Niên Niên Hữu Dư

Chương 116:




Beta: Bing.
Chương 116:
Trở lại nhà Trần Tinh, Trần Tinh nấu hai chén nước gừng đường đỏ.
"Vừa rồi ở ngoài lạnh rất lâu, uống cái này, xử lý hàn khí." Trần Tinh nói xong đưa một ly đường đỏ cho Tôn Lê.
"Cảm ơn!" Tôn Lê tiếp nhận ly đường đỏ, nhìn về phía Trần Tinh, nữ nhân này, nếu mình không chiếm được, Tôn Lê cảm thấy cả đời mình đều sẽ thấy không cam lòng đi. Tôn Lê cầm ly đường đỏ Trần Tinh pha vì mình, hương vị này cũng không dễ uống, có thể là do để quá nhiều gừng, nhưng Tôn Lê vẫn cảm thấy rất ngọt, cũng không khó uống như trong tưởng tượng. Thích một người, tâm tình giống như đang đu dây, cho dù rơi xuống cũng không ngại mà muốn thử lần nữa.
"Cô uống xong rồi đi tắm nước ấm đi, ngủ sớm một chút, quần áo cô để ở đây vẫn còn, ở phòng khách cô ngủ lúc trước." Trần Tinh dặn dò nói.
"Vì sao không vứt đi?" Tôn Lê hỏi, cô nghĩ rằng Trần Tinh đã sớm ném đi hết, không ngờ vẫn còn giữ lại quần áo của mình, đều này làm cho lòng Tôn Lê vẫn rất là vui vẻ.
"Cũng không phải đồ của tôi, tôi không có quyền xử lý." Kỳ thật Trần Tinh cũng từng có do dự là ném hay không, nhưng sau lại không ném, dù sao cũng không chiếm bao nhiêu không gian.
"Quần áo của tôi ở phòng dành cho khách như vậy, nếu có khách đến không phải sẽ không tốt sao?" Tôn Lê lại hỏi.
"Tôi rất ít khi để người khác qua đêm trong nhà." Trừ bỏ Tôn Lê sống chết đòi ở lại, bạn của nàng đều rất biết đều, sẽ không chết sống ở nhà không đi.
"À." Tuy rằng Tôn Lê trả lời không chút để ý, nhưng ngữ khí cũng rất nhẹ nhàng, điều này chứng mình cô ở lại nhà vẫn có thể xem là chút tồn tại đặc biệt, nghĩ như vậy, Tôn Lê đột nhiên lại cảm thấy tràn ngập hy vọng.
"Tôi về phòng tắm trước, cô tự tiện đi." Trần Tinh nhanh chóng uống xong chén đường đỏ của mình, xoay người về phòng mình chuẩn bị tắm rửa đi ngủ.
"Trần Tinh." Tôn Lê đột nhiên gọi Trần Tinh lại.
Trần Tinh xoay người nhìn về phía Tôn Lê, không hiểu vì sao Tôn Lê lại đột nhiên gọi mình làm gì.
"Vì sao hôm nay chị lại đưa tôi về nhà?" Tôn Lê hỏi.
"Trạng thái của cô làm tôi rất không yên tâm, cô biết tôi lại thích chuyện bao đồng." Kỳ thật Trần Tinh cũng biết đưa Tôn Lê trở về là có điểm không ổn, nhưng nàng vẫn cảm thấy không yên lòng.
"Chị biết không, một khắc trước đó tôi đã quyết định từ bỏ chị, nhưng là chị lại đưa tôi về nhà, tôi lại luyến tiếc buông bỏ, chị để cho tôi phải làm sao bây giờ?" Tôn Lê lại hỏi vấn đề giống như trước đó.
"Sau này tôi sẽ chú ý một chút, tận lực không làm những chuyện khiến cô hiểu lầm." Trần Tinh đối với đề tài này của Tôn Lê có chút tê dại, mình làm sao biết cô ấy sẽ làm sao bây giờ, nhưng là quả thật Trần Tinh cảm thấy mình đúng là có một chút trách nhiệm.
Trả lời một cách đương nhiên như vậy, làm cho Tôn Lê có chút phẫn nộ, Trần Tinh luôn như vậy, thả thính xong rồi khiến cho mình có chút hy vọng xong lại mặc kệ mình sống chết, hiện tại cô hận mình không thể mạnh bạo với Trần Tinh, làm cho gạo nấu thành cơm, để chị ấy muốn lui cũng không được, thực tế, là cô cũng đi đến gần Trần Tinh.
Tôn Lê đến gần, làm cho Trần Tinh không tự giác lui về phía sau, Tôn Lê khí thế bức người như vậy làm cho nàng muốn chạy trốn, Trần Tinh nghĩ, quả nhiên người ôn hòa vẫn khiến cho mình cảm thấy thoải mái hơn.
Tôn Lê không cho Trần Tinh thoát đi, cô đưa tay ôm lấy Trần Tinh, Trần Tinh muốn giãy khỏi cái ôm bất thình lình của Tôn Lê, nhưng Tôn Lê ôm quá chặt, nàng giãy ra không được.
"Để cho em thích chị được không?" Tôn Lê lại thấp giọng khẩn cầu nói, bây giờ cô biết nếu đủ thích một người, sẽ nguyện ý vì người đó buông bỏ kêu ngạo của mình, cũng làm cho bản thân mình không còn giống mình nữa, cô không dám nói với Trần Tinh chị thích em được không, bởi vì cô biết đáp án của Trần Tinh khẳng định là từ chối, nếu là khẩn cầu để Trần Tinh cho mình tiếp tục thích chị ấy, chị ấy thiện lương như vậy có lẽ sẽ không nỡ từ chối.
Tôn Lê cúi đầu khẩn cầu, không hề khí thế bức người như bình thường, mà giống như sư tử kiêu ngạo cúi đầu cao quý, tìm kiếm vuốt ve, Tôn Lê như vậy khiến cho Trần Tinh buông bỏ giãy dụa, cũng không đành lòng nói ra lời từ chối. Trần Tinh giỏi giang, nhưng có một khuyết điểm trí mạng, đó là dễ dàng mềm lòng, cũng quá dễ dàng bênh vực kẻ yếu, giống như lý tính lại có thêm chút tình cảm. Hơn nữa, nếu một người nào đó biết được chỗ mềm lòng này, sẽ giống như bị uy hiếp, làm cho trái tim của nàng không thể cường ngạnh được, trong thời điểm mấu chốt, tính nguyên tắc của nàng lại bị phá vỡ, chỉ cần bắt được khuyết điểm này của nàng, là có thể yêu cầu nàng làm bất cứ chuyện gì. Ví như Ninh Dĩ Tầm, ví như em gái nhỏ hơn nàng rất nhiều tuổi, quả thật giống như quỷ đòi nợ kiếp trước đeo bám lấy nàng.
Giờ phút này Tôn Lê thực sự là không có biện pháp với Trần Tinh, mà không thể không buông bỏ kiêu ngạo và tự tôn của mình, không biết rằng nội tâm chật vật cùng bất đắc dĩ của cô mới có cơ hội được Trần Tinh an ủi.
"Người em thích nhiều như vậy, không phải chỉ có mình tôi, vì sao không phải tôi là không được chứ?" Trần Tinh có chút bất đắc dĩ hỏi, nhưng ngữ khí cũng rất mềm, làm cho Tôn Lê có cảm giác được Trần Tinh có chút mềm lòng.
"Nếu em biết được sao không phải là chị thì không được là tốt rồi, em cũng đã rất cô gắng làm như tất cả đều là ảo giác, kỳ thật em không thích chị đến như vậy, vài tháng qua, em đều tự thôi miên mình như vậy, nhưng đêm nay khi vừa nhìn thấy chị, em chỉ biết, hết thảy đều do em lừa mình dối người, em vẫn nghĩ mình có thể tự lạnh lùng, nhưng vừa thấy chị, lại nhịn không được rung động, sự lãnh đạm và từ chối của chị làm cho em hỏng mất, chị không biết lúc nãy em khóc, là có bao nhiêu tuyệt vọng...." Tôn Lê liên tục nói không ngừng, cô cảm thấy thích một người như vậy, là chuyện cực kỳ khó chịu.
Trần Tinh thực sự là đã từ chối rất nhiều em gái em trai theo đuổi, bình thường từ chối cũng có chút áy náy, nhưng cảm thấy những người theo đuổi nàng đều chưa trưởng thành, nên chỉ tưởng trên người nàng có cái gì gọi là cảm giác an ủi, nếu trưởng thành lên một chút thì tốt, có lẽ chỉ cảm thấy chuyện với nàng như là hàng rào nhỏ, vượt qua thì thôi, nhưng lần này đối với Tôn Lê, lần đầu tiên Trần Tinh cảm thấy làm vậy có chút độc ác.
Bản thân nàng thích Tôn Lê sao? Trần Tinh không biết, nàng chỉ biết mình không ghét Tôn Lê, mặc dù có lúc Tôn Lê làm cho người ta ghét, nhưng tổng thể mà nói, nàng vẫn không chán ghét Tôn Lê. Nàng tin tưởng người khác khi ở cùng nhau, mặc dù là bạn bè hay là tình nhân, vẫn sẽ có một chút khí chất gì đó, khí chất đó vô tình hấp dẫn đến người kia. Giống như Ninh Dĩ Tầm, người này luôn làm cho nàng muốn chửi thề, thực ra nàng cũng chửi thề không ít, ngẫu nhiên còn khinh bỉ, nhưng là, Ninh Dĩ Tầm và nàng vẫn có cái gì đó gắn bó với nhau, nếu không lúc trước nàng cũng sẽ không đáp ứng làm người đại diện của em ấy, sau đó lại vì sự dựa dẫm của Ninh Dĩ Tầm mà không yên lòng mặc kệ, cho nên vừa thu vừa dọn, rốt cục cũng trãi qua hơn 10 năm, gần đây em ấy và Niên Ấu Dư hòa hảo lại, nàng mới có cảm giác như trút được gánh nặng. Nàng không xác định được mình có thể như vậy với một người nhìn không chút nào tin tưởng được như Tôn Lê không, nếu chấp nhận, sẽ không phải như Ninh Dĩ Tầm cần 10 năm là đủ, nửa đời sau có khi là phiền toái. Đương nhiên nếu Tôn Lê chán, rời đi trước thì không tính. Nàng là người có trách nhiệm rất lớn, tuyệt đối sẽ không chủ động rời khỏi đối phương, nàng hiểu rõ cá tính của mình, cho nên mới không muốn tùy tiện mở ra một đoạn tình cảm, bởi vì làm như vậy là tự trói buộc chính mình. Đặc biệt là khi trải qua hai mối tình, bạn trai đều là người chủ động chia tay, nàng khẳng định bản thân mình phải thích đối phương mới đồng ý ở cùng một chỗ, tuy rằng loại thích của nàng vẫn có thể khống chế được trong phạm vi lý trí, so với tình yêu của Ninh Dĩ Tầm và Niên Ấu Dư như dính vào nhau kia là khác nhau. Mà nói tóm lại, bị người mình thích ghét bỏ thì cảm giác này cũng không tốt mấy. Nhưng mà tính cách cứng nhắc và quá mức lý trí, là tính cách đặc biệt của mình, lại không thay đổi được.
Trần Tinh vẫn là không muốn tùy ý mở ra một đoạn tình cảm, nàng cảm thấy mình không thích hợp yêu đương, nhưng tâm trạng từ chối Tôn Lê cũng không mãnh liệt như trước đó, thậm chí nhìn Tôn Lê khổ sở vì tình cũng có chút không đành lòng, dù sao một nữ nhân kiêu ngạo như vậy, giờ phút này hèn mọn ôm lấy hy vọng, nếu mình đánh vỡ, Trần Tinh biết trong lòng mình là không đành lòng. Trần Tinh biết, loại cảm giác không đành lòng này là không bình thường, mặc dù là không bình thường, nhưng cũng chưa chắc chắn nó tượng trưng cho ý nghĩa nào, giống như Ninh Dĩ Tầm trong lòng nàng cũng coi như là người đặc biệt, nhưng là không quan hệ với chuyện tình yêu.
"Thích tôi là chuyện cá nhân của em, chẳng lẽ tôi nói không thích em sẽ không thích nữa sao? Nếu em thực sự nghe lời như vậy thì đã rất dễ dàng." Trần Tinh cảm thấy vẫn là nên trấn an Tôn Lê trước, sau đó rồi nói sau đi, dù sao bóp nát một trái tim mềm yếu còn khó khăn hơn đẩy ngã một tòa nhà rắn rỏi, ít nhất đối với Trần Tinh mà nói là như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.