*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Truyện được đăng tải mới nhất tại wattpad/facebook: Gió tháng sáu.
Editor: June
Năm ngày trước ngày thành thân của Mộ Cẩm.
Thập Ngũ lại bị Tô Yến Tinh hãm hại, nàng tức giận phẫn uất mà chạy đến Yểm Nhật Lâu.
Từ khi Nhị Thập bị câm, Thập Ngũ càng thích cùng nàng kể khổ. Lúc còn nói được, Nhị Thập không khuyên nổi Thập Ngũ, hiện giờ miệng không mở được ngược lại còn có thể làm Thập Ngũ bớt đi vài câu.
Sau khi Thập Ngũ trải qua chuyện sơn tặc, không hề quấn lấy Mộ Cẩm nữa. Nàng hỏi Nhị Thập: "Nhị công tử vì cái gì lại đem ta cứu về?" Thập Ngũ bên ngoài khoe khoang, được cứu là vì sủng ái. Nhưng thâm tâm nàng biết rõ, trong đó còn ẩn giấu chuyện gì nữa.
Nhị Thập lắc đầu.
"Ngươi nói xem, nếu như ta lại cố tình tiếp cận Nhị công tử, người có phải sẽ không tha thứ cho ta nữa hay không?" Những ngày nay, Thập Ngũ đã suy nghĩ cẩn thận, kế hoạch của nàng là mẫu bằng tử quý, đắc tội với Nhị công tử. Phải cố gắng ở lại Mộ gia lâu dài, Thập Ngũ không được làm gì khác. Hồi nàng còn ở Yểm Nhật Lâu, Tô Yến Tinh cố tình nhằm vào nàng. Nàng rời đến Hoa Uyển, Tô Yến Tinh lại càng không buông tha. Nhìn thấy Tiểu Cửu được rời đi, Thập Ngũ sầu muộn, buộc phải chiều lòng làm Mộ Cẩm vui vẻ.
Nhị Thập vội kéo tay Thập Ngũ, thận trọng lắc đầu, ánh mắt mang theo cảnh cáo. Nàng cứu được Thập Ngũ một lần dường như đã đưa đến họa sát thân, nàng không còn cách nào để cứu Thập Ngũ lần nữa. Cái người Nhị công tử này, hỉ nộ vô thường, nàng có thể bảo vệ được tính mạng quả là may mắn.
Thập Ngũ cầm lại tay Nhị Thập, "Nhị Thập, ngươi vì cái gì mà đột nhiên không nói được? Ngươi đắc tội Nhị công tử sao?" Vẫn là vấn đề giống với lúc trước, Thập Ngũ đã hỏi qua nhiều lần, Nhị Thập đều không trả lời.
Lần này, Nhị Thập lắc đầu, ra hiệu đừng hỏi lại. Nàng châm trà, cười cười vỗ lưng Thập Ngũ.
Trong số các nữ nhân, Thập Tứ là gian xảo nhất, nhưng nàng hiểu được chỉ phép bắt nạt kẻ yếu, phải sợ hãi kẻ mạnh. Thập Ngũ cậy sủng mà kiêu, mặt mày không dễ để bắt chuyện nhưng lại chẳng nín mà kể lể. Tô Yến Tinh nhiều lần khiêu khích Thập Ngũ, không phải không có đạo lý.
Thập Ngũ nhíu chặt lông mày, "Nếu không ta đi tìm Nhị công tử cầu xin, để người tìm đại phu tốt nhất trị cho ngươi."
Nhị Thập chỉ chỉ về hướng Băng Sơn Cư cùng Trạch Lâu mà lắc đầu.
Thập Ngũ đảo mắt qua lại, "Ý ngươi là ta đừng đi trêu chọc Tô Yến Tinh? Đừng đi tìm Nhị công tử cầu xin?"
Nhị Thập lại chỉ chỉ tiếp Hoa Uyển, duỗi hai bàn tay ra, gấp một ngón cái lại.
Thập Ngũ lại hỏi: "Tiểu Cửu?"
Nhị Thập gật đầu.
Thập Ngũ suy đoán hỏi: "Tiểu Cửu thua nên phải rời đi. Chúng ta thua nên cũng sẽ rời đi?"
Nhị Thập gật đầu mỉm cười.
Thập Ngũ ôm người Nhị Thập, "Ta biết rồi, phải nhẫn nhịn chờ đến khi sóng yên biển lặng."
- ---
Ba ngày trước ngày thành thân của Mộ Cẩm.
Theo tập tục của Đại Tễ quốc, nam nữ hai bên tạm thời không gặp nhau trước ba ngày. Tô Yến Tinh liền trở về.
Các nàng ở Hoa Uyển lúc này mới được nới lỏng một chút mà thở dài.
Tiểu Thập nhìn hướng Trạch Lâu lè lưỡi, "Nhị phu nhân tương lai quả thực quá ác độc."
Tiểu Lục thả lỏng sau mấy ngày xui xẻo: "Rốt cuộc cũng có thể thanh tĩnh."
Thanh tĩnh được mấy ngày, rồi khi Tô Yến Tinh được gả vào Mộ gia, lúc đấy mới là lúc các nàng bắt đầu khổ sở. Nghĩ đến đây, Tiểu Lục lại vẻ mặt buồn bã, "Ta thật sự rất hâm mộ Tiểu Cửu, được kéo một xe đầy ắp vàng bạc châu báu rời phủ, sau này không cần phải chịu những cơn tức giận của Nhị phu nhân."
Trong ngoài Mộ phủ lúc này đều tràn ngâp hương thơm. Này hoa mẫu đơn, này hoa hồng phấn, này hoa dâm bụt, nở rộ khắp vườn um tùm xanh tốt, trăm ngàn hoa khoe sắc. Trước cửa Yểm Nhật Lâu có treo hai đèn lồng đỏ thẫm.
Nhìn thật chướng mắt. Thập Tứ chống hông chất vấn người hầu: "Không phải là người của Yểm Nhật Lâu chúng ta xuất giá, còn treo lồng đèn đỏ ở đây làm gì?"
Người hầu trả lời: "Mã tổng quản đã phân phó, chỉ cần là sân vườn của Nhị công tử thì đều phải tràn ngập không khí vui mừng. Đây là lần đầu tiên Nhị công tử cưới vợ."
Thập Tứ cực kỳ tức giận nhưng lại cười, "Mã tổng quản nói như thế, hẳn là về sau còn có lần thứ hai, lần thứ ba của Nhị công tử?"
"Thập Tứ!" Thập Nhất quát một tiếng lớn, sau đó khách khí nói với người hầu: "Làm phiền ngươi treo lên, đều là vì hỉ sự cả."
Chỉ còn lại các nàng im lặng đứng trong sân vườn.
Bầu trời đêm với những ngôi sao nhỏ sáng lấp lánh, đèn lồng lộ ra ánh sáng hổ phách.
- ---
Ngày thành thân của Mộ nhị công tử, trời trong nắng ấm.
Tiếng kèn xô cao vút vang đến Yểm Nhật Lâu.
Thập Tứ lúc đầu che đi lỗ tai, về sau lại trốn vào phòng, hung hăng đóng sập cửa lại.
Mà cũng thật khéo, cửa vừa đóng lại, kèn xô liền ngừng.
Nhị Thập cùng Thập Nhất đặc biệt bình tĩnh, ngồi trong sân vườn mà bóc vỏ đậu phộng cùng hạt sen, bên cạnh còn có một rổ táo đỏ cùng long nhãn.
Thập Nhất nói: "Cầu chúc may mắn, chúc tân lang cùng tân nương sớm sinh quý tử."
Nhị Thập gật đầu cười.
Phía trước cực kỳ náo nhiệt, ở đây lại cực kỳ yên ắng.
Một ngày chỉ toàn tấu nhạc diễn khúc như đem đầu Nhị Thập buộc chặt bằng một tấm vải, văng vẳng tiếng bên tai khiến nàng chóng mặt, khó chịu. Chưa đến giờ Hợi, nàng đã chuẩn bị nghỉ ngơi.
Ngủ không được bao lâu, đột nên truyền đến tiếng gõ cửa. Nàng giật mình tỉnh lại, cho rằng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng không mặc y phục.
Nhị Thập thắp đèn lên, nghe đươc ngoài phòng tiếng kinh ngạc của Thập Tứ: "Nhị công tử."
Tiếng gọi này so với tấu nhạc còn dã man hơn, đầu của Nhị Thập như muốn nứt ra. Nàng nắm chặt y phục, không biết mở cánh cửa này ra là tốt hay không tốt.
Mộ Cẩm làm gì cho nàng lựa chọn, hắn lấy chân đạp cửa ra.
Nhị Thập liền bước vội lên phía trước, cúi đầu hành lễ. Tầm mắt nhìn lên chỉ thấy bộ hỉ phục đỏ thẫm của tân lang, cực kỳ giống màu đỏ của gốm men.
Thập Tứ hoảng hốt đứng ở bên cạnh cửa phòng Nhị Thập, nhìn Mộ Cẩm đi vào.
Hắn hất tay lên.
Cửa phòng liền đóng.
Trên cửa phản chiếu hai chiếc bóng xám.
Thập Tứ vẫn cứng ngắc đứng tại chỗ, tối nay có vẻ như khó ngủ được rồi.
- ---
Cửa vừa đóng, Mộ Cẩm một chân bước tới, trên tay cởi bỏ đai lưng: "Nghe nói ngươi đã thành người câm?"
Lúc này, trở thành người câm cũng có cái tốt. Nhị Thập không cần trả lời.
Hắn ném đai lưng xuống đất, áo bào hở ra một nửa rồi ngồi xuống bên giường. Hắn nhìn về phía Nhị Thập, chỉ thấy mấy sợi tóc đen che khuất đi gương mặt nàng. Hắn lại hỏi: "Căn bản cả việc kêu ra tiếng cũng không được?"
Nhị Thập gật đầu, không dám liếc nhìn. Qua tiếng trò chuyện của hắn có thể đoán được, giờ phút này hắn không có uống say.
"Đáng tiếc." Thanh âm hắn tựa như không có gì xảy ra: "Ngươi tuy lớn lên xấu xí, nhưng giọng nói còn có thể chấp nhận đươc. Hiện tại chẳng còn gì rồi."
Nàng trầm mặc.
Hắn nói: "Tới hầu hạ."
Chuyện đó đến nay vẫn là một bóng ma trong lòng Nhị Thập, nàng làm không ít việc nặng nhọc cũng không đau đến như thế. Lần đầu tiên thì nàng chảy máu, lần thứ hai không còn chảy máu nữa nhưng vẫn đau, thân thể như chém thành hai nửa. Làm vài lần tựa như bị chém vài lần.
Nghe Thập Tứ, Thập Ngũ nói việc này nam nữ đều có thể thoái mái.
Nhưng Nhị Thập không có hỏi, làm thế nào để thoái mái. Mộ Cẩm lúc trước tìm nàng chỉ là nửa tỉnh nửa say, lực đạo hung ác mạnh mẽ, nàng cần phải nghỉ ngơi một ngày mới có thể khôi phục được. Đêm nay trên người hắn có mùi rượu nhưng lời nói lại rõ ràng.
Ngày đại hôn, tân lang ngủ lại trong phòng của thị tẩm, việc này đối với tân nương thật vô cùng nhục nhã. E là Tô Yến Tinh còn muốn hủy đi cái tòa Yểm Nhật Lâu này.
Tiểu Lục nói, trai gái kinh thành, nam thì tứ tuyệt, nữ thì lục tú. Mộ Cẩm cùng Tô Yến Tinh đều ở trong số đó, hai người đều tài sắc vẹn toàn, thật đúng là một nhân duyên trời định.
Nhị Thập thầm nghĩ: Nam thì tàn nhẫn, nữ thì độc ác, thật là xứng lứa vừa đôi.
Nhị Thập chậm rãi đi về phía Mộ Cẩm với muôn vàn suy nghĩ quay cuồng trong đầu. Nàng chưa có hầu hạ qua nam nhân, thật ra mới chỉ dừng lại ở bên cạnh Tam tiểu thư, biết rõ những... quy củ mặc rồi cởi y phục của các quý nhân. Nàng nhẹ nhàng cởi xiêm y đỏ thẫm của Mộ Cẩm xuống, trên áo những đường thêu thùa tinh xảo nàng đã thấy qua vài lần.
Mộ Cẩm không tới đây để tâm sự, nói thẳng: "Lên giường đi."
Nàng đứng nguyên không dám động.
Hắn lại kéo cổ tay nàng, ném nàng vào bên trong màn, cúi người đè xuống. Chỉ liếc mắt một cái, hắn liền ngồi dậy. Nhìn thấy trên bàn có một cái khăn thêu, hắn cầm lấy rồi trở lại, đắp trên mặt Nhị Thập. Tốt bụng mà giải thích: "Cái tướng mạo này của ngươi khiến ta không thể xuống tay."
Nhị Thập im hơi lặng tiếng để mặc cho cái khăn che giữa mặt.
Mộ Cẩm nở nụ cười: "Không nói gì quả là yên tĩnh."
Nhị Thập xuyên qua lớp khăn lụa, chỉ thấy một mảnh mông lung. Bóng đen trên người nàng làm loạn. Nàng gắt gao cắn răng. Lúc này may mà có một cái khăn che mặt nàng.
"Ngươi phản ứng không khác gì khúc gỗ." Mộ Cẩm đêm nay không có giày vò quá lâu.
Nhị Thập sau khi hắn rời khỏi mới có thể thở ra một hơi. Nàng mệt nhọc, khó chịu, ngày thứ hai liền ngủ thắng đến trưa.
Các nghi lễ thành thân lúc sau đều bị Mộ Cẩm làm lơ. Hồi môn mà thành Đá môn. (*Vào cửa mà lại như đá ra khỏi cửa.)
Mấy ngày nay, Thập Tứ dùng một ánh mắt phức tạp mà đánh giá Nhị Thập. Nàng phát hiện, quan sát kỹ càng, Nhị thập cũng có phong thái của một tiểu gia bích ngọc. Nhưng mà bích ngọc thế nào thì Nhị Thập cũng là người khó coi nhất ở Yểm Nhật Lâu.
(*"Tiểu gia bích ngọc": khác với "Tiểu thư khuê các", là chỉ các thiếu nữ xinh đẹp ở những gia đình bình thường.)
Thập Tứ buồn bực hỏi: "Nhị công tử đêm động phòng hoa chúc tại sao lại đến phòng ngươi?"
Nhị Thập lắc đầu.
Thập Tứ thì hỏi không ngừng còn các nữ nhân khác thì trăm lần nghĩ cũng không ra là tại sao, vì vậy mà nhao nhao lên bắt chước Nhị Thập ăn mặc giản dị.
Mộ Cẩm thành thân đến ngày thứ mười, Tiểu Thập vì thích mấy điều kỳ quái cũng dò hỏi được nguyên nhân.
Nói là ngày đại hôn hôm đó, Nhị công tử đi Tô phủ thúc giục ba lần bảy lượt, Tô Yến Tinh vẫn giả bộ không muốn lấy chồng. Nhị công tử không vui, đá cửa kiệu suýt nữa lật đổ cả kiệu hoa, đồng thời hạ lệnh ngừng thổi kèn xô khi đi qua các đường lớn.
Lúc bái đường, Nhị công tử đã mất hết hứng thú. Nghỉ một lát, một tiếng hô "Đưa vào động phòng" mới khiến cho sắc mặt hắn hòa hoãn đôi chút.
Các quan khách muốn náo động tân phòng đều bị cản lại.
Chỉ có hỉ nương bên nhà gái không thấy được sắc mặt của Nhị công tử mới cong cái môi đỏ choét nói: "Tân nương đã ngồi kiệu hoa chúc, đốt xong đèn cầy mới có thể lên giường."
Nhị công tử không nói lời nào, vung tay áo rời đi.
Hỉ nương lúc này mới nhận ra, run như cầy sấy, quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Tô Yến Tinh đang muốn vén khăn hỉ lên.
Hỉ nương lại run rẩy: "Không được, Không được. Điềm xấu, điềm xấu."
Tô Yến Tinh phái nha hoàn đi mời Nhị công tử.
Nhị công tử không thèm để ý, đầu cũng không quay lại Trạch Lâu. Đi đến cầu gỗ, Nhị công tử hỏi thăm Thốn Bôn, ở trong phủ này có nữ nhân nào yên tĩnh.
Thốn Bôn có chút chần chừ.
Nhị công tử lại nhìn Thốn Bôn, nói: "Ta chợt nhớ ra một nữ nhân không thể nói được." Vì vậy, ngày đó mới đi Yểm Nhật Lâu.
Nói đến đây, Tiểu Thập uống xong nửa chén trà, nói: "Nhị công tử qua đêm ở phòng Nhị Thập là bởi vì đôi tai muốn thanh tịnh."
Mọi người biết được chuyện này, nhẹ nhàng thở ra.
Kỳ thật, người hầu kể lại chuyện này cho Tiểu Thập còn nói mấy câu. Tên người hầu này đứng ở bên bờ hồ, tận mắt nhìn thấy Nhị công tử cùng Thốn Bôn đứng trên cầu.
Trang phục đen của Thốn Bôn hòa cùng bóng cây.
Nhị công tử một thân hỉ phục tuyệt đẹp với những đường chỉ thêu vàng lấp lánh dưới ánh trăng. Mi mắt hắn lay động, hỏi: "Nữ nhân đó... là số nhị thập đúng không?"
"Vâng." Thốn Bôn cúi đầu trả lời.
Nhị công tử nở nụ cười.
Người hầu cảm khái, Nhị công tử ấy vậy khuôn mặt lại vui mừng, bộ dạng lúc đó mới giống một tân lang trong ngày cưới.
Lúc bái đường, Nhị công tử còn vân vê những dải lụa nhiều màu, tư thái buồn chán, so với quan khách còn giống quan khách hơn. Nếu Mộ lão gia không có ở đấy, chỉ sợ Nhị công tử còn chậm trễ cả giờ lành.
Đến chỗ hưng phấn, tên người hầu còn nói với Tiểu Thập: "Ngày đó giờ lành tháng tốt, trong các nam tử tứ tuyệt ở kinh thành có hai vị đón dâu."
Một người khác là Phó gia. Cơ mà Phó công tử kia việc hôn nhân là cố tình cướp đoạt.
Hắn ta lại cướp đoạt cái vị tiểu thư của Khổng gia, mọi người truyền nhau cái biệt hiệu của nàng: thiên kim điên khờ.