Niên Niên Hữu Dư

Chương 42:




Beta: Bing.
Chương 42:
Sau vài ngày diễn chung, Liễu Hân mới thực sự cảm thấy Ninh Dĩ Tầm cao lãnh, giao tiếp bình thường nếu không phải là đùa giỡn trêu chọc thì chính là khách khách khí khí nói chuyện với người khác, nhưng nói chuyện với người ta, chỉ hai câu là có thể chấm dứt đề tài muốn nói, không cần quan tâm đến suy nghĩ người khác, giờ phút này nhìn đến Ninh Dĩ Tầm cười muốn hóa xuân hoa cỏ Liễu Hân mới phát hiện, không phải người ta thực sự cao lãnh gì, chính là mấy người không phải người người ta muốn quan tâm mà thôi, thực sự là chân tướng khiến người khác uể oải.
Tiến độ quay phim rất chậm, Liễu Hân diễn xuất quá kém, một cảnh đều phải quay lại mấy lần mới qua, Trần Tinh thực sự sợ Ninh Dĩ Tầm không còn đủ tính nhận nại, trở mặt vô tình, nhưng có lẽ gần đây Ninh Dĩ Tầm có tình yêu, tâm tình vui vẻ dễ chịu nên không thấy trở mặt, dù cũng đã có một chút xíu không vui.
Thời gian nghỉ dài hơn bình thường vì Ninh Dĩ Tầm phải đi nghe điện thoại, tuy thời gian không lâu, nhưng cũng làm chậm trễ tiến độ, chỉ là Ninh Dĩ Tầm đủ tầm ảnh hưởng, đạo diễn cũng không ý kiến gì, dù sao bộ này Ninh Dĩ Tầm chịu nhận cũng đã nể mặt mũi lắm rồi. Bộ này kinh phí đầu tư không cao, nên tiền caste cũng không được nhiều, lúc ấy hắn không nghĩ Ninh Dĩ Tầm sẽ chấp nhận, chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi, dù sao Ninh Dĩ Tầm có thể tiếp nhận thì diễn xuất của cô có thể xoay chuyển cả kịch bản, cũng đủ nổi tiếng, doanh thu phòng vé cũng được cam kết. Cho nên, cho dù trong lòng đạo diễn có bất mãn, cũng phải nể mặt vị Lão phật gia này mấy phần. Tuyển Liễu Hân thì là do nhan sắc của Liễu Hân thôi, còn về diễn xuất, hắn nghĩ Ninh Dĩ Tầm có thể gánh được. Sự thật chứng minh, hắn đúng rồi, trước mắt diễn xuất của Liễu Hân thực sự không có cái gì đáng nói. Chỉ là thời gian chậm trễ vì Liễu Hân quá nhiều, tính tình nhẫn nại như hắn vẫn còn cảm thấy có chút tức giận đây.
Ninh Dĩ Tầm tiếp điện thoại, Liễu Hân vui vẻ còn không kịp, cô có cảm giác mình diễn cùng với Ninh Dĩ Tầm thực sự quá mức áp lực, thần kinh đều căng thẳng buộc chặt.
.....//......
Vệ Minh Khê bị ngăn lại, hơi hơi nhíu mi một chút, "Ngươi ngăn ở đây làm gì?"
"Vì sao người đem ngọc cơ cao đưa cho Đổng Vân Nhu?" Dung Vũ Ca đến gần Vệ Minh Khê, có lẽ là Vệ Minh Khê có chút chột dạ, cũng có lẽ là Dung Vũ Ca khí thế rất bức người, nên Vệ Minh Khê không tự chủ lui về sau từng bước.
"Không phải ngươi nói cho ta, tùy ta xử trí sao?" Vệ Minh Khê nheo mắt hỏi, còn không đem sự tức giận của Dung Vũ Ca nhìn vào trong mắt.
"Rõ ràng ngươi đáp ứng ta...." Dung Vũ Ca cắn môi, nhìn bộ dáng Vệ Minh Khê không lo nghĩ, trong lòng liền cảm thấy ủy khuất, lại không biết phải làm gì.
"Cắt! Cắt!" Đạo diễn lại hô hai lần cắt, lần này đến đạo diễn còn muốn phát hỏa, không đợi hắn mở miệng, Ninh Dĩ Tầm đã lên tiếng trước.
"Cô diễn có để tâm vào hay không? Không nên giống bình hoa, chỉ biết đọc lời thoại, người ta bỏ đống tiền lớn mời cô về diễn, không phải mời cô về đọc, muốn khiến cho người ta xấu hổ về diễn xuất của cô sao, còn chiếu khắp cả nước, muốn mất mặt với cả đất nước hả? Không có thiên phú thì cố gắng nhiều một chút, đọc kịch bản nhiều một chút, có thể ngẫm ra được không khí trong kịch bản, làm ơn để một chút tình cảm của mình vào đi, bằng không thì cũng đừng làm diễn viên, nếu muốn làm diễn viên, vui lòng có trách nhiệm với nghề nghiệp một chút." Đã không thể đếm được Liễu Hân NG bao nhiêu lần, Ninh Dĩ Tầm quả thực không thể nhịn được nữa, trực tiếp mắng Liễu Hân, còn chưa mắng xong, đã thấy Liễu Hân mảnh mai bắt đầu rưng rưng nước mắt, khiến cho Ninh Dĩ Tầm cảm thấy mình như nhân vật phản diện, Ninh Dĩ Tầm nhịn xuống cơn giận không mắng Liễu Hân nữa, quay đầu làm khó dễ đạo diễn.
"Đạo diễn Trương, ông muốn tôi diễn bộ này, thì cũng nên tìm bạn diễn phù hợp với tôi có được không, không sợ đối phương mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như bò ông không nghe sao, lập tức đổi người khác cho tôi, nếu không tôi không diễn nữa." Ninh Dĩ Tầm đại hỏa nói, nếu không thì phải quay đến năm tháng nào đây, nếu không thì sẽ hủy hoại toàn bộ tiến độ của bộ phim này luôn, đây là kịch bản cô thích, cô mới không cho phép bộ phim này vì chút sơ suất mà ảnh hưởng đến cả bộ phim.
Trần Tinh cảm thấy mình hẳn là nên thu hồi cảm giác may mắn vừa rồi, người này quả nhiên là không nhịn được trở mặt ngay và liền, nàng cảm giác gần đây anti fan của Ninh Dĩ Tầm giảm xuống không ít, nhưng có lẽ là vì chuyện này, đại khái là không muốn bị anti cũng bị anti thôi, tiêu đề bài báo ngày mai Trần Tinh có thể đoán trước được luôn, "Ninh Dĩ Tầm cạnh khóe người khác, mắng người mới Liễu Hân đến khóc, uy hiếp đạo diễn đổi diễn viên!"
"Nên cho người mới một chút cơ hội, nếu bây giờ đổi, tất cả những cảnh quay trước đó đều uổng phí." Đạo diễn Trương nhanh chóng chạy đến trước mặt cười làm lành, có nhan sắc có tài hoa có nổi tiếng tuy rằng dễ tìm, nhưng giá cũng không thấp, hơn nữa tự dưng đổi diến viễn sao có thể tìm ra liền được, dù sao Liễu Hân cũng là bông hoa nhỏ mới nở, tự dưng bị thay đổi như vậy, công ty phải đóng hết một cánh cửa luôn rồi.
Ninh Dĩ Tầm cũng biết bức đạo diễn đổi người là chuyện quá tuyệt tình, ít nhất sẽ tạo thành ám ảnh đối với Liễu Hân, người ta quả thật mới đi diễn không lâu, tuy rằng không đạt được tiêu chuẩn của mình, nhưng đường đến La Mã cũng không thể đi ngày một ngày hai được, mình cũng không nên quá hà khắc, chỉ là thực sự tính nhẫn nại của cô cũng có giới hạn thôi.
Ninh Dĩ Tầm quay đầu nhìn Liễu Hân, Liễu Hân bị Ninh Dĩ Tầm mắng đến sợ hãi, không tự giác lui hai bước, bởi vì quá đẹp, mà Liễu Hân lại khóc, đôi mắt ửng đỏ ngấn lệ, có điểm giống như Tiểu bạch liên bị khi dễ.
"Cô thiệt tình muốn diễn bộ phim này sao?" Ninh Dĩ Tầm hỏi, ngữ khí tốt hơn vừa rồi rất nhiều, có tâm bù tài cũng tốt, không tâm thì nên bỏ sớm đi.
Liễu Hân rưng rưng nước mắt liều mạng gật đầu, nếu thực sự bị đổi, ngày mai các dòng tít nhất định là do diễn xuất Liễu Hân quá kém, bị đoàn làm phim vứt bỏ, quả thật không còn mặt mũi để quay về, như vậy sao có thể tiến sâu vào giới giải trí, nói gì thì nói, cô cũng muốn bảo vệ vai diễn này.
Trần Tinh làm người đại diện của Ninh Dĩ Tầm nhiều năm nên cực kỳ có kinh nghiệm, thấy tình thế trước mắt không đúng, liền lập tức lấy di động quay lại toàn bộ quá trình Ninh Dĩ Tầm mắng Liễu Hân, dù sao nàng cũng biết nhất định ngày mai Ninh Dĩ Tầm sẽ bị anti ngập mặt.
"Vậy được, chúng ta tiếp tục diễn, ít nhất tôi muốn cô cố gắng, chứ không phải diễn cho có." Ninh Dĩ Tầm phát hỏa xong, tâm tình tốt hơn một chút, thái độ cũng tốt hơn rất nhiều, quả thật có thể nói được lời thấm thía, coi như vừa rồi phát hỏa chỉ là vì bực tức do 'rèn sắt không thành thép'.
Liễu Hân tiếp tục lập tức gật đầu, kỳ thật trong lòng rầu muốn chết, nếu biết bộ này khó diễn như vậy, cô sẽ không nhận bộ này rồi.
"Vậy tiếp tục diễn." Ninh Dĩ Tầm không cho Liễu Hân thời gian hồi phục, liền tiếp tục yêu cầu diễn.
Trong lòng Liễu Hân ủy khuất cực kỳ, cũng phải kiên trì diễn, bởi vì đã khó, trong lòng cũng ủy khuất, nên cực kỳ hài hòa với cảnh đang diễn, cảnh quay này xem như là hoàn hảo, chỉ một lần đã thông qua.
Qua cảnh quay này, thời gian cũng đã trễ, đạo diễn cho kết thúc công việc, Liễu Hân mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, rốt cục cũng có thể kết thúc công việc.
"Em về khách sạn trước đi, chị đi xem cô ấy." Trần Tinh nói với Ninh Dĩ Tầm.
"Chị đi xem cô ta làm gì?" Ninh Dĩ Tầm khó hiểu hỏi.
"Người ta bị em mắng đến khóc, chẳng lẽ không nên đi an ủi người ta một chút sao?" Trần Tinh cảm thấy vẫn là nên thay Ninh Dĩ Tầm tiêu trừ ảnh hưởng xấu đến mức nhỏ nhất đi, nếu không Ninh Dĩ Tầm lại mang thêm một địch nhân về, mà tiểu nha đầu kia nhìn cũng đơn thuần, không hy vọng Ninh Dĩ Tầm mang lại ám ảnh cho người ta.
"Cô ta xứng đáng bị mắng, nếu dụng tâm sớm một chút không phải tốt hơn sao" Ninh Dĩ Tầm nghĩ cô không sai, cũng không làm gì sai, dù sao Liễu Hân chậm trễ cũng không phải ảnh hưởng đến thời gian một mình cô, mà là toàn đoàn làm phim.
"Năm đó em mới đi diễn, diễn xuất cũng có tốt như giờ đâu." Trần Tinh chua ngoa nói.
"Xì, vậy cũng còn tốt hơn cô ta, cách xa đến vài con phố." Ninh Dĩ Tầm hừ lạnh một tiếng, sau đó mặc kệ Trần Tinh, Trần Tinh thích đi làm lão gà mái thì đi đi, dù sao Trần Tinh cũng luôn nhiều chuyện như vậy.
Về điểm này, Trần Tinh không phủ nhận, khởi điểm của Ninh Dĩ Tầm cao hơn Liễu Hân không ít, diễn xuất kém như Liễu Hân như vậy trong làng giải trí cũng không nhiều, thuần túy là dựa vào mặt để kiếm cơm.
Ninh Dĩ Tầm về khách sạn, tắm rửa xong, nằm trên giường gọi điện thoại cho Niên Ấu Dư.
"Hôm nay trễ hơn bình thường một tiếng đồng hồ." Niên Ấu Dư nghĩ mình nhìn điện thoại quá nhiều lần, chỉ sợ bỏ lỡ điện thoại của Ninh Dĩ Tầm, cũng nghi ngờ điện thoại của mình có bị hư rồi không.
"Hôm nay công việc kết thúc hơi muộn, vừa mới về khách sạn, tắm xong nằm trên giường gọi điện thoại cho em đây." Ninh Dĩ Tầm nằm trên giường nói.
"Vậy chị ăn cơm chưa?" Niên Ấu Dư quan tâm hỏi.
"Gọi đồ ăn rồi, lát nữa đem đến, em chờ chút, hình như đến rồi." Ninh Dĩ Tầm trả lời theo thật, vừa nói xong, chợt nghe tiếng chuông cửa, vội vàng lên tiếng, rồi đứng dậy đi mở cửa.
Không bao lâu, Ninh Dĩ Tầm liền trở về.
"Nếu thức ăn đến rồi, chị ăn trước đi." Niên Ấu Dư thực săn sóc nói.
"Uhm, vậy em chờ chị một chút, chị ăn rất nhanh." Ninh Dĩ Tầm hận không thể nuốt hết đồ ăn vào trong bụng một lần cho xong việc.
"Ăn cơm phải ăn từ từ mới tốt, không cần ăn quá nhanh, như vậy đi, chị mở video call đi, đặt đối diện, em muốn nhìn chị ăn cơm." Niên Ấu Dư phát hiện mình đã nhiều ngày không gặp Ninh Dĩ Tầm, bản thân rất nhớ cô.
"Hửm, em không sợ nhàm chán sao?" Tuy rằng Ninh Dĩ Tầm nói như vậy, nhưng vẫn đứng dậy tìm vị trí thích hợp để điện thoại.
"Nhìn chị sao có thể nhàm chán được, chị đẹp đến mức làm cho tất cả mọi người không nhịn được muốn nhìn thêm vài lần đây!" Niên Ấu Dư cười nói.
"Trước kia sao chị không phát hiện em lời ngon tiếng ngọt như vậy ta?" Miệng Niên Ấu Dư rất ngọt, mỗi ngày đều khiến cô vui vẻ, Ninh Dĩ Tầm cũng từng nghi ngờ, trước kia Niên Ấu Dư có phải đã lừa gạt tiểu cô nương nào rồi hay không.
"Em thấy đưa cảnh chị ăn cơm phát lên mạng, nhất định cũng sẽ nổi tiếng, chị tin không?" Niên Ấu Dư cảm thấy bản thân mình đều nói thật, tuyệt đối không nói quá.
Ninh Dĩ Tầm cười cười, có khả năng như vậy lắm.
"Chị ăn cơm trước đây." Ninh Dĩ Tầm rửa tay xong, sau đó chạy đến bàn ngồi, bắt đầu mở cơm ra, vui vẻ dùng. Cũng không biết là do cô ăn quá trễ nên đói bụng, hay là do Niên Ấu Dư, mà cô cảm thấy đồ ăn hôm nay đặc biệt ngon.
Niên Ấu Dư nhìn Ninh Dĩ Tầm ăn cơm, nàng thực sự cảm thấy, cái gì cũng không làm, im lặng nhìn Ninh Dĩ Tầm ăn cơm đã là chuyện thỏa mãn nhất rồi, nàng nghĩ đem bộ dáng Ninh Dĩ Tầm ăn cơm quay lại rồi phát lên mạng sẽ nổi tiếng, hình như cũng không sai, vì vậy Niên Ấu Dư lập tức ấn điện thoại, đem cảnh này quay lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.