Beta: Bing.
Chương 85:
"Vô nghĩa!" Tôn Lê không phục nói.
"Nếu cậu muốn lên núi thì phải đi phá băng, không đi phá làm sao biết có thể lấy được hay không." Niên Ấu Dư bây giờ cũng không chê chuyện lớn, giựt dây nói.
"Chị ta khó theo đuổi như vậy sao? Nhan sắc cũng đâu phải nghiêng nước nghiêng thành, là nữ nhân mà tính tình cứng ngắc, lại không thú vị, thường thường giáo huấn mình giống như con gái, còn làm ra bộ dáng chán ghét không muốn kết giao với mình, cậu nói vậy là sao, sao mình lại đột nhiên có cảm giác chứ?" Tôn Lê lăn lăn trên giường Niên Ấu Dư càu nhàu.
"Thấy vậy thì đừng thích nữa a!" Niên Ấu Dư tức giận nói, người này không tắm rửa mà nằm lăn lộn trên giường mình, nhất định phải đổi drap giường mới được.
"Mình cũng muốn như vậy, nhưng cảm giác lại không có biện pháp khống chế, mình giống như ma xui quỷ khiến, không tự chủ được đi tìm chị ta, kỳ thật chị ta cũng có ưu điểm, kỳ thật ánh mắt chị ta đặc biệt rất đẹp, đôi mắt hoa đào đặc biệt câu người, dáng người cũng tốt, tản ra mị lực thành thục, lần đầu tiên một nữ nhân có thể hấp dẫn mình như vậy, hơn nữa chị ta cũng đặc biệt thông minh, còn cực kỳ dễ mềm lòng, chăm sóc người khác...." Tôn Lê càng nói càng cảm thấy thật ra Trần Tinh vẫn là một người khiến người khác có cảm giác vĩ đại.
Niên Ấu Dư nghe Tôn Lê càng nói càng lộ ra vẻ mê gái, thầm nghĩ người này kỳ thật đây mới tính là lần đầu tiên yêu đương chân chính đi, nàng chưa từng thấy Tôn Lê như vậy bao giờ, người này chưa bao giờ chần chừ, coi trọng ai liền trực tiếp đến gần, hoặc là xin số điện thoại bắt đầu thả dây, mọi chuyện lúc nào cũng thuận lợi, nên ngẫu nhiên bị từ chối một hai lần cũng không để ý. Đương nhiên có thể để Tôn Lê chủ động coi trọng cũng không nhiều, bình thường đều là người khác theo đuổi cô, hưởng thụ cảm giác được tôn thờ. Làm gì lại giống bây giờ, bộ dạng muốn theo đuổi lại ngượng ngùng, chắc chắn là sợ vấp phải trắc trở, thậm chí còn nói đối phương vĩ đại vô cùng là để kéo căng da mặt để theo đuổi người ta rồi. Đương nhiên, Niên Ấu Dư chăm sóc không vạch trần Tôn Lê là được.
"Này, nữ nhân làm chuyện đó với nhau, rốt cuộc là cảm giác gì?" Tôn Lê đột nhiên hỏi Niên Ấu Dư.
Mặt Niên Ấu Dư đỏ lên, cái người này, đúng là không kiêng kỵ gì, nhưng là nàng và Ninh Dĩ Tầm căn bản chưa làm qua, nàng với Ninh Dĩ Tầm chỉ thân mật đến độ cắn xương quai xanh, hoặc đôi khi không kiềm chế được sờ ngực, rồi tự chủ đè ép súng hỏa xuống thôi.
"Không biết." Niên Ấu Dư không được tự nhiên nói, tuy rằng không chân chính làm qua, nhưng cảm giác thân mật tiếp xúc với Ninh Dĩ Tầm tốt lắm. Nhưng bây giờ nghĩ đến Ninh Dĩ Tầm có khả năng trong lòng Hàn Hân, tâm tình thả lòng khó có được vừa rồi lại chìm vào đáy cốc.
"Hai người chưa làm qua?" Tôn Lê không thể tin hỏi, Niên Ấu Dư với bạn trai cũ không có gì cô tin, bởi vì Niên Ấu Dư với bạn trai cũ không có cảm giác dính nhau, nhưng là Niên Ấu Dư hôn lưỡi với Ninh Dĩ Tầm ở rạp chiếu phim, người sáng suốt đều nhìn ra được là phát hỏa như sấm sét đánh vào, lúc nào cũng có thể lên giường được, thậm chí Tôn Lê cảm thấy các nàng bao cả rạp chiếu phim là để dùng cho mục đích đó.
"Khi đó chị ấy với ba ba mình chưa ly hôn, mình không có khả năng làm chuyện này với chị ấy, trong lòng vẫn không qua được cửa ải kia." Niên Ấu Dư thấy bộ dáng hoàn toàn không tin của Tôn Lê, không được tự nhiên giải thích.
"À nha, thiếu chút nữa quên mất, cậu cũng còn chút xíu đạo đức, nhưng mà, không lên giường cũng tốt, cậu yêu chị ta như vậy, nếu lên giường rồi, đại khái còn phải mắc thêm một tầng ràng buộc." Tôn Lê lên tiếng nói.
"Cậu nhanh đi về đi, không lăn lên giường mình nữa." Niên Ấu Dư không muốn nói đến Ninh Dĩ Tầm, nàng cảm giác lòng mình không thoải mái.
"Được rồi, mình về, nếu không nhất định đêm nay ba cậu sẽ ngủ không ngon." Tôn Lê nói xong liền rời khỏi giường Niên Ấu Dư chuẩn bị đi về, cô đặc biệt muốn gọi điện thoại cho Trần Tinh, cũng không quan tâm Trần Tinh có đang ngủ không.
Trên đường trở về, Tôn Lê quả nhiên gọi điện thoại cho Trần Tinh.
"Chị đang làm gì?" Tôn Lê nói những lời này kỳ thật là lời nói quen thuộc của rất nhiều cặp tình nhân.
"Vừa tập thể dục xong, cô về nhà chưa?" Trần Tinh hỏi ngược lại.
"Chưa về tới, vừa mới đi nhà Ấu Dư, bây giờ đang trên đường về." Tôn Lê trả lời.
"Vậy cô tập trung lái xe, về nhà sớm một chút, tôi tắt điện thoại trước." Trần Tinh nói xong chuẩn bị tắt điện thoại.
"Trần Tinh." Tôn Lê đột nhiên kêu tên Trần Tinh.
"Hửm?" Trần Tinh khó hiểu, làm gì Tôn Lê đột nhiên kêu tên mình, ngữ khí còn cực kỳ nghiêm trang như vậy.
"Tôi thích chị." Tôn Lê là người trực tiếp, nếu biết mình thích Trần Tinh, sẽ không thích quanh co lòng vòng, nói thẳng vào chủ đề.
"À." Trần Tinh trả lời, hình như cũng không ngạc nhiên mấy, nhưng sâu trong lòng Trần Tinh còn có chút bất ngờ, Tôn Lê không phải là thẳng nữ sao? Chẳng lẽ thấy Niên Ấu Dư cong, nên có hứng trí nếm thử quan hệ nữ nữ, nhưng mà như vậy cũng giống tác phong của Tôn Lê, mới mẻ liền muốn nếm thử, chưa chắc là muốn thật.
Tôn Lê thấy phản ứng của Trần Tinh rất lãnh đạm, chỉ à một tiếng, không vui vẻ, không ngạc nhiên, không cảm xúc, phản ứng lãnh đạm giống như nghe một chuyện không quan trọng. Tôn Lê phát hiện lần đầu tiên mình thổ lộ lại bị phản ứng như vậy, thực sự khiến cho Tôn Lê chịu đả kích.
"Cứ như vậy? Không phải chị nên cho tôi chút phản ứng nào sao?" Tôn Lê thiếu kiên nhẫn hỏi.
"Tôi đang lo lắng tìm từ từ chối cô, để cô có thể vui vẻ chấp nhận." Trần Tinh thành thật nói.
"Chị có quyền từ chối, đương nhiên tôi cũng có quyền theo đuổi người tôi thích, Trần Tinh, tôi nói cho chị biết, tôi nhất định sẽ theo đuổi được chị." Tôn Lê son sắt nói với Trần Tinh, cô sẽ không vì một chút suy sụp mà rút lui, tuy rằng Trần Tinh từ chối cô không chút do dự khiến cho cô rất khó chịu, nhưng là trước đó cô đã có dự cảm Trần Tinh sẽ từ chối mình, nên cũng nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc.
"Chỉ mong cô sẽ không tạo thành phiền não cho tôi." Trần Tinh bất đắc dĩ nói, lại một người nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều theo đuổi mình, theo kinh nghiệm của Trần Tinh, những người càng nhỏ hơn nhiều tuổi càng không dễ buông bỏ, muốn chứng tỏ xu thế dũng cảm, hiển nhiên Tôn Lê cũng là như vậy.
Trần Tinh tắt điện thoại xong thầm nghĩ, chắc chắn là mình bị dính vận đào hoa, toàn bị những người nhỏ tuổi hơn theo đuổi, nàng hy vọng Tôn Lê chỉ là nhất thời nổi lên ham muốn thôi, nếu không, bị Tôn Lê cường thế bá đạo như vậy bám lấy, không chừng sẽ rất khó đẩy lui.
.......//......
Ninh Dĩ Tầm ngả bài với Hàn Hân xong, theo bản năng muốn trốn tránh Hàn Hân, không biết vì sao, cô lại không có dũng khí đối mặt với Hàn Hân nên lựa chọn bỏ qua. Vì thế nên khi Ninh Dĩ Tầm nhận được điện thoại của Hàn Hân xong, liền có cảm giác không được tự nhiên cùng áy náy.
"Ninh Dĩ Tầm." Cho đến giờ Hàn Hân đều trực tiếp gọi cả tên họ Ninh Dĩ Tầm.
"Uhm?" Ninh Dĩ Tầm trả lời lại.
"Em đang trốn tôi sao?" Hàn Hân hỏi.
"Không có, chỉ là em chưa điều chỉnh được tâm tình của mình, không biết phải dùng tâm trạng nào để đối mặt với chị." Ninh Dĩ Tầm trả lời chi tiết.
"Không cần phải khó xử như vậy, ngày mai tôi sẽ về Thượng Hải, tôi nghĩ cơ hội gặp nhau sau này của chúng ta sẽ không nhiều lắm." Ngữ khí Hàn Hân không mặn không nhạt nói, giống như hết thảy mọi thứ đều trôi qua bình thường, chỉ là ngữ khí tạm biệt bạn bè.
Ninh Dĩ Tầm nghe xong, cảm giác trong lòng có chút khó chịu, quả nhiên nếu không thể là người yêu, cũng chỉ là người xa lạ quen thuộc, đều phải đi xa.
"Ngày mai em đưa chị ra sân bay." Ninh Dĩ Tầm tạm dừng một lát sau nói.
"Uhm." Hàn Hân thản nhiên trả lời, nhưng trong lòng vẫn là có chút mất mác, chẳng lẽ mình còn hy vọng xa với em ấy sẽ giữ mình lại sao? Không phải là tự mình nói sao, để cho mọi chuyện đều đi qua, mọi người đều có cuộc sống độc lập, người không ở bên cạnh được cuối cùng cũng đều biến thành khách qua đường.
Ninh Dĩ Tầm gặp lại Hàn Hân, có loại cảm giác thương hải tan điền, cảnh còn người mất. Nếu như con người có thể gặp gỡ nhau đơn giản, không có khúc mắc thì tốt, nhưng Ninh Dĩ Tầm cũng nhanh chóng ném cảm xúc tiêu cực ra sau đầu, bởi vì cô biết, cô và Hàn Hân bây giờ giống như đang ở hai đầu đối nghịch, càng đi càng xa dần.
Cô nhìn Hàn Hân, người mà mình từng theo đuổi đến điên cuồng, Hàn Hân cũng không sinh ra cảm xúc gì quá lớn, tinh thần trạng thái vẫn rất tốt, đứng một chỗ cũng tỏa ra khí chất cường đại, Ninh Dĩ Tầm biết, không có gì có thể ảnh hưởng đến Hàn Hân. Ninh Dĩ Tầm khẽ cười, Hàn Hân vẫn là Hàn Hân, mặc dù không có Ninh Dĩ Tầm, chị ấy vẫn là Hàn Hân.
Hàn Hân nhìn Ninh Dĩ Tầm, Ninh Dĩ Tầm vẫn kinh diễm như lần đầu tiên nàng thấy, chỉ cần đứng một chỗ, cũng sẽ khiến người khác không tự chủ đem tầm mắt dời lên người cô. Gặp Ninh Dĩ Tầm xong, Hàn Hân mới biết được, trên đời có một loại người, chỉ cần thấy được gương mặt xinh đẹp của nàng, liền không cần quan tâm đến khuyết điểm của nàng nữa. Ninh Dĩ Tầm khiến Hàn Hân rung động vì xinh đẹp xong, sau đó là mang đến một tâm tình nóng bỏng có thể thiêu đốt người khác, Hàn Hân vẫn thấy mình có chút nhạt nhẽo, quá mức lý trí, quá mức thanh minh, ít nhất cho đến bây giờ nàng vẫn không thể yêu đến 'nghĩa vô phản cố' như Ninh Dĩ Tầm. Hàn Hân biết tâm tình của mình, vĩnh viễn đều không thể sôi trào được, mặc dù nàng tham luyến độ ấm trên người Ninh Dĩ Tầm, nhưng trong lòng nàng cũng có rất nhiều tường đá không thể vượt qua, trách nhiệm gia tộc, giá trị cá nhân, nhận thức xã hội, rất nhiều rất nhiều suy tính khiến nàng vĩnh viễn không có khả năng xếp Ninh Dĩ Tầm ở vị trí đầu tiên. Nàng biết Ninh Dĩ Tầm cảm giác được, nàng biết Ninh Dĩ Tầm hy vọng nhận được tình cảm tương đương, cho nên Ninh Dĩ Tầm mới lựa chọn Niên Ấu Dư. Nghĩ như vậy, Hàn Hân liền có chút thoải mái, không phải là nàng thua, mà là nàng không đáp ứng nổi yêu cầu của Ninh Dĩ Tầm. Niên Ấu Dư, giống như bao kem, bề ngoài đặc biệt ngon miệng, nội tâm lại nóng rực như lửa, hơn nữa lại là một người cố chấp, chỉ là nàng hiểu rõ cách kềm chế bản thân mình không sắc bén thôi.
"Không nghĩ chị lại đi rồi, nhưng lại không thể giữ chị, chỉ có thể đến đưa chị đi." Ninh Dĩ Tầm ra vẻ thoải mái nói.
"Niên Ấu Dư chắc chắn là hay ghen đi, tuy rằng nhìn thấy có vẻ ôn hòa, nhưng chắc là cô gái dễ ghen lắm hửm?" Hàn Hân cười nói.
"Bây giờ chúng tôi không cùng một chỗ." Ninh Dĩ Tầm có chút chua sót nói.
Hàn Hân nghe vậy có chút kinh ngạc nhìn Ninh Dĩ Tầm.
"Vì sao không cùng một chỗ, không chịu nổi khảo nghiệm như thế sao có thể cùng đến lâu dài đây?" Hàn Hân cười nói.
"Chuyện ngày đó đại khái khiến em ấy không chịu nổi, sau đó chúng tôi chia tay, bên cạnh em ấy bây giờ đã có người khác." Ninh Dĩ Tầm nói ra miệng xong phát hiện trong lòng vẫn rất khó chịu.
"Không có việc gì, em vẫn còn có thể tuyển người khác, ví như tôi." Hàn Hân ra vẻ như thực như giả nói.
Ninh Dĩ Tầm lắc đầu.
"Hàn Hân, chị khẳng định sẽ không muốn trong lòng em còn có một người khác." Ninh Dĩ Tầm chắc chắn nói, cô không biết Hàn Hân đang nói giỡn hay nói thật, nhưng cô vẫn cảm thấy đã không còn có chuyện quay đầu.
"Vậy cũng đúng, không hoàn chỉnh còn không bằng không cần." Quả thật, Ninh Dĩ Tầm phân vân khẳng định không phải là Ninh Dĩ Tầm mình muốn.