Nhượng Xuân Quang

Chương 40: Một vở diễn này, Nhị Thập tiếp được




Editor: Zorba, June
Thốn Bôn chỉ từng nói qua một lần về nha hoàn đưa túi thơm, Mộ Cẩm có thể nhớ được hai chữ "A Man" này, đã phí hết sức của chín trâu hai hổ rồi.
Mộ Đông Ninh ở trước mặt Mộ Cẩm từng gọi qua vài tiếng "A Man".
Lúc Mộ Cẩm cầm khế ước bán mình, con mắt cũng chỉ lướt qua trong thoáng chốc.
Khi đó không để ý.
Có lẽ là do trí nhớ kém, chắc là trí nhớ kém rồi. Mộ Cẩm giữ vững sự kiên nhẫn, bình tĩnh hỏi: "Ngươi ở phòng may vá có phải bị khấu trừ hai tháng tiền công hay không?" Cuối cùng hắn vẫn không có cách nào hỏi rằng có phải đã thêu túi thơm cho Thốn Bôn hay không.
Nhị Thập không dám nói dối, gật nhẹ đầu.
Tuy không phải là trả lời thêu túi thơm, nhưng trong mắt Mộ Cẩm, câu trả lời này không phải chính là thêu túi thơm cho Thốn Bôn sao? Mộ Cẩm càng thêm phần hung ác, nham hiểm.
Nhị Thập thấy thế, vội vàng định quỳ xuống.
Mộ Cẩm càng nổi trận lôi đình. Mở miệng toàn những lời độc ác, "Quỳ cái gì mà quỳ, đứng lên!" Nhìn thấy Thốn Bôn thì cười tươi như hoa, còn ở chỗ này lại chỉ biết quỳ, quỳ, quỳ, phiền phức.
Nhị Thập hốt hoảng đứng dậy, co quắp mà vặn vẹo đôi tay, đứng bên cạnh. Nàng hèn mọn đến nỗi ngay cả lưng cũng không dám đứng thẳng.
Ngày đó Thốn Bôn tự mình đưa cho nàng thuốc câm, nổi lên lòng trắc ẩn. Một cái động tác nho nhỏ này, nếu như đặt trên người khác thì không có gì đặc biệt. Nhưng vì là Thốn Bôn, nên lại có phần thâm ý.
Không nghĩ tới nữ nhân này có thể khiến cho Thốn Bôn động tâm. Khi đó, Mộ Cẩm chỉ cảm thấy Nhị Thập thú vị.
Thốn Bôn có thiện tâm.
Mộ Cẩm lưu nàng một mạng, cũng gọi là nhân từ. Trước kia, nếu gặp ai biết rõ mọi chuyện như nàng, hắn đã sớm diệt khẩu.
Mộ Cẩm cố gắng kiềm chế cơn thịnh nộ, duỗi tay muốn bắt lấy nàng.
Nhị Thập bất giác run rẩy. Hắn tức giận muốn giết nàng, dù gan nàng có lớn cũng không chịu được sự hăm dọa như này. Nàng chỉ là một cô nương yếu ớt hai tay trói gà không chặt, cố gắng thể hiện lòng trung thành của mình, thế nhưng Nhị công tử vẫn không yên lòng. Đôi khi, Nhị Thập muốn đến xin Thốn Bôn chỉ dạy mấy chiêu, làm thế nào để đạt được sự tín nhiệm Nhị công tử.
Sự hoảng loạn hiện trên mặt nàng khiến cho Mộ Cẩm dừng tay trong thoáng chốc.
Nàng vừa giảo hoạt, lại hay lo sợ, thân hình nhỏ bé hiện lên trong đôi mắt hắn, bộ dáng như gặp phải Hắc Bạch vô thường. Muốn chạy trốn cũng không dám, nhút nhát, e sợ.
Cái này so với vẻ cán bột thì đáng yêu hơn chút ít. Nhưng cũng không bằng cái lúc nàng cười nhẹ, cùng với đôi mắt chớp chớp.
Mộ Cẩm buông tay, ra lệnh nói: "Lại đây."
Nhị Thập lập tức đi đến trước mặt hắn.
Hắn túm chặt cổ tay mảnh khảnh của nàng, nhân lúc nàng chưa kịp phản ứng mà đem nàng đẩy ngã.
Nàng ngã trên giường, tóc đen rũ xuống, khuôn mặt bị dọa trở nên tái nhợt thêm mái tóc đen rũ rượi khiến khuôn mặt không chút huyết sắc.
Nàng càng nhỏ bé, yếu ớt, hắn càng trở nên thô bạo. Tay hắn chỉ trên ngực nàng, "Bất luận nơi này của ngươi đã từng có ai, về sau đều phải chết tâm cho ta."
Nhị Thập thận trọng gật đầu.
Hắn cứ vậy mà áp lên, nàng biết rõ hắn muốn làm gì, gắt gao nhắm mắt lại. Bên cạnh không tìm được khăn, nàng phải kéo một góc chăn mà che lên mặt.
Mộ Cẩm đè tay nàng xuống, "Muốn chết sớm à." Trước kia dùng khăn lụa mỏng, hô hấp không có gì đáng ngại. Cái chăn này kéo xuống, kéo theo cả sự tức giận.
Nhị Thập không che nữa. Hắn thích mỹ nhân, nàng lại không phải. Nếu hắn đưa mỹ nhân xinh đẹp mà hắn thích lên giường, thì cũng chẳng phải phiền toái thế này rồi.
Lần này đi ra ngoài, Mộ Cẩm không phải không muốn cùng một chỗ với Nhị Thập.
Nhưng mà Thốn Bôn thính lực tốt, nếu để tâm nghe, động tĩnh ở trên giường không thể nào giấu được hắn.
Mộ Cẩm chung quy không muốn thanh âm của Nhị Thập bị nghe thấy, lấy chăn che lại eo nàng rồi đi ra ngoài.
- ---
Mộ Cẩm gõ cửa phòng Thốn Bôn.
Thốn Bôn lập tức mở cửa, "Nhị công tử."
Quạt xếp trên tay Mộ Cẩm mở ra trong thoáng chốc rồi nhanh chóng gập lại. "Đi vào nói."
Thốn Bôn đóng cửa, chờ ở một bên.
Những hành lí yêu cầu Thốn Bôn mang theo đều đặt ở phòng này. Bao gồm cả vại lá trà hôm nay.
Lá trà lấy từ trấn Nam Trà Sơn, thu hoạch cực ít, một năm ước chừng chỉ thu được hai ba trăm vại. Bởi vì hiếm thấy, cho nên càng đắt đỏ.
Mộ Cẩm lần trước quay lại trấn Nam Thành, tiện đường mua được hai vại.
Chính vại trà trân quý đã nhắc nhở hắn, thân phận hắn cùng Nhị Thập cách xa nhau. Một nô bộc cả đời này cũng kiếm không đủ tiền để mua một vại trà này.
Nhưng mà, niệm tình bộ dáng nàng đáng thương như vậy... Hắn nổi lên cơn tức giận, có dục có nộ, hai thái cực tranh đấu, loạn đến hoảng loạn.
Mộ Cẩm đem tầm mắt từ vại lá trà dời đi, chuyển hướng sang Thốn Bôn.
Thốn Bôn dễ coi, âm trầm. Mộ nhị công tử nhìn đến không chớp mắt.
Thốn Bôn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Một lát sau, Mộ Cẩm hỏi: "Ngươi đối với nữ nhân kia có ý kiến gì không?"
Thốn Bôn do dự đáp, "Nhị công tử là hỏi phương diện nào?"
Mộ Cẩm giương mắt, "Ngươi còn có mấy phương diện hay sao?" Muốn ngỏ ý cầu thân, không có cửa đâu.
Thốn Bôn cúi đầu, "Thuộc hạ không dám."
"Là ngươi khuyên ta lưu cho nàng một mạng."
"Vâng." Thốn Bôn cuối cùng cũng quyết định nói ra băn khoăn của chính mình, "Nếu như Nhị Thập cô nương sống bình lặng ở Yểm Nhật Lâu, thì cũng không có uy hiếp gì."
Mộ Cẩm nghe ra trong lời nói của Thốn Bôn có ẩn ý, "Tiếp tục nói."
"Thuộc hạ nói thẳng." Thốn Bôn nói: "Nếu Hoàng lão gia (Hoàng Thượng) hưng thịnh an ổn, sẽ che giấu được thân phận của Nhị công tử, cũng bảo hộ Mộ phủ bình an. Nhị Thập cô nương cũng sẽ như vậy mà bình an. Đinh công tử nói, Hoàng lão gia trong nhà bất ổn. Nhị Thập cô nương thiện tâm, lại chỉ là một nữ tử gầy yếu, thuộc hạ sợ chính là..."
"Được rồi." Mộ Cẩm biết lời của Thốn Bôn là có ý gì.
Triều đình yên bình, Mộ Cẩm ngày nào cũng an nhàn, yên ổn, không phải lo nghĩ mà sống cuộc sống phú quý. Nếu thế cục triều đình rối loạn, một khi thân phận của hắn bại lộ, nhất định sẽ nguy cơ tứ phía.
Những người biết rõ mọi việc như Thốn Bôn hay Quan Thuần Lương. Cho dù bị bắt, bọn họ cũng có thể chết mà không hối tiếc.
Nhị Thập lại không như vậy. Hắn ở cùng nàng một thời gian, Mộ Cẩm biết nàng thực ra chỉ đang giả bộ. Ngoài miệng nói cam tâm tình nguyện. Nhưng thật ra đáy lòng lại có tính toán.
Chỉ cần tính mạng nàng bị người khác uy hiếp, nàng sẽ không thể giữ kín bí mật của hắn. Đây cũng là nguyên nhân mấu chốt lúc trước Mộ Cẩm muốn giết nàng. Nàng không có mười phần trung thành, một khi tình thế đối với nàng có lợi, nàng sẽ nhanh chóng phản bội hắn.
"Nhị công tử." Thốn Bôn lại nói: "Mộ lão gia muốn người cùng Nhị phu nhân viên phòng, cũng là hy vọng, về sau ngộ nhỡ có chuyện gì, Tô gia có thể giúp Nhị công tử giúp một tay. Thông qua biểu tỷ của Nhị phu nhân được Hoàng lão gia yêu thích, ít nhiều có thể giấu được tai mắt của người khác, tránh cho thân phận của người bại lộ."
"Ngươi nói lời này, làm ta dường như gặp được Lưu lão quản gia, bên tai ta vang lên mấy tiếng ong ong, ong ong, vang lên không ngừng." Thốn Bôn kiệm lời đột nhiên nói nhiều như vậy, Mộ Cẩm tự hỏi, gần đây có phải quá sủng nịnh Nhị Thập rồi hay không.
Mộ Cẩm bởi vì chuyện nữ nhân mà đi tìm Thốn Bôn, đây là lần đầu tiên. Thốn Bôn hiểu rõ chuyện này.
Nhị công tử từ đầu đã đối với Nhị Thập luôn phá lệ khoan dung. Cái gọi là thuốc câm, thực ra chỉ là đậu xanh, mè đen nấu thành. Giải dược thì là đậu đỏ, hạt ý dĩ. Vốn là dùng phòng bếp nhỏ của Tam tiểu thư để nấu bát canh này.
Nhị công tử đóng vai ác thấy thú vị, đem canh này nói thành độc dược với thuốc giải. Nếu Nhị Thập uống xong, nàng sẽ hiểu dụng ý của Nhị công tử chính là làm nàng câm miệng.
Nhị Thập không có uống. Nàng nói không muốn nợ ân tình rồi đem thuốc đổ vào trong tay áo. Kể từ đó, nếu Nhị công tử có truy cứu gì, nàng có thể nói chính mình không uống, mà không phải Thốn Bôn làm giả. Nhị công tử sẽ không có cách nào trách cứ Thốn Bôn.
Thốn Bôn chỉ là một hộ vệ nghe lệnh mà hành sự, nàng có thể vì hắn suy xét đến như vậy, hắn thấy thực cảm động.
Động tác nhỏ của nàng sao giấu nổi Nhị công tử.
Nhị công tử trong lòng biết rõ ràng, có điều lại dung túng Nhị Thập mà thôi. Nhị công tử mấy lần bức nàng lên tiếng, nàng không rên một tiếng. Làm bị thương gân cốt của nàng, nàng cũng cắn răng nhịn xuống.
Một vở diễn này, Nhị Thập tiếp được.
Nhị công tử bởi vì lí do thân thế mà trời sinh tính đa nghi, cực ít giao phó tín nhiệm cho người khác. Nhị Thập có thể ở trong tay Nhị công tử sống đến bây giờ, có thể thấy được nàng trong lòng hắn có chút phân lượng.
Thốn Bôn lo lắng chính là, tương lai Nhị Thập sẽ trở thành điểm yếu của Nhị công tử.
Loại người như Nhị công tử, không được phép có điểm yếu.
Triều đình sóng êm biển lặng, Nhị công tử còn có thể tùy hứng làm bậy. Thốn Bôn cũng ít khi khuyên ngăn chủ tử. Hôm nay chủ tử hỏi đến, Thốn Bôn mới nhắc nhở vài câu.
Nghe hay không nghe, là chuyện của Nhị công tử.
"Thốn Bôn." Mộ Cẩm lại nhìn về phía vại lá trà kia, "Ngươi nói xem, có sách lược vẹn toàn nào, có thể khiến cho một nữ nhân một lòng đi theo một người nam nhân hay không?"
"Chắc là có." Thốn Bôn đáp.
Mộ Cẩm cười cười, nói: "Ngươi cùng Dương Đào đi ra ngoài du sơn, ngoạn thủy. Sau hoàng hôn trở về."
"Vâng." Thật ra, Thốn Bôn cho dù ở trong phòng, chuyện phong nguyệt của chủ tử, hắn cũng sẽ bịt tai lại. Hắn sẽ đem lực chú ý đặt ở nơi xa xôi, bỏ qua động tĩnh phía sân nhỏ.
Nhưng Nhị công tử sợ âm thanh của Nhị Thập truyền ra dù chỉ một chút, vẫn đuổi Thốn Bôn cùng Dương Đào đi ra ngoài.
- ---
Thốn Bôn nói chuyện đều lấy đại cục làm trọng.
Mộ Cẩm liền không hỏi đến chuyện túi thơm nữa.
Lúc Mộ Cẩm vừa ra ngoài, Nhị Thập vội vàng đi tìm một tấm khăn lụa mỏng, che lại mặt rồi nằm lên giường.
Mộ Cẩm đẩy cửa đi vào.
Đang nghĩ ngợi, cái nữ nhân này thật không đáng để hắn sủng nịnh. Nhưng mà nhìn thấy bộ dáng thấy chết không sờn của nàng. Hắn dùng bốn chữ đánh gãy suy nghĩ chính mình, đó là: Tận hưởng lạc thú.
Có đáng giá hay không, ngày sau rồi nói.
"Ta đã hỏi Thốn Bôn." Nửa câu sau Mộ Cẩm chậm chạp không nói, cố ý kéo dài sự bất an của Nhị Thập.
Nàng vẫn không nhúc nhích, có lẽ tim đã nhảy tới cổ họng rồi.
Tới trước giường, Mộ Cẩm mới nói: "Thốn Bôn không có ý định thành thân."
Nàng rốt cuộc cũng gật đầu. Đó chỉ là Hà Hoa một bên tình nguyện.
Mộ Cẩm vén khăn lụa mỏng lên, cẩn thận quan sát nét mặt của Nhị Thập, hỏi: "Không khổ sở?"
Nhị Thập lắc đầu. Trong lòng nàng thầm nghĩ, Hà Hoa cùng Thốn Bôn thật ra cũng không xứng đôi.
Không nhìn thấy nàng bi thương, tan nát cõi lòng, Mộ Cẩm nói không nên lời là vui hay giận. Hắn vốn định để cho nàng hiểu rõ, nàng nhớ thương Thốn Bôn là không biết lượng sức mình, Thốn Bôn căn bản không đem nàng để ở trong lòng.
Nhưng mà nàng quá bình tĩnh, cái vẻ vui sướng, hả hê của Nhị công tử bỗng chốc bị nghẹn lại.
Hắn từ trên cao nhìn xuống nàng, "Ngươi rất tự giác."
Nhị Thập ngoan ngoãn mà mấp máy môi.
Màu môi nàng thật nhạt, không giống các cô nương khác trong Yểm Nhật Lâu, toàn tô son đỏ tươi, trát phấn trắng. Một gương mặt nhạt nhẽo, ngẫu nhiên lại có vẻ tươi đẹp. Đôi mắt bị che dưới khăn, không thấy được ánh sáng, cũng không có đêm tối.
Mộ Cẩm bình tĩnh nói: "Nếu ta phát hiện ngươi phản bội ta, ta nhất định sẽ giết ngươi, rồi đem tim ngươi ra nấu canh."
Nhị Thập trong lòng khiếp sợ. Nghe khẩu khí của hắn, chỉ sợ không chỉ dừng lại muốn moi tim nàng ra. Hắn còn muốn đi Tây Phụ quan moi tim người nhà của nàng nữa.
Nhị công tử nói chuyện âm điệu so với trước kia không giống nhau, không ý cười, ẩn giấu gió lạnh thấu xương.
Nàng gật đầu.
Mộ Cẩm bắt lấy vai nàng. Nhớ tới nữ nhân này vì Thốn Bôn mà thêu túi thơm. Rốt cuộc cũng khó mà bình tĩnh nổi, xúc động mãnh liệt làm hắn muốn đem nàng nghiền nát thành mảnh vụn.
Nhị Thập bất động, vết thương trên vai nàng chưa khỏi hẳn. Nhị công tử hiện tại nắm chính là bả vai bên kia. Nếu cả hai vai nàng đều bị thương, làm thế nào mới ổn đây?
Mộ Cẩm cúi đầu hỏi: "Không xin tha?"
Nhị Thập gật đầu, dùng tay làm dấu: "Cầu Nhị công tử khai ân."
"Biết sai rồi sao?" Mộ Cẩm buông vai nàng ra, nâng cằm nàng lên. Phải khắc chế lắm mới có thể không bóp nát.
Vừa nhỏ bé lại yếu đuối, hắn nhìn liền muốn ức hiếp nàng.
Hai người dường như mặt dán mặt, hơi thở nóng rực thiêu đốt gương mặt nàng. Khoảng cách thân cận quá mức, nàng chỉ có thể vươn đôi tay, khoa tay múa chân một cách cẩn thận: "Nhị công tử, ta biết sai rồi."
Mộ Cẩm lại hỏi: "Sai ở chỗ nào?"
Nhị Thập nghĩ, nàng sai ở đâu chứ? Nói như thế nào mới có thể xoa dịu cảm xúc của Nhị công tử đây.
Hắn nâng đầu nàng lên, lộ ra một đoạn cổ trắng muốt mịn màng, ẩn giấu chút hương thơm. Đôi mắt hung tợn nhìn chằm chằm, ngoài miệng hỏi không chút để ý, "Sai ở chỗ nào?"
Nhị Thập không dám đáp sai ở đâu, chỉ có thể tỏ lòng trung thành, tiếp tục khoa tay múa chân: "Nhị công tử, ta về sau đều nghe lời người nói."
Mộ Cẩm cúi xuống ngửi cổ nàng. Không biết nàng dùng túi thơm gì? Mùi hương không nặng, đủ để hấp dẫn hắn.
Hắn nghĩ, Thốn Bôn đừng vội trở lại, ở bên ngoài qua đêm luôn cũng được.
Mộ Cẩm không nói gì, hô hấp trở nên nặng nề.
Là thú tính nguy hiểm thức tỉnh. Nhị Thập không sợ bổ củi, sợ chính là Nhị công tử rìu quá nặng, đem nàng bổ nát. Nàng liên tục khoa tay múa chân: "Nhị công tử, toàn bộ của ta đều là của người."
Mộ Cẩm nhìn tay nàng. Tay nàng học chữ thật nhanh. Đơn giản, hắn dạy một lần, nàng liền biết. Cuối cùng cũng cần ở trước mặt hắn xướng tuồng nữa. Hắn cuốn một lọn tóc đen rũ xuống của nàng, quấn quanh ở ngón tay, "Toàn bộ?"
Nhị Thập gật đầu.
"Toàn bộ." Mộ Cẩm gần sát nàng vành tai, "Bao gồm cả tâm của ngươi."
Nàng cũng đã đáp ứng.
"Không chỉ có lòng trung thành." Hắn nâng người lên, nhìn xuống nàng.
Nàng có chút nghi hoặc.
"Ta muốn ngươi kia chính là tâm tư của nữ nhân đối với nam nhân." Đây là sách lược vẹn toàn khiến nàng vĩnh viễn không phản bội.
Nhị Thập giật mình. Lời này chẳng lẽ là...
Nàng không kịp nghĩ nữa, hắn cười cười, khôi phục lại vẻ thoải mái thường ngày: "Ngươi là nữ nhân của ta, toàn bộ của ngươi đương nhiên đều là của ta."
Nhị Thập cảm thấy lời này có chỗ nào không ổn, lại không nói ra được. Nàng không có kinh nghiệm yêu đương nam nữ. Chỉ biết rõ chuyện nam nữ chẻ củi thôi.
Nàng tự phủ khăn lên mình.
Từ ngày đó, Nhị Thập cùng Nhị công tử quả thực ăn ý. Hai ngón tay hắn đi xuống phía dưới, nàng kinh sợ mà thở hổn hển vài tiếng. So với lần trước, các mánh khóe của Nhị công tử lại càng nhiều. So với trong thoại bản phong nguyệt nàng nhìn thấy có vẻ giống nhau.
Cũng may, Nhị công tử chọn đều tư thế là hắn tốn sức. Nàng cũng không cảm thấy khó chịu. Lo sợ chính mình kêu lớn tiếng, nàng cố gắng đè nặng cuống họng, đến mức đỏ cả mặt, dùng tay che kín miệng.
Mộ Cẩm kéo tay nàng, mười ngón đan vào nhau, nói: "Chỉ có ta nghe thấy, không cần chịu đựng."
Nhị công tử nói như vậy, nàng thả lỏng hàm, tiếng oanh kêu không ngừng.
Thời khắc cao trào, Mộ Cẩm liên tục dùng lực, nói: "Ngươi là của ta."
Nàng theo tiếng: "Ưm..."
"Của ta."
"Ưm..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.