Niềm Vui Nho Nhỏ Của Oan Gia

Chương 7:




7.
“Nằm lên đó.” Anh ta kéo kéo rèm buồng khám bệnh bên trong, để lộ ra một chiếc giường bệnh bên trong.
Tôi đứng lên, có hơi không rõ tình hình: “Sao thế?”
Anh ta giơ tay lên nhéo gò má tôi một cái: “Vật lý trị liệu châm cứu.”
“Châm… châm cứu?” Tôi hoảng sợ nhìn anh ta, chân lặng lẽ đi tới cạnh cửa.
Anh ta đứng cản đường đi của tôi, mặt mũi bất động như núi: “Điều chỉnh một chu kỳ trước, xem xem có thể hoá giải triệu chứng hay không.”
“Có thể không… không làm được không?” Tôi định thương lượng với anh ta.
Chân mày anh ta nhướng một cái: “Còn muốn khỏi hay không?”
“Muốn, nhưng tôi sợ kim…” Răng tôi run rẩy: “Uống thuốc không được sao?”
“Thuốc trị liệu thần kinh đều có thành phần thuốc kháng sinh, tác dụng phụ rất nhiều, em vừa mới tiêm ngừa, tôi không khuyên em dùng thuốc này bây giờ.” Anh ta sừng sững bất động.
Tôi: “…”
Vẻ mặt tôi đau khổ, nằm trên giường, ánh mắt lại không nhịn được tìm kiếm động tác trong tay của anh ta.
Anh ta cầm lấy một túi kim châm, tôi mơ hồ nhìn thấy một góc của kim châm, sợ hãi, lại không nhịn được ngẩng cao đầu.
Anh ta dùng một tay che trước mắt tôi: “Sợ kim còn dám nhìn?”
“Thế anh có thể nói cho tôi biết, có tổng cộng bao nhiêu cây, mỗi cây dài thế nào không?” Tôi kéo tay anh ta, khẩn trương hỏi.
Anh ta thở dài: “Nói em cũng không hiểu, tôi khuyên em đừng quan tâm tốt hơn.”
“Không, tôi muốn biết.” Tôi nũng nịu giả vờ ngoan ngoãn.
Sợ chết còn muốn biết chết thế nào, tôi đại khái là người như thế.
“Được rồi, em đừng hối hận.” Anh ta thả lỏng bàn tay đang đặt trước mắt tôi, mở túi kim châm ra.
Nhìn một hàng kim châm cứu sáng loáng, tôi hoa mắt, hôn mê….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.