*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Truyện được đăng tải mới nhất tại wattpad/facebook: Gió tháng sáu.
Editor: Zorba, June
Nhị Thập thân hình mảnh khảnh, một nữ tử yếu ớt hai tay trói gà còn không chặt, lại bị câm, chắc chẳng chạy được đi đâu.
Thấy vậy, Lý thẩm liền bận bịu đi lo việc của mình.
Lỗ Nông đắm chìm trong vui sướng vì sắp được thành thân, thấy không thể coi Nhị Thập là phạm nhân nên cũng chẳng phái người trông coi nàng.
Nghe bên ngoài truyền đến tiếng các nam nhân thô lỗ kêu gào, kèm theo mấy câu chuyện hài thô tục, Nhị Thập cực kỳ sợ hãi.
Lý thẩm ngoài miệng bảo đảm, Lỗ Nông là một nam nhân yêu thương thê tử. Nhưng mà, sơn trại trên núi này nam nhiều nữ thiếu, Lỗ Nông lại là kẻ trọng nghĩa khí với các huynh đệ. Nhị Thập sợ chính là, lúc các tráng hán nôn nóng khó nhịn, Lỗ Nông sẽ hy sinh thê tử tiếp khách.
Còn nữa, sơn trại này canh gác nghiêm ngặt, lên núi hay xuống núi đều không thuận tiện bằng Mộ phủ. Về nhà đoàn viên cùng người thân, sợ ngày càng xa vời không thể với tới.
Bất luận là Mộ phủ hay sơn trại này, đều không phải nơi nàng có thể ở lại.
Kể từ khi biết chính mình có thể bỏ chạy đến Bách Tùy, thoát khỏi thân phận nô dịch, Nhị Thập không thử một lần thì sẽ không cam tâm.
Ý niệm đó đến nay chưa từng nguôi ngoai, đặc biệt khi Nhị đương gia đã tìm ra một đường tắt, Nhị Thập càng phải kiềm chế không được xúc động.
Nàng suy xét, nên chờ sau khi Lỗ Nông cùng nàng thành thân, tìm cơ hội chạy trốn, hay là quyết định đi luôn trong hôm nay.
Nhị Thập mở cửa ra, lặng lẽ quan sát tình hình bên ngoài.
Đoàn người bên ngoài như bị nhiễm cái tâm tình của Lỗ Nông, tiếng chúc mừng đùa vui không ngớt. Đèn được treo lên, rượu cũng được khiêng ra. Ngay cả các vị đại thẩm trong phòng bếp, không biết là ngâm nga khúc hát nào, cũng hào phóng làm nhiều gấp ba lần bình thường.
Đúng lúc này sơn trại không hề bố trí phòng vệ.
Nhị Thập liền hạ quyết tâm.
Cách phòng Lý thẩm không xa chính là phòng bếp.
Nhị Thập đi qua, chỉ chỉ bụng, làm một động tác ăn cơm, lại che bụng mếu máo, vẻ mặt ủy khuất.
Lý thẩm đang bận rộn ngẩng đầu lên hỏi, "Đói bụng sao?"
Nhị Thập gật đầu.
Lý thẩm chỉ về phía sau, "Đồ ăn không có, chỉ có lương khô. Ăn trước mấy cái, ngày thành thân ấy vậy lại không có thời gian để ăn cơm." Nói xong lời cuối cùng, Lý thẩm nở một nụ cười ám muội.
Nhị Thập cầm lương khô, trở về gian phòng của Lý thẩm.
Phòng không lớn, chỉ có một ngăn tủ.
Nhị Thập trong lòng thầm nói xin lỗi với Lý thẩm, sau đó liền mở ngăn tủ ra tìm kiếm.
Nàng dùng kéo cắt bớt làn váy dài thượt, rồi dùng kim chỉ khâu lại, đem cái ví nhỏ cùng túi tiền giấu ở túi áo.
Nàng có hai tính toán. Một là thông qua ám đạo đến Giang Châu. Hai là trước mắt trốn tạm trong rừng núi, nàng khi còn nhỏ đã từng theo phụ thân trèo đèo lội suối, học qua kỹ năng sinh tồn. Đợi sóng êm biển lặng, nàng có thể cải trang thành nam tử, trực tiếp đi bằng quan đạo.
Cuối cùng, Nhị Thập cầm theo ngọn nến trong phòng Lý thẩm.
Nàng làm bộ đi nhà xí, từ sau núi trốn đi.
Cái "con đường của Nhị đương gia" này thật đúng là lối thoát tốt.
Lý thẩm nói, Nhị đương gia yêu thích chính là nghiên cứu Hoàng lăng bí hiểm, ngày ngày qua lại, đường hắn đi qua khiến cỏ khô héo úa, vừa hay lại chỉ đường cho Nhị Thập.
Đã là hoàng hôn, rừng cây lác đác lưa thưa, như phủ thêm một tầng phấn hồng.
Nhị Thập bẻ một nhánh cây dùng để dò đường. Lúc ngẩng đầu lên chợt phát hiện bụi cỏ phía trước có đống đồ đạc. Nàng lập tức dừng bước, ngồi xổm xuống.
Nàng nghĩ, liệu có phải là dã thú hay không?
Chỗ đó vang lên giọng của một nam tử, "Cô nương." Nói xong, hắn khụ hai tiếng.
Là người, Nhị Thập yên tâm một chút.
Con đường này, chỉ có Nhị đương gia của sơn trại qua lại?
Lý thẩm nói, Nhị đương gia mỗi ngày sẽ đến giờ Dậu hồi trại. Nếu giờ Dậu không về, sẽ có người đi tìm.
Nhị Thập trốn thế này, đi cũng không được, mà không đi cũng không được. Không biết vị Nhị đương gia này có giống Lỗ Nông lấy thành thân làm vui thú hay không.
Nam tử hiểu là nàng đang lo lắng, liền nói: "Cô nương, cô đừng sợ, chỉ là chân ta bị thương do bị ngã ở đây." Giọng nói thanh nhuận như gió đêm, liền sau lại có tiếng ho khan.
Nhị Thập đứng dậy, tiếp tục dùng nhánh cây dò đường đi tới bên cạnh hắn.
Nam tử nằm sấp dưới tàng cây, quay đầu về chỗ nàng. Chân trái của hắn bị kẹt ở giữa hai cành cây to, không thể cử động. Hắn cố sức dùng đôi tay chống nửa người, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, vừa nói vừa ho, "Cô nương... Có thể giúp ta nâng cành cây này lên hay không." Thở hổn hển rồi lại ho tiếp.
Nàng chần chừ.
Hắn nói: "Ta không phải người xấu, sẽ không làm hại cô."
Những vụn sáng rơi trên mặt nam tử, Nhị Thập cảm thấy khuôn mặt hắn có chút quen thuộc, nhất thời không nhớ ra là ai. Nhưng thập phần ôn hòa thân thiện.
Lại nhìn chân trái hắn bị vướng vào nhánh cây, cành cây nhỏ vụn đâm vào da thịt hắn, vết máu chảy loang lổ.
Nam tử lại ho khù khụ, càng ho càng nặng.
Nhị Thập không đành lòng, dùng sức nâng cái thân cây to lớn thô ráp lên.
Hắn cắn răng, chân trái theo hướng bên cạnh kéo ra.
Lần thứ hai nàng buông nhánh cây, ngón tay không cẩn thận bị vỏ cây làm xước. Nàng quơ quơ tay, thổi thổi vết thương.
Nam tử thở hổn hển kịch liệt một hồi, gục luôn tại chỗ. "Thực xin lỗi, tay cô bị thương có nặng không?"
Nhị Thập lắc đầu. Cũng chỉ là bị thương ngoài da.
Nam tử quay mắt nhìn, "Tạ ơn cô nương."
Nàng lắc đầu.
Hắn hỏi: "Cô nương từ hướng sơn trại mà đến, là muốn đến chỗ nào?"
Nàng chỉ chỉ miệng mình, xua xua tay.
Hắn sửng sốt, "Cô nương không nói được?"
Nhị Thập nhẹ gật đầu.
Đôi mắt hắn dừng trên mặt nàng một lát, sau đó hắn cắn răng mạnh một cái, xoay người nửa ngồi nửa dựa. Chỉ một động tác vừa rồi như muốn lấy đi của hắn nửa cái mạng, nam nhân lại vất vả thở gấp, khó khăn lắm mới dừng được, cười nhẹ: "Cô không phải là người sơn trại phái tới tìm ta sao?"
Nhị Thập lắc đầu. Sợ Lỗ Nông đuổi theo, nàng không muốn ở lại lâu, vòng qua nam tử định đi.
Hắn vội vàng gọi lại: "Cô nương, phía trước không có đường."
Nàng rõ ràng nhìn thấy có đường.
Nam tử liền giải thích, "Đó là lăng mộ của Hoàng đế, trận pháp ảo diệu. Ta ở đây nghiên cứu đã lâu, chỉ phá được một hai cái."
Thấy khuôn mặt hắn ôn hòa, giọng nói chân thành, nàng liền dừng bước.
Nam tử lúc này lại ngồi dậy, dựa vào thân cây, hắn gập đùi phải, tay phải để ở đầu gối, "Cô nương, cô vì sao lại vào sơn trại?"
Nhị Thập làm ra một cái động tác hai tay bị trói buộc.
"Chẳng lẽ bị bắt đến sơn trại hay sao?"
Nàng gật đầu.
"Thật là một đám mãng phu..." Nam tử sau khi thấp giọng trách cứ một câu liền giơ lên ý cười, "Cô nương đừng sợ. Ta là Nhị đương gia ở sơn trại, đợi vết thương của ta đỡ đau hơn một chút, ta cùng cô trở về trại rồi sẽ thả cô xuống núi."
Nhị Thập lúc trước không biết ám đạo đầy rẫy nguy hiểm, nhưng lúc này lại nghe lời hắn nói.
Ánh mắt hắn lại hướng lên mặt nàng, như suy nghĩ gì đó rồi mới nói: "Cô nương thiên thương no đủ, các hướng quy lại, cung điền trạch phong mà quảng, là quý nhân chi tướng."
Nhị Thập tự nhiên không tin. Trước Nam Hỉ miếu cũng có một thầy bói, nói nàng có quý khí rồi phúc tướng. Rõ ràng là ngoài miệng gạt người. Nếu nàng có quý tướng thì sẽ chẳng xui xẻo gặp gỡ Nhị công tử.
Thấy nàng không tin, hắn cười rộ lên, tiếp theo lại ho khù khụ dồn dập vài cái mới nói tiếp: "Ta từ nhỏ học tập bát quái trận pháp, biết sơ qua nhân tướng học."
Nàng liếc hắn một cái.
Hắn biết nàng vẫn không tin. Hắn nhìn về đường nhỏ phía trước, "Khu Hoàng lăng do Quốc sư niêm phong, bố trí trùng trùng điệp điệp cạm bẫy. Bên trong không biết đã có bao nhiêu hài cốt của những kẻ đến tìm kiếm hỏi thăm."
Hắn rất là nho nhã, đem "đào trộm" nói thành "tìm kiếm hỏi thăm".
Như vậy, đi ám đạo để đến Giang Châu, nàng bất quá cũng chỉ là một người bình thường, không cách nào vượt qua được. Đây chính là lối tắt để nàng rời xa Nhị công tử, biết được đường này không được, nàng không khỏi có chút uể oải.
Nam tử quan sát biểu tình của nàng, hỏi: "Cô nương vì sao phải đi Hoàng lăng?"
Nhị Thập cúi đầu.
Nam tử nói: "Thôi vậy, không nói thì không nói."
Hắn hơi đau đớn một chút, từ ống tay áo lấy ra một bình sứ nhỏ. Hắn đem thuốc bột rắc vào vết thương trên chân trái, trong nháy mắt, hắn cắn chặt răng, nhịn xuống tiếng đau đớn sắp kêu thành tiếng.
Nhị Thập ngồi cạnh bãi cỏ, chỉ mong vị Nhị đương gia này có thể thả nàng xuống núi. Nhưng ngàn vạn lần đừng đem nàng đẩy cho những gã nam nhân cao lớn như gấu đen kia.
Nàng lại nghĩ, không thể đi lối tắt đến Giang Châu, như vậy về sau xuống núi chỉ có thể đi bằng quan đạo. Nếu không may bị Nhị công tử đuổi theo, nàng đành phải bịa ra một đống lý do để lừa dối hắn.
Giống với hoàn cảnh trong quá khứ, Nhị công tử cũng rất chịu nghe nàng lừa dối. Nàng lừa hắn một lần, hắn liền bỏ qua cho nàng một lần. Chẳng qua cứ sống như vậy, mỗi ngày đều thấp thỏm lo ấu, sợ ngày nào đó nàng lừa không nổi Nhị công tử.
Nam tử cũng rơi vào trầm tư, bỗng chốc thấp giọng hỏi: "Cô cũng biết, vì sao Đại Tễ phải dời đô sao?"
Nhị Thập không hiểu những ân oán trong Hoàng thành. Nàng đến nay từng nghe, đều xuất phát từ miệng Tiểu Thập.
Nam tử như nói chuyện một mình, "Năm đó, là do Thái tử tuổi còn nhỏ bị chết non rồi biến mất. Thần quan nói do đây là mộ các phi tử được tuẫn táng, có lập hạ huyết chú. Thần quan biết được nguyên nhân nhưng cũng không tìm được cách phá giải. Sau đó được cao nhân chỉ điểm, chỉ có cách dời đô."
Giọng nam tử càng thấp, "Mênh mông cuồn cuộn, sau khi dời đô, vẫn chạy không thoát khỏi vận mệnh."
Nam tử thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời bị rừng rậm che khuất.
Hắn vừa ngẩng đầu như vậy, Nhị Thập bỗng nhiên nhớ tới, hắn là giống ai.
Nam tử gầy gò, Nhị Thập vừa rồi không nhận ra. Hiện tại mới thấy, khuôn mặt của hắn vô cùng giống Mộ lão gia.
- ---
Phúc trại ẩn nấp sâu bên trong Linh Lộc Sơn. Nhị Thập ngày ấy nghe được tiếng nước chảy, quả thực là không sai. Lối vào có một con suối nhỏ, tên là Soan Khê.
Suối nước không có gì đặc biệt, đặc biệt là ở chỗ địa hình khe núi. Ngọn núi giống hình chén, úp ngược trên con suối. Dưới đáy đi vào chỉ có một đường núi hẹp dài.
Quan binh diệt phỉ, tiêu diệt nhiều năm như vậy mà vẫn không có kết quả, mấu chốt là ở địa thế đặc biệt. Thiên nhiên điêu luyện tài hoa tạo nên địa hình độc đáo của sơn trại. Cửa vào rộng một trượng, cao sáu thước, nhân mã nhiều nhưng chỉ có thể xếp thành một hàng tiến vào trại.
Đoàn người của Mộ Cẩm tới giữa sườn núi, dừng lại bên dòng suối trống trải.
Đây là lần đầu tiên Mộ Cẩm đến Phúc trại, liếc mắt nhìn miệng núi, hắn nói: "Thế mà lại là một thế núi tốt." Gió núi phất phơ, thư thái sảng khoái, hắn lại nói: "Quan phủ nhân từ, nếu không đã đem hỏa dược đốt hết chỗ này, nổ cho long trời lở đất, đất rung núi chuyển. Chẳng sợ bọn họ không chui ra."
Thế nhưng do vội vàng đi tới nên không có hỏa dược.
"Tiên lễ hậu binh." Mộ Cẩm quay đầu, "Thốn Bôn, nói với bọn chúng, ta tới để đòi người. Kẻ nào dám uống chén rượu mừng kia, coi như sắp đối mặt với Diêm Vương."
Lần trước Thốn Bôn tới đây, cũng là đòi người. Khi đó, Thập Ngũ đang ở trong phòng Nhị đương gia. Nhị đương gia không có hứng thú, nghe được người Mộ gia tới, liền nhanh chóng trả người.
Thốn Bôn xuống ngựa, nói rõ tình hình cho thủ vệ gác cửa trại.
Thủ vệ nhướng mày, chần chừ hỏi: "Ngươi nói là Mộ nhị công tử?"
Thốn Bôn lạnh lùng đáp: "Đúng."
Thủ vệ chạy nhanh vào hồi báo. Hắn không biết, lần này bắt về lại là nữ nhân của Mộ nhị công tử.
Nhị đương gia đã sớm dặn dò, đừng trêu chọc Mộ nhị công tử.
Mọi người không rõ lời này của Nhị đương gia là có ý gì. Chẳng lẽ Mộ nhị công tử lại có ba đầu sáu tay?
Đại đương gia cũng nói: "Toàn bộ đều nghe theo Nhị đương gia."
Vì thế mọi người cũng tuân theo.
Thủ vệ trở về sơn trại bẩm báo. Hai vị đương gia đều không có trong trại, Lỗ Nông thân là đầu lĩnh, là người cần phải truyền lời.
Nhưng mà, sơn trại lúc này lại đang hoảng loạn, rối ren.
Tân nương không thấy đâu, một lòng nhiệt huyết của Lỗ Nông bị dội tắt, tìm kiếm khắp nơi.
Thanh âm Lý thẩm xen lẫn bên trong giọng nói thô kệch của các nam nhân, "Ta không ngờ nàng ta lại chạy trốn! Nàng ta còn trộm quần áo của ta nữa."
Nghe được Nhị công tử tới đòi người, Lỗ Nông vốn như đang bị thiêu đốt, trong lòng lại chất thêm mấy bó củi. Hắn căng thẳng, "Lại là cái tên Mộ nhị công tử!"
Hắn nhanh chóng xách đại đao lên.
Nhị Thập là do hắn bắt tới. Thế nhưng trên xe ngựa, hắn đối với nữ nhân của Mộ nhị công tử không có ấn tượng mạnh mẽ. Gặp lại Nhị Thập, nàng một thân ướt sũng nhăn nhúm, hắn cũng không nhớ ra nàng chính là nữ nhân co rúm trên xe ngựa.
Nói như vậy, nhưng Lỗ Nông ngoài miệng vẫn hùng hùng hổ hổ, mắng sơn tặc áo xám.
Cái tay của sơn tặc áo xám đã từng động tới Nhị Thập, xem như đã tiếp xúc thân cận. Nhưng về sau gân tay bị chặt đứt, gân đầu óc hình như cũng đứt theo, hồn nhiên quên mất nữ nhân kia là ai.
Lỗ Nông cũng chẳng sợ việc này. Đối phương đã tìm tới cửa, hắn cũng thản nhiên ra nghênh chiến. Trước khi đi, hắn vẫn bàn giao nói: "Tiếp tục tìm người, đó là nương tử của ta!"
Lỗ Nông nặng nề đi tới, bước chân lưỡng đạo thâm trầm. Hắn không có vòng qua cửa, đứng ở bên cạnh kêu to: "Thế mà dám tìm tới cửa tới."
"Một tên sơn tặc, lại xuất khẩu cuồng ngôn." Mộ Cẩm phát ra một tiếng khinh miệt cười khẽ.
Lỗ Nông hai mắt trừng to, "Cuồng hay không, hỏi đao của ta đã!" Hắn khoác trên mình một bộ tân y phục, không có thêu bất cứ họa tiết gì, cực kỳ đơn giản. Hắn một người thô kệch, nhan sắc như vậy cũng có thể cho là được.
Nhưng màu đỏ tươi này, nhìn qua đã đủ làm Mộ nhị công tử chướng mắt. Mộ Cẩm tay trái giơ lên, trên người chính là một thân áo choàng. Mây thêu kim tuyến, quý giá hoa mỹ, nhưng so với hồng y tân lang của Lỗ Nông thì lại không nổi bằng.
Gió núi như là cảm nhận được ý niệm của Mộ Cẩm, đem áo choàng thổi lên như giương nanh múa vuốt.
Mộ Cẩm không có xuống ngựa, thư thái mà nói: "Nàng là nữ nhân của ta."
"Phi." Lỗ Nông nhổ một bãi nước bọt trên mặt đất, "Luật lệ chúng ta ở đây, bước qua hàng rào thì chính là người của ta."
Ngựa trắng, bờm đen, lán che đỏ. Ở giữa một đám hộ vệ đầy sát khí, Nhị công tử giống như không có trọng lượng, chỉ còn ánh mắt lạnh thấu xương. "Tự tìm đường chết."
Mộ Cẩm khác với Thốn Bôn.
Thốn Bôn từ nhỏ tập võ, nội công thâm hậu.
Mộ Cẩm bắt đầu sau, muốn học cấp tốc, chính là dùng con đường chí âm chí tà, như là muốn đoạt mệnh. So với Thốn Bôn, Mộ Cẩm càng giống một sát thủ.
Cho nên Thốn Bôn từng nói, Nhị công tử kỳ thật đã bỏ qua cho Nhị Thập rất nhiều lần.