Beta: Bing.
Chương 110:
Không nói về Ninh Dĩ Tầm, hai cha con Niên gia liền hàn huyên một chút về bản thân mình, nhưng Niên Tông Hán vẫn không nhịn được, nhịn không được mà lại kéo đề tài này trở về, mặc dù biết hiệu quả cực kỳ bé nhỏ, nhưng hắn vẫn không chịu buông tha chuyện thuyết phục con gái rời khỏi đám lửa này.
"Ba, bất luận ba nói cái gì, con cũng sẽ không thay đổi lập trường." Niên Ấu Dư cực kỳ bất đắc dĩ nói, ba ba nàng thực đúng là không muốn từ bỏ ý định.
"Con không sợ ba đối phó cô ta sao?" Niên Tông Hán có chút buồn bực hỏi.
"Ba ba sẽ làm sao?" Niên Ấu Dư nhìn ba ba nàng, hỏi ngược lại.
"Không nói chính xác được...." Niên Tông Hán tức giận nói, lòng hắn muốn giết Ninh Dĩ Tầm cũng có.
Niên Ấu Dư chỉ là cười cười, không nói ra lời nào, nếu ba nàng làm, sẽ không nói ra, hơn nữa, đối phó Ninh Dĩ Tầm cũng không dễ, giết một vạn địch cũng tự tổn 800 ngàn quân, ba nàng là thương nhân khôn khéo như vậy sao có thể làm chuyện lỗ vốn này đây? Mà vấn đề quan trọng nhất là, ba ba sẽ lo lắng cho cảm thụ của mình, sẽ không dễ dàng xuống tay với Ninh Dĩ Tầm, cho nên nói ba ba nàng chính là hổ giấy, Niên Ấu Dư cũng không phải quá lo lắng.
Bộ dáng không sợ hãi lo lắng kia của Niên Ấu Dư làm cho Niên Tông Hán cực kỳ buồn bực, con gái quá hiểu mình là điểm không quá tốt.
Ăn cơm trưa xong, pha trà uống, dù sao hai người bọn họ cũng không định đi làm hôm nay, mà buổi trà này cũng hết hai ba tiếng đồng hồ. Niên Tông Hán một bên uống trà, một bên kiếm lý do chia rẻ Ninh Dĩ Tầm và Niên Ấu Dư, Niên Ấu Dư nghe nhiều, nói ít, nhưng mấu chốt là nàng cũng không chịu nhượng bộ.
"Ba ba, hôm nay đến đây thôi, lập trường của con và ba đều thực kiên quyết, bàn đi bàn lại cũng chỉ lãng phí thời gian, con đi về trước." Niên Ấu Dư nhìn đồng hồ, đã là bốn giờ chiều, nàng đáp ứng Ninh Dĩ Tầm buổi tối phải quay về, tuy rằng còn chưa đến tối, nhưng Niên Ấu Dư thực nhớ Ninh Dĩ Tầm, muốn cùng Ninh Dĩ Tầm ăn cơm tối.
"Đây không phải nhà con sao, con còn về nhà nào?" Niên Tông Hán mất hứng hỏi ngược lại, nghe ngữ khí của Ấu Dư giống như đây là nhà của người khác vậy.
"Lúc trước con có nhà riêng mà, bây giờ Ninh Dĩ Tầm cũng ở đó chờ con về." Niên Ấu Dư thành thật trả lời.
"Con lại vì một người ngoài mà để ba ba ngậm đắng nuốt cay nuôi con khôn lớn ở nhà một mình hả!?" Đương nhiên Niên Tông Hán không muốn Niên Ấu Dư quay về bên cạnh Ninh Dĩ Tầm, cho nên nhanh chóng lôi kéo bằng thân tình, muốn giữ Niên Ấu Dư lại.
"Chị ấy không phải người ngoài, nếu ở Trung Quốc có thể kết hôn được, chị ấy sẽ là vợ con, hơn nữa ba ba phải thông cảm cho mấy người đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt chứ, dù sao ba ba cũng đã từng trải qua mà, hẳn là hiểu được." Niên Ấu Dư biện giải cho mình.
"Dù sao hôm nay ba cũng không cho phép con rời khỏi nhà." Niên Tông Hán thực sự không có lời gì để mà chống đỡ, cho nên lập tức cứng rắn nói lên, làm ba phải có uy quyền một chút, bất quá quyền uy phải tạo từ ban đầu cơ, không phải một sớm một chiều mà hình thành được, giống như bây giờ vậy, đã qua rồi không thể kéo lại được.
"Ba, con cảm thấy ba nên tìm cho mình một người bầu bạn, đừng đem hết lực chú ý để trên người con, sau đó cố gắng tranh thủ sang năm sinh cho con một đứa em trai em gái gì đó, miễn cho Niên gia ta tuyệt hậu." Niên Ấu Dư nghiêm trang nói với Niên Tông Hán.
Bây giờ Niên Tông Hán cuối cùng cũng biết, con gái khi yêu đương là thể nào, quả thật là không nhận thân tình mà, xem nó nói dễ nghe chưa kìa.
"Cuối cùng ba cũng biết, cái gì kêu là khuỷu tay chỉ hướng ra bên ngoài, con gái lớn không thể giữ trong nhà!" Niên Tông Hán cực kỳ mất hứng nói.
Niên Ấu Dư cười cười, không có phủ nhận, sau đó vẩy tay chào ba ba nàng một cái, liền chuẩn bị rời đi.
Niên Tông Hán thấy con gái không chút nào lưu luyến rời đi như vậy, nhà to như thế khiến cho Niên Tông Hán không khỏi có cảm giác cô độc, xem ra quả thật nên kiếm cho mình một người bạn mới được, con gái giờ chắc không giữ lại trong nhà được rồi, nghĩ đến đây Niên Tông Hán liền thở dài một hơi.
Niên Ấu Dư đi khỏi nhà, hoàng hôn đỏ chói cả bầu trời, khiến khung cảnh trở nên khác lạ, giờ phút này, nàng cảm thấy hoàng hôn xinh đẹp diễm lệ như Ninh Dĩ Tầm, giờ phút này, nàng hận không thể lập tức mọc ra đôi cánh, lập tức bay đến bên cạnh Ninh Dĩ Tầm.
......//......
Ninh Dĩ Tầm nói chuyện với ba mẹ xong, lại bắt đầu nhớ đến Niên Ấu Dư, cũng không biết tình hình bên chỗ Niên Ấu Dư thế nào rồi, Ninh Dĩ Tầm nhịn xuống dục vọng muốn gọi điện thoại cho Niên Ấu Dư, cô cảm thấy hôm nay mình không nên gây thêm phiền phức nữa thì tốt hơn, nhưng thực sự là cô rất nhớ Niên Ấu Dư, vì thế Ninh Dĩ Tầm liền quay lại thư phòng của Niên Ấu Dư, tùy tay rút một quyển sách từ giá sách ra xem. Ninh Dĩ Tầm bề bộn nhiều việc, có thời gian rảnh đều sẽ đi ngủ bù, cho nên đọc sách hay cái gì đối với cô cũng là chuyện hiếm thấy. Bất quá khi cô mở ra vài quyển, thì toàn nhìn thấy đây là album ảnh của mình. Gian phòng này hết thảy đều là về bản thân mình, Niên Ấu Dư rõ ràng là người lý trí như vậy, thế nhưng lại là fan cuồng của mình, haiz, ai mà biết nàng rốt cục là yêu thần tượng, hay là yêu Ninh Dĩ Tầm chân chính đây? Ninh Dĩ Tầm nghĩ như thế liền lâm vào trầm tư, cô nghĩ mình hy vọng Niên Ấu Dư thích là mình chân chính, người hoàn mỹ trên sân khấu kia cũng không phải là mình, có một ngày mình lại có lo lắng như thế, Ninh Dĩ Tầm liền khẽ lắc đầu.
Lúc Niên Ấu Dư trở về, Ninh Dĩ Tầm cũng không có ở trong phòng, nàng đi tìm thì thấy được Ninh Dĩ Tầm đang ở thư phòng, nghĩ đến bên trong thư phòng mình có chứa rất nhiều thứ liên quan đến Ninh Dĩ Tầm, Niên Ấu Dư liền có loại cảm giác như bị phanh phui bí mật. Có chút kinh ngạc là, nàng phát hiện Ninh Dĩ Tầm đang đọc sách, mà giống như còn xem thực nghiêm túc.
Niên Ấu Dư cũng không lập tức ra tiếng, chỉ là lẳng lặng nhìn Ninh Dĩ Tầm, nơi này của nàng đều là những thứ liên quan đến Ninh Dĩ Tầm, không nghĩ đến một ngày Ninh Dĩ Tầm thực sự sẽ ngồi ở đây, đại khái đây chính là cảnh giới ẩn giấu tối cao đi, Niên Ấu Dư âm thầm nghĩ đến. Hiện tại, chỉ cần nhìn Ninh Dĩ Tầm, nàng liền có loại cảm giác mỹ mãn.
Đại khái là có linh ứng, Ninh Dĩ Tầm liền nhìn đến cửa phòng, thấy Niên Ấu Dư không biết khi nào đã đứng ở đó, hơn nữa còn đang mỉm cười nhìn mình, trong nháy mắt Ninh Dĩ Tầm nhìn thấy Niên Ấu Dư, cũng mỉm cười, so với bản thân cô đoán thì Ninh Dĩ Tầm về sớm hơn một chút, em ấy quả thật không để mình chờ quá lâu, hơn nữa thấy Niên Ấu Dư mỉm cười, liền biết sự tình đại khái sẽ không quá tệ.
Ninh Dĩ Tầm nhìn Niên Ấu Dư mê hoặc.
Niên Ấu Dư tất nhiên cũng không chống cự được mị lực của Ninh Dĩ Tầm, đi đến gần Ninh Dĩ Tầm, khi đến sát bên cạnh xong, Ninh Dĩ Tầm liền ngồi đó ôm lấy thắt lưng Niên Ấu Dư, sau đó lắng nghe tiếng tim đập có quy luật của nàng, có cảm giác yên tâm đến nay chưa từng có.
Niên Ấu Dư vuốt ve mái tóc xoăn dài của Ninh Dĩ Tầm, nàng cảm thấy mình thực sự rất thích Ninh Dĩ Tầm như vậy. Nàng vốn cảm thấy mình dành rất nhiều tình cảm cho Ninh Dĩ Tầm, nhiều đến mức sợ có một ngày Ninh Dĩ Tầm không thể nhận hết, hơn nữa chỉ cần cùng Ninh Dĩ Tầm ở cùng một chỗ, liền không có lúc nào là không gia tăng, bản thân mình sao lại yêu chị ấy như vậy đây? Bất quá giờ phút này, nàng có thể cảm giác được Ninh Dĩ Tầm cũng yêu mình, cũng may nàng đã biết trước được Ninh Dĩ Tầm là loại người khi yêu rất nồng nhiệt, cũng rất sâu đậm, cũng may Ninh Dĩ Tầm cũng có thể đáp lại tình cảm sâu đậm của mình, Niên Ấu Dư cảm thấy vô cùng may mắn.
"Em trở lại sớm." Ninh Dĩ Tầm nhẹ giọng nói.
"Bởi vì em nhớ chị, liền muốn trở về sớm một chút." Niên Ấu Dư tự nhiên lên tiếng.
"Em dỗ nữ nhân giống như là bẩm sinh vậy, miệng thực sự rất ngọt." Ninh Dĩ Tầm nhẹ nhàng kéo kéo, Niên Ấu Dư liền ngồi trên đùi cô, hai tay Ninh Dĩ Tầm ôm lấy eo Niên Ấu Dư, đem mặt vùi vào cổ Niên Ấu Dư, nhẹ nhàng cọ cọ môt chút.
"Em cảm thấy dỗ nữ nhân là có vài phần giả dối trong đó, những lời em nói chỉ toàn là thật thôi." Niên Ấu Dư cảm thấy tư thế của nàng với Ninh Dĩ Tầm là cực kỳ ái muội, lại có vài phần ngọt ngào, từ khi da thịt chi thân xong, thân mật xem như là cũng khác lúc trước.
"Dù sao em cũng là nói rất ngọt, ngọt giống như mật, nhưng mà chị rất thích." Ninh Dĩ Tầm cảm thấy mình chính là nữ nhân nông cạn, dù sao cũng thích nghe lời ngon tiếng ngọt của người khác, cô thực thích cùng Niên Ấu Dư tán tỉnh nhau tự nhiên như vậy, Ninh Dĩ Tầm cảm thấy Niên Ấu Dư quả thật rất thích hợp làm người yêu.
"Chỉ sợ đến lúc đó chị cảm thấy ngọt đến phát ngán thì làm sao bây giờ?" Niên Ấu Dư cảm thấy Ninh Dĩ Tầm cọ cọ cổ mình chuyển thành hôn hôn, đầu lưỡi kia ẩm ướt cọ quẹt vào cổ nàng, làm cổ nàng có chút nhột, lại có chút tê dại.
"Sẽ không ngán, chị là người không thích thay đổi." Ninh Dĩ Tầm nói xong liền đem môi dời lên trên.
Điểm này, Niên Ấu Dư thật ra lại tin tưởng Ninh Dĩ Tầm.
"Chị ăn cơm trưa chưa?" Niên Ấu Dư đột nhiên nhớ đến có lẽ Ninh Dĩ Tầm còn chưa ăn cơm.
"Ăn sáng trễ như vậy, không muốn ăn cơm trưa, bây giờ chị lại muốn ăn em." Ninh Dĩ Tầm nhẹ giọng nói bên tai Niên Ấu Dư.
"Vậy cũng phải no bụng trước đã." Niên Ấu Dư nghe vậy, sắc mặt liền ửng đỏ, sau khi da thịt chi thân đêm qua xong, nàng liền biết, có rất nhiều lúc quả thật là không thể kiềm lòng được.
"Em biết không, vừa rồi chị thật sự muốn, đặc biệt muốn làm với em ở trên bàn này, trong phòng này đều là mấy thứ nói về chị, xảy ra một đoạn trí nhớ như vậy chỉ cảm giác em sẽ cực kỳ kích thích, chị muốn ở trong này lưu lại trí nhớ thật sâu cho em, cho em biết em chính là của chị...." Ninh Dĩ Tầm thì thầm bên tai Niên Ấu Dư.
Hai má Niên Ấu Dư liền đỏ bừng, nàng phát hiện Ninh Dĩ Tầm chỉ cần tùy ý nói một câu, thân thể của nàng có cảm giác giống như bị trêu chọc vậy, không hiểu sao có chút chờ mong, cũng có chút hưng phấn, bất quá Niên Ấu Dư rốt cục vẫn là Niên Ấu Dư, vẫn biết cách khắc chế.
"Vậy cũng nên ăn cơm trước, trưa không ăn cơm, chiều ăn không được đâu?" Niên Ấu Dư áp chế xao động trong lòng nói.
"Cũng được, ăn xong mới có khí lực, dù sao đêm nay chị cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho em." Ninh Dĩ Tầm cảm thấy đêm nay còn thời gian rất dài, hơn nữa bụng cũng có chút đói rồi.
"Vậy em đi phòng bếp nấu cho chị, chị muốn ăn cái gì?" Niên Ấu Dư hỏi.
"Đơn giản chút là được rồi, nấu mì cũng được." Bây giờ Ninh Dĩ Tầm làm gì có tâm tư ăn uống gì, trong lòng toàn muốn ăn sắc thay cơm đây.
"Vậy chị chờ em, em đi nấu." Niên Ấu Dư nói với Ninh Dĩ Tầm.
"Chị đi với em, một khắc chị cũng không muốn rời xa em." Ninh Dĩ Tầm dính người liền theo Niên Ấu Dư vào phòng bếp, hơn nữa cũng giống như kẹo mạch nha dính lấy Niên Ấu Dư, ôm nàng từ phía sau.
Tuy rất ngọt ngào nhưng bị Ninh Dĩ Tầm ôm như vậy Niên Ấu Dư thực sự hành động không tiện, may mắn chỉ là nấu mì, nếu không Niên Ấu Dư khẳng định sẽ chẳng nấu ra cái gì, bởi vì Ninh Dĩ Tầm lại thường xuyên động tay động chân, làm nàng không thể chuyên tâm được, nếu nấu mà không ngon đều là do Ninh Dĩ Tầm làm hại.
"Niên Ấu Dư, rột cục em thích chị như thế nào? Trong truyền hình, trên sân khấu hay là chị ở ngoài đây?" Ninh Dĩ Tầm hỏi.
"Đều thích." Niên Ấu Dư ngay cả nghĩ cũng không cần, trực tiếp trả lời.
"Có phải em thích thần tượng như thiên thần kia hơn không? Người thật không bằng em không thích?"
"Chị đang ghen với chính mình sao? Đừng quên, người nào cũng là một phần của chị, chỉ cần là chị, em đều thích." Niên Ấu Dư cười nói.
"Niên Ấu Dư, em thực sự quá dẻo miệng, vậy rốt cục em thích người nào nhiều hơn đây?" Ninh Dĩ Tầm cảm thấy trong lòng lập tức vui vẻ lên, bất quá cô cũng không muốn buông tha đề tài này.
"Cái này a, chờ sau này sẽ nói cho chị." Niên Ấu Dư chỉ là không trực tiếp trả lời.
"Nói đi....." Ninh Dĩ Tầm dùng đủ loại nhõng nhẽo.
......
Trong phòng bếp giống như đều tản ra hương vị ngọt ngào, ngọt như muốn chết người luôn rồi.