có thể, Tư Ninh rất lợi hại…”
“… Ư a…” Tô Tư Ninh ngửa đầu, thần trí mơ màng, thóa dịch theo khóe miệng chạy xuống, “Ngô a…”
Nhìn biểu tình mê loạn khác với y lúc thường, Thương Mặc càng cảm thấy phát nhiệt, tiết tấu trừu tống dần dần nhanh hơn. Tô Tư Ninh càng chịu không nổi, rốt cuộc chỉ có thể tựa trên người hắn, đong đưa người thuận theo động tác hắn. Thứ ở giữa hai đùi, đã dựng thẳng, vì ma sát giữa hai người mà đỉnh cũng bắt đầu chảy ra niêm dịch trong suốt. Thương Mặc đưa tay cầm nó, xoa nắn trêu đùa. Trước và sau đều bị kích thích, Tô Tư Ninh nhanh chóng xuất bạch dịch, tràng bích co rút siết chặt khiến hữu lực của Thương Mặc tiết trong cơ thể y.
Tô Tư Ninh thân thể vô lực, trong cơ thể ấm nóng một chút, thần trí thoáng mơ hồ trống rỗng, nhưng chỉ được nửa khắc, vật sống trong cơ thể y lần thứ hai ngóc dậy.
“Ngươi…” Tô Tư Ninh ngẩng đầu, thấy trong ánh mắt Thương Mặc chứa đựng ý vị bất đắc dĩ, muốn y thông cảm, lượng thứ.
Thương Mặc hôn lên cái trán đẫm mồ hôi của y, sau đó vẫn giữ nguyên tư thế, ngả Tô Tư Ninh xuống đệm, nắm mắt cá chân y đặt lên vai mình, thân thể tinh tráng đè ép xuống.
“A!” Tô Tư Ninh kêu to một tiếng, thế tiến công cuồng phong sậu vũ tiếp theo làm y không thể phát ra bất luận thanh âm hoàn chỉnh nào.
Thương Mặc chỉ cảm thấy bên trong Tô Tư Ninh nóng hổi, nồng nhiệt đón hắn, khi đẩy thì thuận thế hút vào, khi ra thì lưu luyến khó rời, gát gao bao lấy, khiến hắn dần mất đi khống chế. Tuy rằng lý trí còn lại nhắc nhở người ở dưới thân vốn nhược, nhưng cũng không thể ngăn làn sóng mãnh mẽ rong ruổi trên người y.
“A… Ư…” Tô Tư Ninh thở gấp, hai tay để mở đặt ngang đầu, khi thì chịu không nổi khoái cảm mà nắm chặt chăn, khi thì vô lực buông ra.
Đến khi y muốn ngất đi, rốt cục cảm giác được trong cơ thể một trận rung động, Thương Mặc nắm chặt thứ giữa hai chân y, nhu lộng vài cái rất nhanh, y xuất ra cùng lúc với Thương Mặc, dây lên ngực và bụng hai người.
Hai tay áp trụ y, Thương Mặc thở dốc, sau đó thả hai chân Tô Tư Ninh xuống, ôm y xoay người nằm úp sấp, sau đó mới chậm rãi rút khỏi.
Niêm dịch theo động tác chảy ra, một ngón tay Thương Mặc tham tiến mở huyệt khẩu, đợi dịch thể của bản thân lưu bên trong chảy xuống mới cầm khăn trên đầu giường lau sạch sẽ. Trên giường chỉ bị dính một hai giọt, bất quá tịnh không thấy được. Lau rửa sạch sẽ cho cả hai, Thương Mặc kéo chăn đắp, Tô Tư Ninh đã chìm vào mê man, hắn mỉm cười, ôm lấy y cũng nhắm mắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.