Editor: Đào Tiên, June
Mộ Cẩm bực bội: "Vì sao không đốt đèn?"
Hộ vệ sửng sốt, đang muốn trả lời.
Nhị Thập vội vàng tiến vào.
Tính tình Nhị công tử vốn đã kém, sau khi mất đi tâm trí càng thêm hỉ nộ vô thường. Thốn Bôn không có đây, hai gã hộ vệ ít nhiều cũng có điều cố kỵ.
Nhị Thập lo lắng, nếu Nhị công tử biết hai mắt hắn bị mù, nhất thời không tiếp nhận được sẽ đem cái gian nhà trúc này đập nát. Nàng thử mở miệng nói: "Nhị công tử, đuốc đèn đêm nay đã dùng hết rồi, đêm nay tạm thời chấp nhận vậy thôi."
Mộ Cẩm quay đầu về phía nàng, màu đỏ yêu dị nơi đáy mắt đã rút đi, đôi mắt cũng trở nên ảm đạm không ánh sáng. "Ngươi là ai?"
"Nhị công tử, ta là Nhị Thập của Yểm Nhật Lâu." Nhị Thập rầu rĩ đáp lời.
Vừa dứt lời, hai tròng mắt đen như mực của Mộ Cẩm chặt chẽ khóa trụ nàng, ẩn giấu trong đó lệ khí hung ác.
Hộ vệ cực kỳ cảnh giác: "Nhị Thập cô nương, chạy mau".
Mộ Cẩm vẽ ra một nụ cười lạnh, tránh được cái bắt của hộ vệ, chỉ một bước chân đã mau lẹ vọt đến trước mặt Nhị Thập. Dù mắt không nhìn thấy gì, hắn vẫn nhìn nàng chằm chằm.
Sát khí của hắn có thể cảm nhận được rõ ràng. Nhị Thập té ngã, định chạy ra ngoài.
Nhưng Mộ Cẩm lại vươn ra một chân, vừa vặn dẫm trên váy nàng. "Ai phái ngươi tới giả mạo nàng? Đúng là tự tìm đường chết."
Nàng cầu xin tha nói: "Nhị công tử, ta không hề giả mạo, ta đúng là Nhị Thập của Yểm Nhật Lâu. Ta..." Nàng không mang thẻ bài, liếc mắt trao đổi với hộ vệ.
Hộ vệ cung kính phụ họa nói: "Nhị công tử, nàng thực sự là Nhị Thập cô nương."
Nụ cười Mộ Cẩm càng lạnh: "Nữ nhân kia không nói được, ngươi là ai?"
"Nhị công tử..." Nhị Thập quỳ dậy, đỡ lấy tay Mộ Cẩm, "Nhị công tử, trước kia ta không thể nói, thế nhưng, thế nhưng... giờ đã lấy lại được giọng nói rồi."
Mộ Cẩm nắm lại tay nàng, chế trụ cổ tay mảnh mai. Nữ nhân kia rất gầy. Cái cổ tay cầm trước mắt còn gầy hơn, chẳng khác nào da bọc xương. Hắn từ cổ tay nàng sờ đến khuỷu tay, cánh tay, rồi đến bả vai nàng. Dọc theo bả vai lên tới cổ, vân vê viền tai, phác họa lại gò má, cuối cùng hắn bóp chặt cằm của nàng.
Nữ nhân kia ăn ngon ngủ ngon, cái cằm mượt mà. Cái cằm bé nhọn như này, không phải nàng.
Hắn muốn giết nàng. Lại chợt có một mùi hương tự nhiên thanh nhã, tựa như hương thơm ngào ngạt của tiên nữ.
Nhị Thập ngừng thở, vẫn không nhúc nhích.
Hắn buông lỏng tay, bước dài về phía sau, chóp mũi vẫn thoang thoảng mùi hương, hắn nói: "Dám cả gan giả mạo nữ nhân kia, hôm nay là chính ngày chết của ngươi."
Lúc này, một hộ vệ khác lập tức tiến lên.
Thốn Bôn đã dặn, nếu Nhị Thập chết ở chỗ này, Nhị công tử liền hết hi vọng cứu chữa.
Tên hộ vệ nhanh chóng ngăn lại cánh tay Mộ Cẩm đang đánh úp về phía Nhị Thập.
Nàng lại trốn vào trong rừng trúc.
Nàng che hai lỗ tai, không nghe tiếng Mộ Cẩm và tên hộ vệ giao thủ. Dù hai người đã chung giường rất nhiều đêm, hiện giờ nàng không phải người câm, Nhị công tử liền không nhận ra nàng.
Nhị Thập túm lấy một cây trúc, dùng sức lắc lắc, đồng thời hô to: "A..."
Phát ra một tiếng như vậy, nàng lại nặng nề thở dài. Nhị công tử sinh bệnh rồi, không trách hắn.
Một lát sau, một gã hộ vệ tiến tới: "Nhị Thập cô nương, Nhị công tử cho mời." Thấy nàng ngờ vực, gã lại nói: "Nhị công tử đã ăn xong bát mì kia, nói muốn gặp cô."
Mắt Nhị Thập sáng rực, có phải Nhị công tử đã nếm ra tay nghề của nàng từ bát mì đó không.
Nàng bước chân nhẹ nhàng, tới gõ cửa phòng, cất giọng lấy lòng gọi: "Nhị công tử."
Hai tên hộ vệ lo lắng theo sát phía sau. Chủ tử thỉnh thoảng nổi điên, bọn họ đi theo phập phồng lo lắng.
Mộ Cẩm nghe tiếng nàng, ngẩng đầu lên. Trên mặt vẫn bình thản, giống cái kẻ hung thần sát ác một khắc trước muốn lấy mạng nàng là một người hoàn toàn khác.
Trong một ngày, Nhị công tử nhất thời có nửa khắc thanh tỉnh, nhưng phần lớn thời gian đều nói mê.
Mộ Cẩm hỏi: "Bát mì kia là ngươi nấu?"
"Vâng." Nhìn đôi mắt không có tiêu cự của Nhị công tử, Nhị Thập đem sự thất lạc trước kia nuốt vào trong bụng. Nhị công tử đang lâm vào hiểm cảnh, nàng không thể lúc nào cũng ủ rũ mà phá hoại tâm tình hắn. Càng khó khăn, càng không được khóc lóc khiến ông trời xem thường.
"Giống hương vị mẫu thân ta làm." Lúc này, Nhị công tử giống như một người bình thường.
"Nhị công tử thích là tốt rồi." Nhị Thập nhìn hai hộ vệ phía sau.
Một gã hộ vệ gật đầu.
Nàng lúc này mới chậm rãi tới gần Nhị công tử.
Mộ Cẩm nhíu mày, duỗi tay sờ phía trước, "Trời tối như vậy, vì sao không đốt đèn?"
Xem ra Nhị công tử cũng không phải hoàn toàn tỉnh táo, Nhị Thập trả lời: "Ngày mai ta sẽ xuống núi mua thêm đuốc đèn về."
Mộ Cẩm giơ tay lên.
Bước chân nàng dừng lại, người hơi ngửa về phía sau, nàng sợ bàn tay kia sẽ chặt đứt luôn cái mạng của nàng.
Thế nhưng, Nhị công tử chỉ đỡ đỡ trán mình, "Ngày mai ta cũng muốn một bát ăn mì thế này."
Nhị Thập cười, "Đươc, chắc chắn sẽ nấu cho Nhị công tử."
Mộ Cẩm lại hỏi: "Vì sao ta ngủ trên giường lâu như vậy, cũng thấy không tý sức lực nào?"
Nhị Thập tay trái vặn tay phải, đến mức móng nàng ghim vào lòng bàn tay. Trên mặt vẫn cười dịu dàng: "Ngày mai ta sẽ nấu hai bát mì cho Nhị công tử, ăn no rồi..." Nàng cắn cắn môi, dùng sức chớp mắt mấy cái, nước mắt sắp trào khỏi khóe mi, "Nhị công tử ăn no rồi, có thể bước đi như bay."
Mộ Cẩm ngẩng đầu hỏi: "Ngươi có phải mỹ nhân không?"
Dù sao Nhị công tử cũng không nhìn thấy, nàng tự cho mình là như vậy. Nàng trả lời khẳng định: "Có."
"Nếu ngươi là một kẻ xấu xí, ta nhất định sẽ giết chết người. Nếu là mỹ nhân, giữ lại nấu mì cho ta."
"Tạ ơn Nhị công tử."
Tuy rằng đêm tối không có lấy một ánh đèn, nhưng Mộ Cẩm vẫn chuẩn xác bắt được cổ tay nàng.
Hai gã hộ vệ vô cùng khẩn trương, liếc mắt nhìn nhau, đang muốn tiến lên lại thấy Nhị công tử kéo Nhị Thập đến bên mép giường. "Ngồi."
Nhị Thập nghe lời ngồi xuống.
Hắn gối cằm lên vai nàng, chôn đầu vào cổ nàng ngửi ngửi. Mấy ngày nay hắn vẫn luôn tìm kiếm mùi hương này.
Đồ đại lừa đảo thường xuyên dùng "Nhị Thập cô nương" lừa gạt hắn, mang theo rất nhiều túi thơm đến đây. Nào là hoa nhài, mẫu đơn, hải đường, khiến hắn bực bội không chịu nổi. Thuốc uống vừa hôi vừa đắng, còn dám nói là giúp an thần dễ ngủ, đúng là vớ vẩn.
Hắn vuốt nhẹ mái tóc dài của nữ tử bên cạnh, sợi tóc luồn qua đầu ngón tay trấn an sự hoảng loạn trong tâm trí hắn đã lâu. Hắn nhắm lại đôi mắt, hai tay ôm lấy eo nàng, yên tĩnh lại xao động. Từng trận chân khí hỗn tán như muốn phá tan kinh mạch trong thân thể hắn cũng dần lặng xuống.
Hai gã hộ vệ thức thời quay lưng lại, nhưng tai vẫn lưu ý động tĩnh của Nhị công tử.
Một lát sau, Mộ Cẩm đột nhiên hỏi: "Ngươi là ai?"
Nhị Thập trả lời: "Nhị công tử, ta chính là Nhị Thập."
"Nói bậy, nàng không nói được." Hắn nắm lấy cổ tay của nàng, cường điệu nói: "Nàng ấy cũng không gầy như vậy".
Nàng vắt hết óc, suy nghĩ xem bản thân mình có điểm đặc trưng nào khiến Nhị công tử dễ nhận ra nhất. Linh quang chợt lóe, nàng nói: "Nhị công tử, còn nhớ Ngốc Ngốc duy nhất bên cạnh người không?"
Hắn hỏi: "Ngươi biết sao?"
"Chính là ta đó." Nhị Thập cười: "Ta rất ngốc, nếu không ngu ngốc thì người làm sao lại bị bắt đi. Cho nên ta chính là Ngốc Ngốc, Ngốc Ngốc duy nhất đó."
"Ngươi không phải." Hắn lạnh lùng: "Ngốc Ngốc là người của ta, ngươi có tư cách gì mà tự xưng là Ngốc Ngốc?"
Lực đạo ở cổ tay chợt tăng thêm làm nàng không dám nói tiếp nữa.
Mấy ngày nay, Mộ Cẩm thường xuyên hôn mê, đầu óc cực kỳ hỗn loạn. Hắn đang nôn nóng tìm kiếm một người. Trong khoảng không vô định mờ mịt sương xám, hắn biết mình lạc đường, chỉ quanh quẩn. Cho tới bây giờ, ngăn cách kia dần tan đi, để lại một bóng người nhỏ nhắn hiện hữu phía xa.
Muốn chạy vội về phía trước nhưng sự mỏi mệt mấy ngày nay lại ập đến, Mộ Cẩm chỉ kéo Nhị Thập nằm xuống, vùi mặt vào hõm vai nàng, thiếp đi.
Núi rừng yên tĩnh nghe thấy cả tiếng gió thổi mát lành, cả tiếng lá rụng và nghe được cả nhịp tim đập dần bình ổn của Nhị công tử.
Tuy Nhị Thập không biết cách để chữa trị tẩu hỏa nhập ma, thế nhưng, bình tâm tĩnh khí so với việc hít thở khó khăn thì thoải mái hơn nhiều.
Hộ vệ phát hiện hơi thở Nhị công tử đã ổn định bèn ra khỏi phòng, hai người đứng ở cạnh cửa cách đó không xa.
Qua hồi lâu, Mộ Cẩm tỉnh, tay vòng qua eo Nhị Thập hỏi: "Ngươi là ai?"
Nhị Thập bừng tỉnh. Nàng thực sự bội phục chính mình, nằm trong ngực một kẻ động cái lại muốn giết người mà nàng cũng ngủ được, còn đánh một giấc ngon lành.
Nàng hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh. Khắp nơi đều không có lấy một bóng người, tựa hồ chỉ còn mỗi nàng và một nam nhân lúc nào cũng có thể phát điên.
Nhị Thập ngẩng đầu nhìn Mộ Cẩm, làm nũng nói: "Ta là Nhị Thập."
Hắn lạnh nhạt phản bác: "Ngươi không phải."
"..."
"Nàng sẽ không nói chuyện."
Không nói lý được nữa, nàng đành phải đổi một cái xưng hô độc đáo: "Nhị công tử, ta là Ngốc Ngốc a."
"Ngươi tự nói mình ngốc, vậy ngươi hẳn là cực kỳ ngu ngốc."
Nàng không phản bác.
Mộ Cẩm vuốt mái tóc nàng, lại hỏi: "Sao không nói gì nữa?"
"..." Bởi vì Nhị công tử nói Nhị Thập sẽ không nói chuyện, có thể mở miệng thì không phải Nhị Thập.
Mộ Cẩm trầm mặc một lát, lại bực bội: "Rốt cuộc thì ngươi là ai? Có tư cách gì mà ngủ trên giường của ta?"
Nhị Thập vội vàng đứng dậy, cổ tay lại bị hắn nắm lấy không buông. Hắn quan tâm hỏi: "Trời tối như vậy, ngươi lại không mang đèn theo, muốn đi đâu?"
Nghe đến đây, mọi hờn dỗi trong lòng Nhị Thập lại tiêu tán không còn tí nào. Nàng cười cười, ôm lấy hắn: "Nhị công tử, ta không đi đâu cả."
"Ừ." Hắn làm như không để ý, nhưng tay lại nắm thật chặt, gần như suýt véo vào eo nàng.
Nàng nói cho hắn biết: "Ta sợ bóng tối."
Hắn chê cười nàng: "Không có tiền đồ."
"Cũng sợ lạnh, lại sợ đói." Mười ngày chịu lạnh, mười ngày nhịn đói, gầy đi mấy cân thịt.
Mộ Cẩm đang muốn châm biếm một tiếng, lại đột nhiên ngừng lại. Hắn nghĩ cẩn thận, lại thốt ra một câu: "Ngươi không sợ ta sao?"
"Ta sợ chứ..." Sợ hắn mất hết nhân tính, đưa nàng xuống địa ngục.
"Thế sao ngươi không chạy trốn?"
"Bởi vì người là Nhị công tử." Nhị Thập như đứa bé rúc vào lòng hắn, "Nhị công tử, người thật là ấm áp."
"Hừ." Vẻ mặt không tình nguyện, nhưng Nhị công tử lại để nàng tùy ý ôm chặt hắn.
Hắn du đãng dưới vực sâu, cuối cùng cũng có sức lực bò lên bờ.
- ----
Thốn Bôn đã trở lại.
Hai gã hộ vệ tiến đến bẩm báo.
Sau khi biết được Nhị công tử ôm Nhị Thập ngủ thiếp đi, Thốn Bôn hơi kinh ngạc. Tuy đã biết một khi Nhị công tử gặp lại Nhị Thập, sức khỏe sẽ chậm rãi khôi phục, nhưng hắn không nghĩ lại nhanh tới vậy.
Hộ vệ tiếp tục nói: "Không lâu sau đó, Nhị công tử lại ngủ tiếp."
"Ừ." Thốn Bôn hiểu rõ, Nhị công tử đang dần suy yếu.
Nhị Thập vừa dọn phòng xong, thấy Thốn Bôn đang nói chuyện cùng hộ vệ, nàng vội vàng đi vào trong sân.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, hai gã hộ vệ liền rời khỏi nhà trúc.
"Thốn Bôn." Nhị Thập tiến đến hỏi, "Chuyện tìm thần y thế nào rồi?"
Thốn Bôn không gặp được Lâm Ý Tri, đành phải nhờ Binh Bộ Thượng Thư truyền thư lại. "Nhị Thập cô nương, mắt là bộ phận quan trọng, có liên quan tới gan. Thất khiếu của Nhị công tử tụ lại ở gan, dẫn đến mù lòa."
(*Thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng)
Nhị Thập hỏi: "Nhị công tử có khi nào không chịu nổi đả kích này không?"
Đây cũng là điều Thốn Bôn lo lắng, nếu như trước đây, gặp đả kích lớn, Nhị công tử cũng có thể tiêu sái mà khôi phục lại. Nhưng mà Nhị công tử lúc này... Thốn Bôn dùng chuyện trước kia an ủi Nhị Thập: "Nhị công tử trước kia đã từng bị tẩu hỏa nhập ma, cũng bị suy giảm thị lực, nhưng sau đó lại khôi phục lại."
"Nhị công tử luyện công pháp gì vậy? Sao trước đây cũng gặp phải tình trạng này, không cận thận gì cả."
Thốn Bôn đáp: "Luyện võ phải luyện từ nhỏ, Nhị công tử bắt đầu chậm hơn so với người khác, không có đủ thời gian tu luyện nội công. Ở đây, tuy ngài ấy làm một công tử, nhưng trước sau gì cũng phải che giấu thân phận thật. Ngần ấy năm trôi qua, Nhị công tử không phải chưa từng gặp nguy hiểm, cũng không phải chưa đừng bị lộ bí mật. Chỉ là những kẻ đó đều đã bị diệt khẩu." Duy chỉ có Nhị Thập còn toàn mạng.
Nhị Thập thở dài. Nàng cũng thật nóng vội, lúc này truy cứu chuyện đó còn có tác dụng gì nữa. "Khi nào thì vị Lâm thần y kia mới đến trị liệu cho Nhị công tử?"
"Lâm thần y đã bị mời đến Đông cung." Thốn Bôn nói: "Nhị công tử ám sát Thái Tử khiến hắn thương nặng, Lâm thần y đang trị liệu ở đó. Thái phó, Chiêm Sự Phủ và Hoàng Hậu đều đang nhìn chằm chằm vào Đông cung. Hoàng Thượng và Lâm thần y lại có thù cũ. Hoàng Thượng đã nói sẽ không xử phạt Lâm thần y, nhưng một khi Thái Tử chưa bình phục, Lâm thần y cũng không có cách nào rời khỏi cung."
Một đoạn đối thoại này của Thốn Bôn, mỗi câu mỗi chữ đều khiến Nhị Thập kinh hãi. Nhị công tử lắm lúc cổ quái, làm việc không theo lẽ thường, nhưng sự việc liên quan đến thân thế của Tứ hoàng tử lại cực kỳ cẩn thận. Mấy lần hắn cùng Thái Tử so chiêu đều là nói chuyện thong dong. "Nhị công tử từ trước đến nay đều bình tĩnh vững vàng, sao tự nhiên lại đi ám sát Thái Tử?"
"Nói ra thì rất dài." Thốn Bôn vẫn luôn thích nói ngắn gọn, nguyên nhân trong đó quá mức dông dài, vẫn nên để Nhị công tử giải thích cho nàng.