16.
Ta lại mang thai. Nhưng đứa nhóc này quậy hơn những lần mang thai trước của ta nhiều. Chưa đầy ba tháng ta đã không nuốt nổi thứ gì, ăn vào đều ói ra hết sạch. Hốt Hãn Tà hỏi Tào Lô bên chỗ chúng ta có phương thuốc nào trị được không, Tào Lô khó xử trả lời: “Thiền Vu, nôn nghén là điều không thể tránh khỏi, làm gì có thuốc nào chữa được. Nhưng người cứ yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ chăm sóc tốt cho phu nhân mà.”
Chắc Hốt Hãn Tà vẫn còn lo lắm, tới thăm ta thường xuyên, lại không dám ngủ qua đêm. Hắn cứ khổ sở như vậy ta cũng phát mệt, liền quy định chỉ ba ngày hắn mới được tới một lần. Ba tháng đầu hắn còn làm theo, được ba tháng rồi hắn lại ngựa quen đường cũ.
Ta cũng lười quản hắn, chỉ là ngày qua ngày, người lại càng mệt thêm. Trước đây dù là cái thai đầu hay mang thai Đồ An, ta cũng chưa từng thấy mệt như thế bao giờ. Tào Lô cũng thấy lạ, nói ta mới hai mươi tư tuổi, sao lại yếu đến thế này. Nàng hơi hoảng, sợ mấy chuyện ta làm lúc trước đã để lại di chứng, càng nơm nớp cẩn thận.
Mãi đến khi được sáu tháng, bụng ta to như là bà bầu sắp sinh, nàng mới nhận ra: “Công chúa, không phải cái thai của người là… song sinh chứ?”
Ta nghe được câu này cũng kinh ngạc, vuốt bụng, không thể ngờ: “Sao lại thế được…”
“Có thể… Nô tỳ thấy bụng như thế này…” Tào Lô theo ta khi tuổi đời còn trẻ, chưa từng trải qua sinh nở lần nào, bảo chăm sóc ta cũng khó cho nàng.
Ta mở miệng khuyên nhủ: “Kệ đi, dù là song thai hay đơn thai, chúng ta đều phải cẩn thận vào.”
Tin tức của Hốt Hãn Tà linh thông thật, buổi sáng Tào Lô vừa nói xong, giữa trưa hắn đã biết, vội vội vàng vàng chạy tới, luôn miệng khắn định: “Là song sinh rồi.”
Ta phản bác lại: “Nếu không phải thì sao?”
Hắn cười ôm ta vào lòng: “Ta nói phải là phải.”
Ta nổi lên ý nghĩ phản nghịch, cố ý nói: “Ta chỉ sinh một đứa cho chàng xem.”
Hắn cười ôm ta: “Được. Lần này ta muốn xem là nàng đúng hay ta đúng.”
Được rồi, là hắn đúng.
Không không không, là Tào Lô nói đúng chứ không phải hắn.
Y thuật của Tào Lô cao siêu thật, đồ ăn thức uống, hoạt động hằng ngày đều cẩn thận chu đáo, cái thai này cho dù là song thai nhưng còn dễ sinh hơn cả Đồ An.
Hốt Hãn Tà đang đứng đợi ngoài lều, nghe tiếng đứa trẻ khóc váng lên thì vọt ngay vào trong.
Một trai một gái, hắn vui đến độ chân tay luống cuống, không biết nên ôm con gái trước hay ôm con trai trước. Cuối cùng hắn vẫn quan tâm đến ta đầu tiên, lau mồ hôi cho ta, thỏa mãn thở dài: “Thật tốt quá Mân Quân à. Nàng còn đau không?”
Ta thở phì phò, thật ra cơn đau nhất đã qua rồi. Nhưng nhìn hắn ta nhịn không được nói: “Đau. Mệt chết đi được.”
Hắn đau lòng cau mày, dém chăn cho ta, dịu dàng bảo: “Nghỉ ngơi cho khỏe đi, chỉ cần nàng cần cái gì, ta đều cho người đi tìm bằng được.”
Ta mấp mấy môi, mang Đồ An của ta trở về được không? Thế nhưng những lời này chưa kịp buông ra đã phải nuốt ngược về. Nhìn hai đứa nhóc đỏ hỏn kia, ta lại nhớ tới Đồ An đang ở Hung Nô, nhưng lời này chẳng thể nói ra.
Ta chỉ đành nói: “Ta muốn sao trên trời, chàng hái xuống cho ta nhé?”
Hốt Hãn Tà nở nụ cười, kéo tay ta: “Được, chờ nàng khỏe rồi, buổi tối ta dẫn nàng đi suối Nguyệt Nha ngắm sao.”
“Ta còn muốn ánh trăng, còn muốn mặt trời, còn muốn…”
“Khương Mân Quân.” Hắn phát hiện ta đang chơi hắn, tức giận gằn từng tiếng.
Ta không nhịn được, nhìn gương mặt đang trong gang tất kia, bật cười.
Nghe Tào Lô bảo ta bé trai ra đời trước, nên cặp song sinh này là huynh muội. Ca ca đặt tên là Lâu Hạ, muội muội được gọi là Á Di.
Ta nhìn tiểu cô nương nhỏ xinh trong lòng, bảo: “Đặt cho Á Di một cái nhũ danh đi, gọi là Dao Dao được không?”
Hốt Hãn Tà bảo ta muốn gì cũng được, nhưng Tào Lô nghe cái tên này thì giật mình.
Dao Dao, Dao Dao, cái tên này, rốt cuộc là để nhớ điều chi?
***
Đến lúc Lâu Hạ và Á Di biết đi rồi, bọn nó toàn chạy theo đuôi Trật Hiệt, còn trèo lên cổ thằng bé. Trật Hiệt dễ tính thật, không ghét lũ nhỏ lì lợm xíu nào, chỉ cần bọn nó đến tìm, nó đều vui vẻ dẫn hai đứa nhóc ra ngoài chạy nhảy.
Á Di tuy tuổi nhỏ nhưng biết nói chuyện cực kì sớm, chưa tròn một tuổi đã suốt ngày gọi Trật Hiệt: “Ca ca”, “Ca ca”. Ta dở khóc dở cười sửa lại: “Dao Dao, con phải gọi là cậu chứ.”
“Ca ca!”
“Cậu.”
“Ca ca!”
Ta thở dài một hơi, ôm Lâu Hạ lại tới trước mặt con bé: “Đây mới là ca ca của con nè.”
Á Di ngẩn người nhìn Lâu Hạ một lúc lâu, đột nhiên nhếch miệng, chỉ vào Lâu Hạ gọi: “Cậu!”
Ta: “…” Con bé này muốn phản mất rồi.
Quả thật Trật Hiệt tuy nói là cùng thế hệ với ta, nhưng luận về tuổi lại giống con ta hơn. Trật Hiệt cũng chả để ý Á Di gọi nó ra sao, nó không thèm sửa lại.
So với lúc vừa đến Nguyệt Thị cẩn thận dè dặt, qua mấy năm Trật Hiệt đã hoạt bát nói nhiều hẳn lên, còn vui vẻ giao thiệp với mọi người. Có khi ta dẫn mấy đứa nhỏ đi dạo trên sườn núi, thấy nó đang cùng Đề Lệ cưỡi ngựa chuyện trò vui vẻ. Hai đứa cười khanh khách, trông rất thân quen.
Đề Lệ trông cực kì giống A Nhã, mi thanh mục tú nhưng lại có nét dịu dàng, tóc dài đen óng cuộn lại như mặc ngọc sáng bóng, lúc cười rộ lên lộ ra má lúm đồng tiền ngọt ngào, làm người ta không tài nào rời mắt được.
Con gái Nguyệt Thị không thích búi tóc, Đề Lệ thả tóc xõa xuống lưng, gió núi thổi bay phất qua mắt con bé. Nó đưa tay muốn vén tóc lên nhưng Trật Hiệt đã nhanh hơn, vén hết tóc của Đề Lệ ra sau, lẳng lặng nhìn con bé.
Đề Lệ liếc mắt nhìn Trật Hiệt, ngượng ngùng cúi đầu.
Á Di và Lâu Hạ gần như đồng thanh hỏi ta: “A nương, ca ca và tỷ tỷ đang làm gì vậy?”
Ta hít một hơi lạnh, ôm hai đứa về lều: “Cậu và tỷ tỷ các con đang…” Nói đến đây ta không nói tiếp được nữa, cắn môi, quyết định từ nay về sau sẽ không nhắc lại việc này.
Chưa được bao lâu, Á Di đã “bịch bịch bịch” chạy tới lều ta, thở hồng hộc trèo lên giường, hôn lên mặt ta một tiếng rõ kêu.
Ta kinh ngạc bật cười: “Sao vậy? Phụ vương con lại cho con đồ tốt gì à, hay sao mà vui thế?”
Á Di ngọt ngào chui vào trong lòng ta, lại hôn thêm mấy cái, làm nũng: “Thích a nương, rất thích rất thích a nương!”
Á Di tuy là một cô nhóc nhưng lại không hay ôm ta làm nũng như Lâu Hạ. Hôm nay nó làm ta ngạc nhiên thật, ta kéo đầu nó ra hỏi: “Hôm nay rốt cuộc phụ vương con lại cho con cái gì?”
Con bé ôm đầu la: “Không có mà. Con thấy ca ca tỷ tỷ làm nên con hỏi sao phải làm thế vậy, hai người nói cho con khi con hôn một người là con thích người đó. A nương, Dao Dao thích người一”
Ta không muốn nhiều chuyện với Hốt Hãn Tà, nhưng chuyện đã tới nước này ta không nhịn được. Ta đợi một buổi tối tâm trạng hắn vui vẻ, hỏi han bóng gió: “Hốt Hãn Tà, ta hỏi chàng, nếu tộc Hung Nô muốn chúng ta gả một công chúa qua thì chàng có chịu không?”
Hốt Hãn Tà đang nằm ườn trên giường xem công văn, nghe thấy lời này thì đưa mắt nhìn ta, suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói: “Còn phải xem là muốn ai gả, Dao Dao tuyệt đối không được.”
Ta chẳng yên tâm lắm, hỏi lại: “Nếu… là muốn gả cho, gả cho…”
Hốt Hãn Tà buông công văn, kéo tay ta nói: “Nàng đang muốn nhắc đến chuyện của Đề Lệ và Trật Hiệt đúng không?”
Ta nín thở.
Hắn cười: “Chuyện chúng nó A Nhã đã sớm nói cho ta rồi, Trật Hiệt thích Đề Lệ, Đề Lệ cũng thích nó, tuổi hai đứa cũng xấp xỉ nhau. Đợi Đề Lệ lớn chút thì để Trật Hiệt rước về cũng được.”
“Nhưng mà…” Ta muốn nói lại thôi.
Hốt Hãn Tà nhìn ta: “Hai đứa không cùng thế hệ, nàng đang muốn nói đến cái này phải không?”
Ta gật đầu.
“Mân Quân, đây không phải Tề quốc, lễ nghi phiền phức của người Hán chúng ta không cần làm theo làm gì. Trật Hiệt với Đề Lệ hoàn toàn không có quan hệ huyết thống, không phải cậu cháu ruột thịt, tuổi xấp xỉ nhau, lưỡng tình tương duyệt, có gì mà không được?”
Ta xấu hổ cười, trông chốc lát chẳng biết phản bác lại thế nào, chỉ tự giễu: chính ta cũng thế, còn muốn đi quản ai đây?
Trật Hiệt và Đề Lệ được người lớn chấp thuận, cũng định ra hôn kì rồi. Đợi Trật Hiệt quay về tộc Hung Nô thì Đề Lệ cũng sẽ đi theo nó.
A Nhã lại sinh thêm đứa nữa, tận đến lúc ta đi thăm nàng thì mới gặp được Tang Ca. Đang nghĩ ngợi phải chuồn lẹ thế nào mà xem cho được thì đã bị Tang Ca kéo lại vào lều. Lúc Trật Hiệt đến an ủi ta, ta đã nghĩ phải làm thế nào mới trở lại bình thường với Tang Ca. Nhưng nếu muốn làm hòa thật thì lại không được, sau cùng vẫn là ta sai, là ta có lỗi với nàng. Nhưng ở trong mắt Tang Ca thì mọi tội lỗi đều do nàng hết.
Nàng lôi kéo ta nói rất nhiều, cuối cùng ta chỉ nhớ được một câu: “Từ trước đến nay đều là ta sai, ta lại chưa từng giải thích với ngươi. Chuyện quá khứ đã qua… nhiều năm rồi, không biết trong lòng ngươi… nghĩ thế nào?”
Ta nghĩ thế nào ư? Ta muốn thế nào ư? Vốn dĩ không phải ngươi sai mà Tang Ca. Giờ ngươi lại hỏi ta muốn thế nào.
Ta chỉ có thể cười với nàng: “Đều là chuyện quá khứ rồi, thật sự không trách người mà.”
Là ta thật sự không trách ngươi mà.
Tang Ca nở nụ cười, lại kéo cánh tay ta: “Chúng ta làm hòa nhé?”
Mắt ta nóng lên: “Ừm, làm hòa.”
***
Mấy năm sau nữa, lão vương của Hung Nô mất trên giường bệnh. Dưới sự ủng hộ của Hốt Hãn Tà, Tả Cốc Lễ vương thuận lợi ngồi lên vương vị. Người đi theo Đồ An bên kia cũng báo về, hết thảy đều thuận lợi.
Ta đã khóc khi đọc được lá thư này, cả người run rẩy. Á Di hỏi ta sao lại khóc, ta bảo: “Ca ca con sắp được về nhà rồi Dao Dao à.”
“Ca ca con?” Á Di kinh ngạc: “Là người ca ca từ nhỏ đã được nuôi ở tộc Hung Nô à?”
Ta gật đầu: “Ừ, chính là nó. Nó tên là Đồ An, Dao Dao phải nhớ kỹ, đại ca con tên là Đồ An.”
Trật Hiệt mười chín tuổi mang theo Đề Lệ mười lăm quay về tộc Hung Nô. Đứa bé này đã ở chỗ chúng ta suốt mười hai năm, Đề Lệ ta cũng nhìn nó lớn lên, nếu nói không nhung nhớ gì thì là giả. Nhưng con cái mỗi ngày một lớn, luôn có một ngày chúng nó phải sải cánh bay cao.
A Nhã may cho Đề Lệ một bộ hỉ phục hoa mỹ, từng đường kim mũi chỉ đều tự tay làm.
Nàng vuốt hai má của Đề Lệ, mắt long lanh ánh nước: “Tộc Hung Nô là cố hương của mẹ, ở đó có tổ phụ thúc bá của con, có thân nhân của con, cũng là nhà của con, con không cần sợ gì, cứ yên tâm đi theo Trật Hiệt. Con biết chưa?”
“Niệm Niệm, phụ thân không muốn lừa con. Nguyệt Thị lạnh khủng khiếp, con người phong tục đều khác xa với Tề quốc một trời một vực. Lần này con gả qua, sợ là không có ngày về. Con sẽ không còn được gặp lại cha mẹ, không gặp lại huynh đệ tỷ muội lần nào nữa. Nhưng con phải nhớ cho kỹ, hết thảy những gì con hy sinh đều là vì Đại Tề, vì lê dân bách tính Đại Tề. Bọn họ đều mang ơn con, cho dù sau này có một ngày con mất, bọn họ vẫn sẽ nhớ con đã từng vì Đại Tề mà làm hết thẩy. Cho nên con không phải sợ, cũng không được phép sợ.”
Thời gian lưu chuyển, nhìn cảnh này không hiểu sao ta lại nhớ đến cha. Năm ta mười lăm tuổi ấy, ta cũng khoác lên người giá y mẫu phi may, bước lên con đường không thể quay đầu.
Đề Lệ ngồi lên xe ngựa, rời đi cùng Trật Hiệt. Á Di nhìn mặt ta, lắc lắc cánh tay của ta: “A nương…”
Ta dịu dàng xoa đầu con bé: “A nương đây.”
“Con còn có thể gặp lại Đề Lệ tỷ tỷ không?”
Ta thở dài: “Đề Lệ tỷ tỷ gả qua Hung Nô rồi, nếu muốn gặp lại chỉ e là khó.”
“Thế… Dao Dao sau này cũng phải như vậy sao? Cũng phải gả đi sao?”
Lâu Hạ liếc con bé một cái, châm chọc: “Muội mà cũng có người chịu lấy à?”
Á Di đá nó: “Huynh mới không lấy được vợ ấy.”
Ta cười ôm hai đứa vào lòng: “Hai đứa nhóc này, còn nhỏ xíu mà nghĩ nhiều như vậy làm gì.”
Á Di bĩu môi, nhào vào lồng ngực ta, khóc nức nở: “A nương, Dao Dao không muốn rời xa người đâu.”
Ta thở dài một hơi, vuốt ve tóc nó: “Được rồi, được rồi, vậy thì cứ ở cạnh a nương, không đi đâu hết.”
Lâu Hạ và Á Di vẫn còn nhỏ, tuy Đề Lệ xuất giá làm chúng nó rất buồn nhưng con nít nhanh quên, được ít lâu đã đùa giỡn trở lại.
Ta cũng không đắm chìm vào nỗi buồn lâu lắm, bởi vì tộc Hung Nô truyền đến tin tức一 Đồ An, sắp về rồi.