Nhượng Xuân Quang

Chương 68: Bát cháo này




Editor: Lam Minh, June
Tên chương này là Bát cháo này, hán việt là Giá oản chúc =))))) Lúc đầu mình còn tưởng chị tác giả nổi hứng hay bí tên, lấy luôn tên mình đặt cho tên chương hahaha
Cuộc sống tại nhà nhỏ sạch sẽ nhưng lại trống vắng.
Ngẫu nhiên có tiếng cười trẻ con truyền đến, cắt đứt sự yên tĩnh của hẻm nhỏ.
Nếu không phải nghe thấy những tiếng cười non nớt này, Nhị Thập dường như bị ngăn cách với bên ngoài.
Nàng lén nghe chúng vui đùa ầm ĩ, không tìm được chút tin tức hữu ích nào. Cũng đúng, chỉ là một đám con nít mười mấy tuổi, làm sao thảo luận chuyện quốc gia đại sự, trêu đùa toàn chuyện vặt trong nhà.
Lý Trác Thạch vẫn không có tin tức.
Cứ gặm rễ cây cũng không phải là cách. Không có dầu, không có muối, chỉ có ăn rễ cây uống nước giếng.
Nhị Thập ở Mộ phủ nuôi được cái cằm tròn tròn, bây giờ lại nhọn hoắt.
Hôm nay, nàng quyết định ra ngoài thăm dò chút tin tức. Nàng đào một ít bùn dưới gốc cây, bôi lên mặt, quần áo cũng lăn một vòng bùn đất, bẩn không nhìn ra hình dạng gì. Sau đó lôi lôi kéo kéo đầu tóc cho rối tung lên, còn đem đám tóc trước trán xõa ra, che khuất nửa con mắt.
Nàng lợi dụng nước giếng soi bóng mình. Vừa xấu vừa bẩn.
Ngoài cửa im ắng, không có động tĩnh. Nhị Thập nhẹ nhàng kéo then cửa, mở một nửa cánh cửa, thò đầu ngó trái ngó phải.
Trên mặt đất có đống bùn lũ trẻ con chơi đùa, hai bên chất đầy lá rụng, không người quét dọn, hẻm nhỏ giống như bãi đất hoang, khó trách không ai qua lại.
Nhị Thập vội vàng khóa cửa, cầm trên tay nắm tro bụi, bôi thêm lên khóa cửa.
Nàng cúi đầu, chỉ dùng khóe mắt liếc nhìn dò xét người qua đường.
Nhìn thấy một quán bánh bao, hai mắt nàng sáng lên.
Ông chủ bán bánh bao nhíu mày, xua tay, "Đi, đi ngay, đừng đứng ở đây."
Càng thèm, bụng kêu tiếng "Ọt ọt ọt ọt" càng lớn. Nhị Thập chìa mấy đồng tiền ra.
Ông chủ quán bánh bao thấy mặt mũi bẩn thỉu, thật sự cho rằng nàng là ăn mày. "Đầu năm nay đúng là không thể tưởng tượng được, ăn mày cũng có tiền." Lão nhận tiền, dùng lá sen gói cho nàng ba cái bánh bao, "Đi đi, đi đi." Nhận tiền rồi lão cũng không lớn tiếng nói chuyện nữa, cằn nhằn nói: "Vô cùng bẩn tưởi, bao nhiêu ngày chưa tắm rồi hả? Đừng cản trở việc buôn bán của ta."
Nhị Thập bước nhanh tới góc đường, dùng bàn tay đầy bùn đất mở lá sen ra, ăn như hổ đói hết cả một cái bánh bao.
Có hai người bộ dạng không khác nàng là bao, chỉ là còn lôi thôi và bốc mùi hơn cả nàng. Giày của người áo xám chỉ còn lủng lẳng dính 2 sợi dây, lúc bước đi, cảm giác như sắp đứt ra đến nơi, hắn hỏi: "Ngươi ở đâu chui ra?"
Nhị Thập giương mắt, rụt người về phía sau.
Người áo xám tiếp tục hỏi: "Có giao phí bảo hộ chưa?"
Nàng không hiểu hắn nói gì, lắc đầu.
"Không giao phí bảo hộ mà dám ở đây ăn bánh bao?" Người áo xám trừng đôi mắt nhỏ tí của mình, "Mới đến đúng không?"
Một người áo đen cũng bước tới, so với người áo xám còn gầy và lớn tuổi hơn. Hắn thèm nhỏ dãi nhìn bánh bao được gói trong lá sen, "Tiểu huynh đệ, có thể chia cho ta một nửa không? Ta... ta đã một ngày một đêm không được ăn rồi."
Để tranh phiền phức, Nhị Thập gói bánh bao lại, đưa tới.
"Biết điều đấy." Người áo xám lại nói: "Chúng ta làm ăn mày trên phố này đều do Trương lão tam quản, ngươi quay lại tìm hắn nộp phí bảo hộ. Nếu không, ngươi không được ăn xin trên phố này."
Nhị Thập đem cái bánh bao còn lại đưa nốt cho tên áo xám đang thao thao bất tuyệt rồi chạy đi.
Hóa ra ăn mày cũng là một nghề làm ăn?
Nàng phải đổi bộ quần áo nào đó thuận tiện để ra ngoài mới được.
Sau đó, Nhị Thập đến cửa hàng quần áo rồi cửa hàng son phấn.
Mở cửa làm ăn, có tiền liền thành thượng đế. Không cần biết Nhị Thập lôi thôi đến đâu, chỉ cần xòe tiền ra, mấy ông bà chủ bán hàng đều mặt mày vui vẻ.
Lúc đi về, gặp được một đám quan binh. Nhị Thập bị dọa tới mức quay ngược lại, buộc một vòng thật lớn mới trở lại phòng cũ.
Xế chiều ngày hôm sau.
Nhị Thập mặc bộ váy vải thô mới mua, trang điểm mình trông tiều tụy, lại vẽ hai chiếc lông mày vừa to vừa dài, trên trán dùng phấn vẽ thêm hai hàng nếp nhăn sâu, sau đó điểm một cái nốt ruồi đen to đùng lên khóe miệng. Cuối cùng búi cho mình kiểu tóc của nữ nhân đã có chồng.
Cầm lấy gương đồng nhỏ mới mua soi lên, bộ dạng quả nhiên như một đại thẩm trung niên.
Thập Ngũ từng bảo, Nhị Thập trang điểm đơn giản.
Nhị Thập không biết làm sao cho đẹp hơn, nhưng để xấu hơn thì vô cùng tự nhiên.
Nàng nghĩ, nếu đã không còn ở Mộ phủ, thì đến Bách Tùy một thời gian. Nàng đã có thân phận mới, chỉ cần hắc y nhân không đuổi đến nữa, quan bình có lẽ không thể tra ra nàng.
Nhị Thập đi vào một khách điếm, cố ý đè thấp giọng, "Tiểu nhị." Thật lâu không có nói chuyện, cổ họng như nghẹn lại một chút, vừa khô vừa chát.
"Đến đây." Tiểu nhị ân cần hỏi: "Đại thẩm, muốn ăn gì?"
Được gọi là đại thẩm làm Nhị Thập an tâm hơn chút. "Mang lên một con gà, một phần thịt bò, một con cá rán, một đĩa rau, hai, à... ba chén cơm."
Đại thẩm gầy nhom này lại có sức ăn kinh người đến vậy. Tiểu nhị đáp: "Vâng, xin chờ một lát."
Nhị Thập ngồi ở góc khuất, cố tránh sự chú ý của mọi người.
Khách điếm là chỗ tụ tập bàn chuyện phiếm, nhất là khi kinh thành có việc lớn gì đó. Chỉ chốc lát sau, bên cạnh đã có người nhắc đến Mộ gia.
Nhị Thập dỏng tai.
Một người nói: "Mộ gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trong một đêm mọi người đều đi hết."
"Đúng vậy." Một người khác nói tiếp: "Ngay sau đó, quan phủ còn tới niêm phong Mộ phủ."
Nhị Thập giật mình, nắm hai tay dưới bàn.
Đúng lúc người thứ ba lên tiếng: "Chuyện của Mộ gia rất kì quái. Chắc là đắc tội quan lớn rồi, trên cửa dán giấy niêm phong, còn có quan binh gác. Ta đoán là bị xét nhà."
Nhị Thập lúc này mới biết, Mộ gia đã sụp rồi. Niêm phong, xét nhà... Chắc là chuyện Tứ hoàng tử giả chết bị bại lộ? Nàng thấp thỏm không yên.
"Đại thẩm, đồ ăn đến rồi đây." Tiểu nhị bưng lên mấy đĩa đồ ăn.
Dù có sợ thế nào, cũng phải lấp đầy cái bụng đã.
Mấy người xung quanh còn đang bàn luận chuyện Mộ phủ, nói từng huy hoàng như vậy, mà nay lại sụp đổ.
Cái đùi gà này cũng không phải hương vị nhung nhớ nữa, Nhị Thập nghĩ, nhiều ngày trôi qua như vậy, Nhị công tử đã trở về chưa? Nếu vừa về gặp trúng quan binh ngay cửa, vậy không phải là tự chui đầu vào lưới sao?
Nhị Thập không dám tùy tiện nghe ngóng tin tức Mộ phủ từ người qua đường, nghĩ tới La Tiểu Điệp.
Là bạn bè duy nhất của Nhị Thập ở kinh thành.
Nàng lại ăn mặc thành bộ dáng bà cô như trước, lúc sáng sớm sương mù còn mờ mịt, dựa vào kí ức về chỗ ở của La Tiểu Điệp để lại, tìm đến tiệm bán thịt lợn.
Cửa lớn của cửa hàng vẫn đóng chặt, nhưng bên trong sân có ánh đèn vàng, sáng ở góc phía đông nam.
Nhị Thập gõ cửa.
La Tiểu Điệp cùng Tiếu Hữu Quý mỗi ngày đều phải dậy trước giờ Mão để mổ lợn. Nhưng trước giờ chưa từng có ai ghé qua tiệm thịt lợn sớm như vậy.
La Tiểu Điệp liền giật mình, hỏi: "Ai đấy?"
Nhị Thập khàn khàn trả lời: "Ông chủ, con ta đã mười mấy ngày không được ăn thịt, ta mới kiếm được ít tiền, vội vàng muốn mua thịt nấu cho con ta một chén canh."
La Tiểu Điệp nhìn về phía Tiêu Hữu Quý, "Chàng ra hỏi xem."
"Ừ." Tiếu Hữu Quý xoa xoa tay, nhanh chân lẹ tay chạy tới cửa. Nhị Thập ngoài cửa, dưới bầu trời xám xịt, xác thực chỉ là một nữ nhân lớn tuổi. Hắn mở cửa: "Đại thẩm, sớm vậy sao?"
"Đúng vậy." Nhị Thập dùng ống tay áo lau lau mồ hôi, "Ta sáng sớm nay đổ dạ hương cho người ta, vừa mới được thanh toán tiền công, liền chạy tới đây. Trong nhà ta có đứa con bị ốm, khó khăn lắm mới kiếm được tiền, liền..." Cuối cùng lau mồ hôi lại biến thành lau nước mắt, vô cùng đáng thương,
Tiếu Hữu Quý nói: "Ấy, chờ một chút, ta vừa mới giết lợn."
"Tiểu huynh đê, ta... có thể vào trong chờ không? Bên ngoài gió lớn, ta..."
"Được." Tiếu Hữu Quý không phải người xấu, ngược lại nghe thấy đại thẩm đổ dạ hương, trong nhà lại có con nhỏ bị ốm đang chờ nồi canh thịt, hắn nổi lên lòng thương.
La Tiểu không còn rực rỡ như trước, nhưng giờ mặt mày lại thêm chút duyên dáng đằm thắm. Nhìn thấy Nhị Thập, nàng cau mày. "Ngươi..." Dù sao cũng là tỷ muội từng sống với nhau, Nhị Thập cải trang cũng không đến mức La Tiểu Điệp không nhận ra.
"Là ta." Nhị Thập khôi phục giọng nói thanh thúy.
La Tiểu Điệp kéo Nhị Thập:" Vào nhà nói."
Tiếu Hữu Quý hiểu ra điều gì đó, tiến đến tắt bớt một ngọn nến.
Vào phòng, La Tiểu Điệp thấp giọng hỏi: "Nhị Thập, ngươi đã đi đâu vậy hả? Người Mộ gia tìm ngươi khắp nơi."
Nhị Thập nói ngắn gọn: "Ta bị bắt đi, vất vả lắm mới thoát ra được."
"Giọng nói của ngươi không còn vấn đề gì sao?"
"Ừ. Thập Nhất... Tiểu Điệp, ngươi biết rõ Mộ gia xảy ra chuyện gì không?"
"Đã chọc đến triều đình rồi." La Tiểu Điệp nhớ lại: "Hôm đó, Thập Tứ cùng mọi người đã ngồi xe ngựa ra khỏi thành, có đi qua nhà ta. Xa phu đi xuống đưa cho ta một phong thư. Ta nhận ra chữ Tiểu Lục viết. Trên thư nói Mộ gia đắc tội một nhân vật lớn. Tiểu Lục suy đoán, Tô Yến Tinh bị hưu, thanh danh bị hủy hoại, kinh thành lại đồn đại chuyện xấu trước kia của nàng ta. Tô Yến Tinh chắc đã chạy tới cáo trạng với biểu tỷ Chiêu Nghi, nên Mộ gia gặp nạn. Tiểu Lục báo cho ta một tiếng, để cho ta chuẩn bị. Dù sao... ta cũng là người từ Mộ phủ đi ra."
Nhị Thập hỏi: "Nhị công tử đâu?"
La Tiểu Điệp đáp: "Nhị công tử đi cùng Thập Tứ và những người khác rồi."
Nhị Thập nhíu mày, không biết người đi này là Mộ Cẩm giả hay Nhị công tử thật sự đã trở về.
La Tiểu Điệp tiếp tục nói: "Kinh thành hiện tại rất nguy hiểm, quan binh tuần tra khắp nơi. Tuy rằng không dán lệnh truy nã Mộ gia, nhưng quan binh chắc chắn đi lùng bắt người Mộ gia."
Nếu vậy, sớm muộn gì cũng tra ra cái gian nhà nhỏ kia. Nhị Thập hỏi lại: "Không liên lụy đến ngươi chứ?"
La Tiểu Điệp lắc đầu, "Mộ phủ nhiều người như vậy, gia đinh, nha hoàn hết đến lại đi. Bọn họ không rảnh để truy cứu đâu."
"Ừ, ta phải nhanh chóng rời khỏi thành mới được."
"Không có công văn, không thể đi quan đạo ra khỏi thành được. Đường rừng thì nguy hiểm, ngươi một cô nương gia..."
"Ta có cách."
Mua thịt lợn xong, Nhị Thập liền trở về. Nguy cấp như vậy, nàng biết không nên ở lại tiệm thịt lợn lâu, lại rước thêm rắc rối cho La Tiểu Điệp.
Buổi sáng các cửa tiệm lục tục mở cửa.
Ánh sáng chói chang mặt trời trải dài khắp phố. Có một bóng đen dài kéo đến chân nàng, vừa mảnh vừa nhọn, như một thanh kiếm sắc bén tụ đầy hắc khí.
Nhị Thập thả chậm bước chân, dừng trước một gian hàng mở cửa sớm.
Cái bóng kia cũng dừng lại.
Nàng đỡ đỡ búi tóc của mình, tiếp tục đi về phía trước.
Người đi phía sau không xa không gần. Nàng đi nhanh hai bước, hắn cũng đi nhanh hai bước. Nàng đi chậm, hắn cũng đi chậm.
Nhị Thập đi vào quán cháo, chỉ chỉ trong nồi.
Ông chủ ngầm hiểu: "Được"
Chủ nhân của cái bóng kia cũng đi đến, dùng giọng so với nàng còn trầm khàn hơn nói: "Ông chủ, cho một bát cháo."
Trái tim của Nhị Thập đập bình bịch, giả bộ bình tĩnh, lúc ngồi xuống lơ đãng quay đầu, liếc qua người nọ.
Người đó cũng là trung niên. Nam tử áo lam, trên tay áo còn có mấy miếng vá màu trắng, trên miệng có hai vệt ria mép, lông mày dài, đuôi mắt cụp xuống như liễu rủ, giữa hai chân mày lại có nét sắc bén.
Thủ hạ của Thái Tử đều là mấy thanh niên cơ bắp, nam nhân này... Chẳng lẽ nhìn trúng bộ dáng bà lão của nàng rồi hả?
Ông chủ đưa cho mỗi người một bát cháo.
Nhị Thập đưa tay vỗ trán, né tránh ánh mắt của người đàn ông kia, chỉ là ánh mắt kia nhìn nàng chăm chú như hình với bóng. Nàng cúi mặt, thật muốn trốn luôn vào bát cháo này.
Nhân lúc nam nhân trung tuổi đó ăn cháo, Nhị Thập buông bát, đứng dậy rời khỏi đó.
Đi không xa lắm, nhưng không thấy hắn nữa, Nhị Thập thở phào một hơi, cho rằng thoát khỏi hắn. Ai ngờ đi ngang một cửa hàng, lại gặp cái bóng thon dài đó.
Tiêu rồi, trốn không thoát.
Nhị Thập cắn răng, hướng về phía chợ đông người mà đi. Nàng càng đi càng nhanh, muốn lẩn vào đám đông.
Đối phương thân thủ cực nhanh, đuối tới bên cạnh nàng, gọi nhỏ một tiếng: "Nhị Thập cô nương, quả nhiên là cô."
Nhị Thập đột nhiên quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy, dưới hàng lông mày dài như lá liễu, là đôi mắt của Thốn Bôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.