Niềm Vui Nho Nhỏ Của Oan Gia

Chương 8:




8.
Lúc xế chiều, hai dì lao công mở cửa phòng kế bên ra, mấy người thợ lắp đặt mang tới không ít thiết bị điện mới tới.
Sau khi cả nhà Tống Lân dọn đi, trong nhà vẫn luôn trống trải, tiếng động mạnh mẽ dứt khoát lúc này rõ ràng sẽ có người vào ở.
Bà Lâm nói chắc nịch, chắc chắn vì muốn kéo dài tình cảm thế nên Tống Lân đã quyết định dọn về ở.
Trong lòng tôi rụt rè, từ các tiện ích hỗ trợ của cộng đồng đến tiền thuê nhà hàng tháng, cuối cùng cô nói cô nói một cách chắc chắn, có lẽ Tống Lân thiếu tiền, cho nên mới cho thuê nhà.
Hai người bọn tôi tranh luận không ngớt, không ai khuất phục ai.
Chỉ nhắc tới tiền, tôi mới bất tri bất giác nhớ tới, tiền khám bệnh hôm nay cũng do Tống Lân trả.
Tôi ngừng tranh chấp với bà Lâm, mượn bà ấy hai ngàn tệ.
Sau khi bà ấy chuyển tiền cho tôi, tôi kéo Tống Lâm ra khỏi danh sách đen, sau đó chuyển tiền sang, cũng chú thích: Tiền khám bệnh.
Mấy phút sau, Tống Lân chuyển tiền lại, còn nhắn lại ba chữ: Tiền ăn chùa.
Ba chữ này kết hợp với tiếng động ở đối diện, trực giác nói cho tôi biết có lẽ bà Lâm đã nói đúng.
Đúng như dự đoán, đêm đó Tống Lân dọn vào nhà bên cạnh.
Anh ta dùng cơm ở nhà tôi, sau khi ăn cơm xong còn bất ngờ mời tôi sang nhà anh ta xem phim.
Nhờ vinh quang của việc châm cứu, tôi từ chối vô cùng dứt khoát.
Hai phút sau, tôi bị bà Lâm “mời” ra khỏi nhà.
9.
Tôi không có nhà để về, bất đắc dĩ gõ cửa nhà Tống Lân.
Tống Lân chỉ mặc một chiếc quần dài ra mở cửa, anh ta để trần nửa người trên gọn gàng, vai rộng eo thon, xương quai xanh tinh xảo, da thịt trơn nhẵn, đường cong lưu loát khiến tôi nhìn thấy thực tế cái gì gọi là “Mặc quần áo thấy gầy, cởi quần áo có thịt.”
Hai điểm màu đỏ thẫm trước ngực, vừa hấp dẫn lại vừa cám dỗ, đúng là muốn mạng của tôi.
“A, xin lỗi đã làm phiền!” Tôi cuống cuồng cúi đầu xuống, xoay người muốn đi.
“Tới cũng đã tới rồi.” Cánh tay dài của anh ta duỗi một cái, trực tiếp kéo tôi vào.
“Sao anh lại đột nhiên dọn tới đây?” Ánh mắt tôi nhìn loạn khắp nơi, bởi vì không dám tập trung trên người anh ta.
Anh ta ung dung, không vội mặc áo thun vào: “Không yên tâm với thói quen làm việc và nghỉ ngơi của em, quyết định tự mình tới giám sát.”
“Tôi chỉ ăn mấy xiên nướng, đến mức đó sao?” Tôi không nhịn được liếc mắt.”
Chân mày anh nhướng một cái: “Không phải còn thức khuya, uống rượu?”
“Không dính một giọt rượu nào, tôi thề!” Tôi đưa tay phải lên thề.
“Được, tạm thời tin em.” Anh ta ngồi lên ghế sô pha, cười cười gọi tôi: “Tới đây.”
“À.” Đại khái bởi vì bị sắc đẹp mê hoặc, tôi ma xui quỷ khiến đi về phía anh ta.
Lúc tỉnh lại, người đã ngồi xuống bên cạnh anh ta rồi.
Tôi dời một chút, đang định ngồi vào chiếc sô pha độc lập phía trước, anh ta duỗi tay một cái, trực tiếp kéo tôi ngồi lên đùi anh ta.
“Đây là?” Tôi không rõ tình hình, đứng núi này trông núi nọ, vẻ mặt mờ mịt.
Ngón tay lạnh như ngọc của anh ta đặt lên mặt tôi “giở trò”, giọng nói lười biếng: “Xoa bóp, phối hợp với châm cứu.”
“Cũng là dự án vật lý trị liệu?” Tôi truy hỏi.
Anh ta nhàn nhạt gật đầu.
“Tại sao không làm trong bệnh viện?” Tôi không nhịn được lầm bầm.
Anh ta cúi đầu cười một tiếng với tôi, nụ cười còn say lòng người hơn cả gió xuân: “Không tiện.”
Góc mà tôi đang nằm vừa khéo có thể nhìn thấy cục xương yết hầu nơi cổ họng anh ta, chiếc cằm lưu loát tinh xảo, đôi môi đỏ mọng hấp dẫn.
Sao lại không tiện, tôi nghĩ mình nghĩ sai rồi…
10.
Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, tôi đến bệnh viện tìm Tống Lân châm cứu, nằm trên giường bệnh.
“Đeo vào.” Anh ta lấy ra một cái chụp mắt đưa cho tôi.
Bên ngoài cái chụp mắt vẫn còn túi đựng, mới tinh.
“Làm gì?” Tôi lật xem chiếc bịt mắt trong tay, hình vẽ bên trên chính là một con gấu mèo đáng yêu.
Anh ta nhẹ nhàng cười một tiếng: “Bùa bảo vệ mắt.”
“Cắt.” Tôi trả lại cái bịt mắt cho anh ta, ra vẻ người tài cao gan lớn: “Châm một lần cũng là châm, châm mười lần cũng là châm, tôi không tin mình có thể ngất xỉu từ lần thứ nhất đến lần thứ mười.”
Anh ta nhìn tôi chằm chằm: “Nghiêm túc?”
Tôi nặng nề gật đầu.
“Được rồi.” Anh ta cất cái bịt mắt, lấy ra một túi kim châm cứu.
Lần này, tôi chịu đựng tới khi cây kim thứ nhất ghim lên mặt mới ngất xỉu.
Dần dần, thời gian tôi có thể chịu đựng càng lúc càng dài, đã có thể nhìn thẳng mặt đầy kim châm cứu rồi.
Mười ngày sau, mặt của tôi khôi phục tình trạng tốt đẹp, dễ dàng làm mặt quỷ, tôi vô cùng vui vẻ.
“Bác sĩ Tống, hôm nay tôi cũng không cần châm cứu nữa đúng không?” Tôi vừa hung hăng phách lối vừa được nước lấn tới.
Mí mắt lười biếng của anh ta quét tới: “Hôm nay sẽ châm cứu lần cuối cùng, tăng cường hiệu quả trị liệu, buổi tối phải tiếp tục đến nhà tôi xoa bóp.”
“Được rồi.” Tôi không phản bác.
Cũng châm lâu như thế, lần này cũng không tệ.
Vả lại, cách xoa bóp của anh ta cực kỳ thoải mái, vừa không lấy tiền lại còn có thể nhân tiện thưởng thức sắc đẹp, sao lại không làm.
Trong đầu nghĩ như thế, tôi cười gian manh.
“Nằm xuống.” Anh ta nhàn nhạt liếc tôi một cái, bắt đầu khử trùng đâu vào đấy.
Mùi cồn tản ra trong không khí, tôi vừa mới nằm lên giường, một y tá đã vội vàng chạy vào, dường như có người náo loạn ở khu nội trú.
“Ở đây chờ tôi, đừng có chạy lung tung đấy.” Tống Lân dặn dò một câu, vội vàng rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.