Beta: Bing.
Chương 101:
"Buổi biểu diễn thật thành công, không còn chỗ ngồi, năng lực phát huy của em cũng rất được...." Trần Tinh mở miệng khen Ninh Dĩ Tầm, bất quá khen đến một nữa liền bị Ninh Dĩ Tầm cắt ngang.
"Không, còn trống một chỗ, em ấy không đến!" Liveshows có thành công hay không cũng không làm cho Ninh Dĩ Tầm cười nổi, vì người quan trọng nhất cũng không đến, bây giờ có thành công hay không cô cũng không thiếu người khen.
"Sốt ruột cái gì, không phải còn hai đêm nữa sao, chị cảm thấy nhất định em ấy sẽ đến vào đêm thứ ba." Trần Tinh an ủi nói, nàng có thể lý giải được tâm tình của Ninh Dĩ Tầm, khổng tước xòe đuôi nửa ngày, lại không có người xem, uể oải là hiện tượng bình thường.
"Chắc là vậy." Ninh Dĩ Tầm nghĩ lại cũng đúng, lần này cô cũng không ôm hy vọng gì quá lớn, nhưng khó tránh khỏi vẫn còn chó chút thất vọng, chỉ cần Niên Ấu Dư chưa đến, lòng cô vẫn giống như đám mây trôi nổi, không có cách nào thăng bằng được.
"Đêm nay nghỉ ngơi một chút, đừng suy nghĩ gì nhiều cả." Trần Tinh vỗ nhẹ thân thể Ninh Dĩ Tầm một chút.
Ninh Dĩ Tầm nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, sâu kín thở dài một hơi, có chút không xác định được chuyện mình làm có ý nghĩa gì hay không.
Ngày biểu diễn đầu tiên của Ninh Dĩ Tầm, Niên Ấu Dư không đến, bất quá hôm sau nàng liền lên mạng xem fancam.
Niên Ấu Dư suy nghĩ vì sao Ninh Dĩ Tầm nói những lời đó xong, ca khúc đầu tiên hát lại là "Lãng Điệp" đây? Nàng chỉ biết khi mình nhìn đến đoạn video này, tay đều có chút run run, nàng cho rằng ca khúc này là hát vì nàng, nhưng nàng lại sợ mình hiểu sai, lỡ như Hàn Hân cũng thích bài hát này thì sao? Dù sao từ trước đến giờ Ninh Dĩ Tầm cũng thích nhất bài hát này, Niên Ấu Dư nhanh chóng bình ổn lại cảm xúc của mình, một lần lại một lần nói cho chính mình, có lẽ không có ý nghĩa gì sâu xa, có lẽ chỉ là bản thân nàng nghĩ nhiều, Niên Ấu Dư rất sợ bản thân mình suy nghĩ quá nhiều, lại đổi đến sự vui mừng của dã tràng.
Sau đó một tuần, buổi Liveshow thứ hai bắt đầu biểu diễn, lần này thực sự vẫn làm Ninh Dĩ Tầm thất vọng, Niên Ấu Dư vẫn chưa đến.
Vì thế, sau đêm diễn thứ hai, trước khi bắt đầu đêm thứ ba, phần diễn tập lại liên tiếp mắc lỗi, mặc dù hai đêm trước hiệu quả diễn xuất rất tốt, có lẽ vì đêm thứ ba này quá quan trọng, Ninh Dĩ Tầm cảm thấy cực kỳ bất an và khẩn trương, nếu đêm thứ ba này Niên Ấu Dư vẫn không đến thì sao, bây giờ Ninh Dĩ Tầm nghĩ cũng không dám nghĩ, cô vẫn đang thôi miên chính mình, Niên Ấu Dư nhất định sẽ đến, em ấy nhất định sẽ không làm mình thất vọng, bản thân cô lại tự dung túng mình, tự an ủi mình Niên Ấu Dư nhất định sẽ không làm mình thất vọng.
"Ninh Dĩ Tầm này thật đúng là nổi hết cả phần thiên hạ rồi." Tôn Lê dừng đèn đỏ, nhìn quảng cáo về buổi biểu diễn của Ninh Dĩ Tầm dán trên phương tiện công cộng, ngay cả màn hình LED trung tâm cũng là VCR của Ninh Dĩ Tầm, Tôn Lê nghiêng mặt nói với người ngồi ghế phó lái.
Giờ phút này Niên Ấu Dư đang ngồi trên xe Tôn Lê, nàng không trả lời, nhìn về hình ảnh Ninh Dĩ Tầm trên xe buýt gần đó, cùng với tin tức về buổi Liveshow này 15 tháng 9, "Chờ em!", nàng nhớ rõ chủ đề ban đầu là "Vì em mà đến", bây giờ lại ngắn gọn thành hai chữ "Chờ em!", giống như là đang muốn nhắn gửi đến riêng một người nào đó.
"Cậu nói vì sao đêm cuối chị ta lại biểu diễn ở đây đây? Bạn gái cũ của chị ta ở thành phố khác, chị ta lại không tổ chức ở đó, giờ tổ chức ở đây không phải là vì cậu đi?" Tôn Lê nghĩ không ra tại sao Ninh Dĩ Tầm lại đêm đêm cuối biểu diễn ở đây, vì muốn kỷ niệm với bạn gái cũ Niên Ấu Dư này sao?
"Cậu suy nghĩ nhiều quá!" Niên Ấu Dư thản nhiên nói.
"Cậu xác định trong lòng mình không có chút gợn sóng nào đi, không nghĩ nhiều chút nào sao?" Tôn Lê hỏi ngược lại, cô cảm thấy Niên Ấu Dư chính là loại vịt chết còn mạnh miệng, đại khái là trong lòng khuynh giang đảo hải rồi, ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc, cô chỉ biết Niên Ấu Dư không buông bỏ Ninh Dĩ Tầm được, giống như bản thân cô còn chưa thể buông bỏ Trần Tinh, cầu mà không được vĩnh viễn đều là một khối u, ẩn ở đó nhưng lại đau đớn đến khó chịu.
"Nếu không thì làm sao đây?" Niên Ấu Dư hỏi ngược lại.
"Chỉ cần chị ta có cảm tình với cậu, thì cậu phải cướp về, làm gì phải để bản thân mình đắng đo làm chi." Trần Tinh không thích cô chút nào, nên cô mới không có biện pháp, nếu không cô cũng chẳng quan tâm Trần Tinh có dây dưa với bạn gái cũ hay không, cho dù thua, ít nhất cũng sẽ không tiếc nuối, chủ động rời khỏi để thành toàn cho bạn gái cũ đúng là chuyện ngu xuẩn, cô nhất định không làm được.
"Thật ra cũng không phải xem như chủ động thành toàn cho chị ấy và Hàn Hân, chỉ là không chấp nhận được chuyện trong mắt có hạt cát, không cho phép tình cảm tồn tại một chút tạp chất nào, nếu chị ấy không có một trái tim nguyên vẹn, thà rằng mìn không cần, thể diện rời đi, cũng miễn cho đôi bên khó chịu." Niên Ấu Dư biết bản thân mình không vĩ đại như vậy, vì đây mới chân chính là ý tưởng trong lòng nàng.
"Nếu cậu thật sự nghĩ như vậy, chỉ có thể nói cậu xem tình yêu là chủ nghĩa lý tưởng hoàn hảo, cậu chỉ thích hợp với người chưa từng yêu đương, tình cảm của chị ta với bạn gái cũ nhiều năm như vậy, làm sao có thể áp đặt được tình cảm như cậu nói, nếu cậu có thể không chút lưu luyến nào mà rời đi, thì cậu đâu có khó chịu như vậy. Mình giả thuyết một chút, nếu bây giờ chị ta với bạn gái cũ đã chặt đứt, không còn dây dưa nữa, muốn quay lại bên cạnh cậu, cậu có đồng ý không?" Khó có khi Tôn Lê khách quan như vậy, phải biết rằng nếu bình thường, cô còn muốn bôi đen Ninh Dĩ Tầm đến mấy lần.
Niên Ấu Dư lại trầm mặc, bởi vì nàng biết đáp án trong lòng mình, cho nên lời nói mới vừa rồi toàn là dối lòng cả, con người thực sự là một loại động vật tràn ngập mâu thuẫn, luôn không ngừng tự đưa cho mình giới hạn rồi giải thích.